Chương 81: Dị năng tiếp theo

Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 81: Dị năng tiếp theo

Chương 81: Dị năng tiếp theo



Nghe âm thanh nội hàm từ trong điện thoại truyền tới, Hạ Duy đầu óc có loạn đến mấy cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Bởi vì đây không phải lần đầu! Đã là lần thứ mấy hắn cũng không nhớ rõ nữa rồi!

Ông trưởng phòng này thật đúng là vô lương tâm. Phía trên đã nói không cần gấp, vậy mà qua miệng ông ta lại thành rất gấp.

Nghĩ bằng đầu gối cũng biết sau khi hắn vất vả chép hết bảng số liệu, sau đó ông trưởng phòng hí ha hí hửng cầm đi nộp.

Lời thoại hắn cũng nghĩ ra rồi:

"Anh làm việc hiệu suất rất cao, có tương lai"

"Sếp quá khen, tôi chỉ làm đúng bổn phận và chức trách của mình thôi. Sếp cần gì cứ nói một tiếng, bất kể trong giờ hay ngoài giờ, tôi cũng sẽ vượt mức hoàn thành"

"Tốt, cứ giữ nguyên thái độ đó công ty sẽ xem xét thêm tiền thưởng cho"

"Dạ, dạ..."

Ai sẽ nghĩ đến có một người mệt chết mệt sống như hắn đang ngủ quên trên bàn làm việc chứ!

À mà có đó!

"Sắp đến giờ chấm công rồi, ngủ cái gì? Trừ lương!

"Hạ Duy, ráng viết cho xong cái này rồi hẳn về nhà"

"Mau in file kia ra phát cho mọi người, lát hợp. Tiền lương hả? Từ từ, công ty có quỵt ai bao giờ"

"Tháng này ít tiền thưởng hơn tháng trước một chút, không sao, cố lên, tháng sau nổ lực bù lại..."

"Tới công ty ngay đi, lần này gấp thật. Mới 23h ngủ cái gì mà ngủ, người trẻ tuổi không phải thường xuyên thức chơi tới 2 giờ sáng hay sao? Tối qua tăng ca? Tôi cũng đang tăng ca đây này, Ài... Đám 2k về sau ngày càng phế, giống như hoa trong nhà kính vậy, một chút khổ cũng chịu không nổi..."

Lải nha lải nhãi.

Có lúc hắn thật sự hoài nghi có phải là bản thân chưa đủ tích cực làm việc hay không. Nhưng nghĩ lại, hắn tăng ca là còng lưng viết code, ông ta tăng ca là chỉ tay năm ngón miệng bô bô. Thật cmn so sánh cái cọng lông!

Mịa, càng nghĩ càng không cam tâm.

Từ chức vậy! Cùng lắm thì về quê trồng rau nuôi cá cưới vợ sinh con, hắn chẳng muốn làm không công kiểu này nữa.

Nghĩ là làm, hắn đặt mấy chiếc Grap chở ba thằng bạn về nhà rồi tắt nguồn điện thoại luôn.

Hai ngày sau

Ông quản lý thấy hắn chậm rãi xuất hiện, bắt đầu bốc hoả, chửi hắn một trận trước toàn thể nhân viên. Chửi xong cảm thấy chưa đủ, còn trừ lương tháng sau của hắn.

"Lần này tạm thời như vậy đi, lần sau mà còn giở chứng nữa là cút. Công ty không hoan nghênh những người ngang ngược muốn làm gì thì làm"

"Không cần chờ tới lần sau đâu" Hạ Duy không nói nhiều, nộp đơn từ chức đã chuẩn bị từ trước.

Ông ta đang bốc hoả hừng hực, thấy vậy liền chộp lấy đơn từ chức của Hạ Duy, lại thoá mạ thêm vài câu rồi đi vào văn phòng của riêng mình. Có lẽ trong mắt ông ta, sự tồn tại của những người như Hạ Duy quơ tay là có cả nắm, không quá quan trọng.

Ngay trong ngày này, Hạ Duy bàn giao xong công việc của bản thân.

Không kiểm tra thì thôi, đếm lại mới phát hiện tổng lượng công việc của một mình hắn có thể chia đều cho 7 người.

Thật là thê thảm.


Tối hôm đó, kẹt xe rất dữ.

Vì cả đội tuyển bóng đá nam và nữ đều đạt được huy chương vàng Seagame 31. Vô số người cầm cờ đổ xô ra đường, nắng mặc nắng, mưa mặc mưa, hò hét ăn mừng chiến thắng.

Từ công ty bước ra, va vào tầm mắt hắn là một màu đỏ rực cùng với sao vàng năm cánh phấp phới. Cái không khí tưng bừng này dễ làm người ta nhiệt huyết xông lên não, hoà vào dòng người nô nức.

Không biết vì cái gì, hắn nhớ tới một nơi không có quốc kì.

Nơi đó không biết là trong mơ hay trong ảo giác, ngay cả tên thành phố cũng được đặt một cách qua loa bằng chữ cái.

Nơi đó, hình như IQ của ai cũng hai con số cả...

Kì quái, tại sao hắn lại nghĩ tới một nơi như vậy? Dạo này áp lực nhiều quá sao?

Chiếc Wave chạy với vận tốc 10km/h cuối cùng cũng thành công về tới nhà trọ trước khi bà chủ khoá cửa.

Nhìn mặt bà chủ nhà không vui lắm, hắn thuận miệng hỏi một câu. Bà ấy nói lá cờ treo trước nhà không biết bị thanh niên nào cuỗm đi rồi.

