Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 84: Nguy hiểm

Chương 84: Nguy hiểm

Chương 84: Nguy hiểm

Chiến lợi phẩm lớn nhất núi Cấm đã bị thu dụng, vậy thì Hạ Duy không có lý do gì để ở lại nơi này cả. Thế nhưng muốn rời khỏi đây không phải chuyện dễ dàng.

Trời tối đen, giơ bàn tay không thấy được năm ngón, đám quỷ quái có cánh và móng vuốt sắc bén lại xuất hiện.

Lần này, máu của Lâm Thiên đã không còn tác dụng.

Tám trăm năm trước, quốc gia này chưa thành lập, chỉ là một khu vực tự trị bị chi phối bởi ba đại gia tộc khổng lồ. Trong đó có Lâm gia, Trần gia và Trương gia. Trần gia và Trương gia có một mối hôn ước từ nhiều năm nhưng vẫn không thể thực hiện, bởi vì khi làm vậy sẽ phá vỡ thế chân vạc.

Trần gia và Trương gia cũng từng nghĩ tới việc liên hợp lại đẩy ngã Lâm gia, nhưng Lâm gia nhân tài lớp lớp, không cách nào một lần diệt sạch được. Nếu thật sự dồn Lâm gia vào đường cùng, thật khó mà nói kết quả.

Bí mật tạo nên nhân tài của Lâm gia, chính là Cổ Đăng. Mỗi đứa trẻ họ Lâm sinh ra, đến năm 16 tuổi sẽ được làm nghi thức thức tỉnh dị năng. Mà Cổ Đăng mang đến lợi ích, cũng mang đến tai hại. Những đứa trẻ thiếu tư chất không thể thức tỉnh chưa được can thiệp tâm lý kịp thời, dần dần trở nên vặn vẹo, biến thái. Nhẹ thì vô tình tàn nhẫn, nặng thì mang thù với gia đình và xã hội.

Câu chuyện thức tỉnh dị năng vô dụng và không thể thức tỉnh dị năng bị xem thường cười nhạo không phải viết điêu. Thiên tài vì này ngã xuống, tiểu nhân từ đó đứng lên, kẻ ngu xuẩn mang sức mạnh bá đạo, người thông minh vụ lợi, chèn ép. Nhiều không kể hết việc ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu.

Trong đó có một người tên là Lâm Vân Thiên - trường hợp đặc biệt nhất từ trước đến nay.

Thức tỉnh dị năng thất bại, nhưng dựa vào đầu óc thiên tài và khiếu kinh doanh thiên bẩm, hắn nghiễm nhiên trở thành người được đề cử cho vị trí gia chủ.

Việc đầu tiên sau khi Lâm Vân Thiên được làm gia chủ là xây lên một biệt thự hơn 68,000m². Việc thứ hai là hủy diệt Cổ Đăng.

Không ai ngờ được nước đi này của Lâm Vân Thiên nên chẳng ngăn cản được.

Tin tức này truyền ra ngoài, Trần gia và Trương gia lập tức nghĩ đến liên kết lại, nhằm vào Lâm gia.

Nhưng bọn họ quá xem thường Lâm Vân Thiên, hắn tuy rằng tự tin kiêu ngạo, nhưng hắn cũng có thực lực để chống đỡ cho sự kiêu ngạo đó. Hai đại gia tộc liên tục chèn ép về mặt kinh tế, thậm chí cho người thi hành kế hoạch chém đầu nhiều lần, cũng không làm Lâm Vân Thiên và Lâm gia rơi vào thế yếu được.

Trần gia và Trương gia cảm thấy tiếp tục công kích sẽ thiệt hại nhiều hơn, có kẻ thứ tư làm ngư ông đắc lợi.

Còn không bằng chờ đợi.

Lâm Vân Thiên là không có vợ con, chờ Lâm Vân Thiên ngã xuống, lúc đó đánh cũng không muộn.

Chiêu này tuy vô lại, nhưng đúng là để hai nhà Trần - Trương thực hiện được.

Ba bên giằng co suốt mấy chục năm, Lâm Vân Thiên chết. Người nối nghiệp mà Lâm gia lần lượt bị hại, nhẹ thì sống thực vật, nặng thì thi cốt vô tồn. Nhất thời, Lâm gia rơi vào rối loạn.

Trần gia và Trường gia thừa cơ xâm lấn, trong vòng mười hai năm đã thôn tính toàn bộ sản nghiệp Lâm gia.

Điều khiến người ta không ngờ tới là Lâm Vân Thiên vẫn còn để lại một tay. Hắn giấu trong biệt thự của mình hàng nghìn hàng vạn con dơi biến dị. Không ai biết vì sao hắn làm được điều này cả. Ngày đại hôn chính thức của Trần gia và Trương gia tổ chức ở đây, đã bị đám dơi này xem như yến tiệc, tàn sát bừa bãi.

Tam đại gia tộc sụp đổ, Lâm Vân Thiên thành công hủy diệt Lâm gia, còn tát cho hai nhà gây sự mấy cái tát vang dội.

Về sau, hỗn loạn hơn 150 năm, nước Z thành lập, dơi biến dị biến mất không còn tăm tích. Ngôi biệt thự
68000m² trở thành một điểm du lịch nổi tiếng.