Hạ Duy nghe vậy, nhớ tới đám người trẻ tuổi đang làm rùm beng trên quốc lộ, hơi cười.

"Bà chủ, nếu bà lạc vào một đất nước khác. Thôi đi... Viễn vong quá, mấy ngày nay không biết tôi bị làm sao nữa..."

Bà chủ nhà nghe hắn nói một nửa cũng không có để ý, thúc giục hắn mau về phòng, bản thân đi khoá cửa rào. Trong bụng bà bây giờ chỉ mong có người trỗi dậy lương tâm trả cái lá cờ. Đảm bảo chỉ cần nhận lại được, bà sẽ niệm tình đồng bào mà không ra tay quá nặng.

Hôm sau.

Lại lên Liên minh hố đồng đội, lại rủ bạn bè đi nhậu, ngồi nghe bọn nó say khướt lầm bầm làu bàu chuyện tiếc nuối, chuyện lý tưởng.

Hôm sau nữa.

Ngày thứ ba lên Liên Minh hố đồng đội, bị báo cáo "nhiều lần cố tình hiến mạng" phải khoá tài khoảng 90 ngày. Bực mình nhất là hắn rõ ràng không có cố ý, nghiêm túc chơi lắm ấy chứ!

Lại rủ bạn bè đi nhậu, ngồi nghe bọn nó say khướt lầm bầm làu bàu từ chuyện tình cảm đến thiên văn địa lý. Từ lỗ đen vũ trụ đến tiên tri Vanga.

Hôm sau sau nữa.

Hạ Duy thu dọn đồ đạc và thương lượng với bà chủ nhà trọ việc trả phòng.

Không nói điêu, hắn thật sự muốn về quê.

Tốt nghiệp đại học năm hắn 22 tuổi, bây giờ đã 31 rồi. Mấy năm lăn lộn bên ngoài cũng dư một ít, cũng đủ làm vốn, không lo nghỉ làm sẽ chết đói.

Không ngờ, một chiếc siêu xe dừng ở trước khu nhà trọ. Bước xuống là một người đàn ông lớn hơn hắn chục tuổi, đi theo ông ta là một người cao lớn lực lưỡng, hình như là tài xế kiêm vệ sĩ.

Ông ta nói chuyện với bà chủ nhà trọ mấy câu, sau đó, cùng với bà chủ nhà trọ đi về phía hắn.

Hạ Duy "???" Hắn trêu ai chọc ai???

"Chào cậu, Hạ Duy!" Người đàn ông đó cười nhạt nói "Có thể mời cậu uống một lý cafe không?"

"Không"

"..."

"Cậu không tò mò tôi đến gì chuyện gì sao?"

"Không"

"..."

Nói rồi, Hạ Duy đóng lại cửa phòng, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Để cho hắn an ổn về quê không tốt sao?

Chuyện kinh dị hơn đã xảy ra.

Hắn vừa cuối đầu xuống cầm lấy cây quạt điện mini bỏ vào thùng giấy, thuận miệng than một câu. Không ngờ vừa ngẩn đầu lên đã thấy bản nhân đứng trước ngỏ nhà mình ở quê.

Trên tay còn cầm cái quạt điện!

Đm, chuyện gì đang xảy ra? Hắn... Dịch chuyển tức thời rồi?

May là ban nãy đã đóng cửa phòng, nếu để người đàn ông kia phát hiện hắn đột nhiên biến mất, không biết có bị cắt miếng nghiên cứu hay không.

Nhưng ai mẹ nó có thể cho hắn biết cách nào quay trở lại chỗ cũ?

Ngạch, trở lại chỗ cũ rồi!

Vừa rồi, là ảo giác sao?

Lúc nãy đầu óc không phản ứng kịp, quên tát kình một cái xem xem đang tỉnh hay đang mơ.

Để cây quạt điện xuống, hắn muốn thử dịch chuyển lần nữa.

Nhưng mà ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Duy bực bội lớn tiếng nói:

"Không nhận cha ruột thất lạc, không mua bảo hiểm, không muốn đầu tư, không rảnh hợp tác, mời cút, cảm ơn!"

"Là chuyện của Ngọc Châu" Người đàn ông đó nói

Hạ Duy nghe vậy cảm thấy khá bất ngờ. Nhớ kỹ lại, người đàn ông ngoài kia thật đúng là có nét giống Tô Ngọc Châu. Nhưng hắn và Tô Ngọc Châu mới gặp có một lần. Đm, chẳng lẽ ông ta vì đánh gãy chân hắn mà tới?

Sẽ không a?

Hẳn là sẽ không a?

"Ngọc Châu, thi không ổn à?"

"Ra đây nói chuyện!"

Cuối cùng, Hạ Duy đành phải theo ba của Tô Ngọc Châu đi quán cafe gần nhất. Thấy ông ta gọi một ly cafe đen ít đường, hắn cũng cố làm ra vẻ ung dung chọn một ly trà sữa.

So với bề ngoài như không có chuyện gì xảy ra, nội tâm hắn hiện tại hoảng hốt vô cùng. Sợ cái chân có mệnh hệ gì, mắc công nữa đời sau phải giành địa bàn với dân ve chai.

"Sau khi rời khỏi trường thi, tức là một ngày trước, con bé đã mang theo cả vali chứa vật dụng hằng ngày đi mất"

"Cũng đâu phải tới chỗ tôi"

"Tôi biết. Nếu nó đến chỗ cậu, bây giờ chúng ta không đơn giản chỉ là ngồi ở đây nói chuyện đàng hoàng"

"Vậy ông tìm tôi làm gì? Chắc ông cũng biết tôi và cô ấy mới gặp có một lần, không thân chẳng quen"