Thật ra Cổ Đăng vẫn còn nguyên vẹn, bọn dơi này có nhiệm vụ thủ hộ Cổ Đăng, chỉ có người của Lâm gia mới không bị tấn công. Này xem như Lâm Vân Thiên chừa cho Lâm gia lợi thế cuối cùng để quật khởi. Không ai biết tại sao hắn muốn phá rồi lại lập, hoặc là do hắn muốn người của Lâm gia nuôi hi vọng để càng thêm tuyệt vọng.

Khi Cổ Đăng bị thổi tắt, dơi biến dị sẽ mất đi liên hệ với huyết mạch, sẽ tấn công bất kì kẻ nào có trong phạm vi.

Mà phạm vi, bao trùm toàn bộ núi Cấm.

Tô Ngọc Châu biết điều này, thậm chí biết nhiều hơn. Nhưng nhỏ không sợ. Bản thân đã thức tỉnh dị năng, nhỏ tự tin có thể mang tất cả mọi người ra ngoài. Trọng yếu hơn là, nếu không thổi tắt Cổ Đăng thì không thể mang nó đi được. Chính vì vậy, nhỏ không còn cách nào khác.

/-

Nhà của Trương Lập Thành

Trương Lập Thành nhận được báo cáo từ núi Cấm của Diêu Phù. Vừa nhìn thấy bức ảnh đám quái vật tấn công trạm gác, ông đã tức tốc chạy về nhà, nơi Triệu Đồ Sơn đang loay hoay một mình với mấy viên đá đầy phù văn.

"Ông Đồ, trên núi Cấm thật sự có thứ khó lường. Ông nhìn xem"

Triệu Đồ Sơn mấy ngày này bị Trương Lập Thành làm cho phiền vô cùng. Nghĩ là Trương Lập Thành lại muốn mình tự thân đến núi Cấm khám phá sương mù, một trận bực bội kéo tới.

"Kêu cái gì, trời còn chưa có sập"

"Hơn cả trời sập!" Trương Lập Thành ra vẻ thần bí nói "Núi Cấm xuất hiện quái vật"

"Từ huyền nghi chuyển sang khoa học viễn tưởng rồi?"

"..."

"Đã cho người rút lui chưa?"

"Chưa..."

"Chẳng lẽ bọn họ..." Không thể trở về được nữa?

"Không phải"

Trương Lập Thành lấy bức ảnh được gửi về từ núi Cấm. Trên bức ảnh, một con vật hình dáng có 5 phần tựa như dơi và móng vuốt sắc bén cào lấy cửa thủy tinh. Trên cửa đã có không ít vết trầy xướt và máu tươi, trông như phim kinh dị.

"Thứ này..." Triệu Đồ Sơn thấy vậy, rơi vào trầm ngâm "Đám người Diêu Phù rốt cuộc thế nào rồi?"

"Bị vây ở trạm gác, đang đợi cứu viện"

"Ai cứu viện?"

"Ông"

"..."

"Tôi nhìn thấy một sự sắp đặt ở đây"

Trương Lập Thành làm ra biểu cảm vô tội, nói:

"Sau khi tra xét thì lai lịch của mấy con dơi này không tầm thường. Có liên quan đến thảm án Trần - Trương 750 năm trước"

"Thảm án gì?"

"Trần gia và Trương gia"

"Trương Lập Thành, Trương gia này không phải là tổ tiên của ông chứ?* Triệu Đồ Sơn trừng mắt hỏi

"Ông nghĩ quá rồi" Trương Lập Thành hơi cười đáp "Trên đời có biết bao người trùng tên trùng họ. Nếu tôi là hậu nhân của Trương gia đó, chẳng lẽ thủ phủ thành phố A - Trần Trung Nguyên là hậu nhân của Trần gia kia sao?"

"Ai biết được"

"Àii... Ông Đồ, lần này, ông không thể không đi a..."

"Nên để bên trên điều người đến chi viện đi"

Triệu Đồ Sơn vẫn là giữ khư khư sự cố chấp của mình. Bất đắc dĩ, Trương Lập Thành đành phải tung ra ách chủ bài.

"Ông có biết loài dơi này tồn tại vì cái gì không?"

"Vì cái gì?"

"Một thứ có thể để cho người ta thức tỉnh dị năng"

"..."

"Tôi có nghe người ta truyền miệng nhau câu chuyện liên quan đến thứ đồ đó. Kể về một thiên tài ngã xuống, bị người cười nhạo chế giễu. Sau đó từng bước quật khởi, trả thù những kẻ đã hãm hại chèn ép và ném đá xuống giếng..."

"..."

"Lại nghe nói trong truyện đó có cả..."

Không để Trương Lập Thành nói hết câu, Triệu Đồ Sơn đã làm ra biểu cảm khinh thường mà tiếp lời:

"Từ hôn, ẩn giấu thân phận, âm thầm luyện cấp, một tiếng hót kinh người?"

Trương Lập Thành "..."

"Tôi nói này lão Thành, ông dạo này có phải quá nhàn hay không? Mấy truyện này bây giờ quá cũ rồi. Muốn làm cho tôi có hứng thú, ít nhất ông cũng phải bịa ra gì đó ví dụ như khai cục vô địch, từng bước che giấu thực lực, trong vô hình trang bức đánh mặt vv..."

Trương Lập Thành "..."