Chương 67: Đưa nhau đi trốn

Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 67: Đưa nhau đi trốn

Chương 67: Đưa nhau đi trốn

Chương 67: Đưa nhau đi trốn

[Đinh, hệ thống nhắc nhở: Mục tiêu của nhiệm vụ sắp rời khỏi]

Một âm thanh máy móc vang lên bên tai Tô Ngọc Uyên làm cho cô tỉnh táo lại. Sự sa sút nơi đáy mắt bỗng chốc biến mất không còn tăm tích.

"Cha nói xong chưa?" Cô ngắt lời Tô Thành "Buổi hẹn với bác Trần con sẽ không đến trễ, bây giờ con phải ra ngoài một lát"

Tô Thành thấy vậy cho rằng Tô Ngọc Uyên đã nghe lọt tai lời mình nói, không tiếp tục làm khó nữa, phất tay lên lầu.

Tô Ngọc Uyên nhẹ nhàng thở ra, nhanh chân đi về phía cổng nhà.

Trước khi nói chuyện với Tô Thành, hệ thống đã ban bố nhiệm vụ. Điều cô không ngờ tới là mục tiêu thực hiện vậy mà là Hạ Duy. Nội dung nhiệm vụ rất đơn giản, ôm cánh tay Hạ Duy một phút.

So với những nhiệm vụ như tham gia đấu thầu dự án hai nghìn tỷ hoặc xem phim thần tượng não tàn liên tục 3 tiếng đồng hồ, thì nhiệm vụ này được xem là dễ làm rồi.

Nhưng Hạ Duy đâu? Hệ thống đã nói "Xét thấy hoàn cảnh phù hợp kích phát nhiệm vụ..." Như vậy Hạ Duy chắc chắn ở gần đây!

Bỏ qua mấy lời nói vô tình của Tô Thành ban nãy, cô điều chỉnh cảm xúc của bản thân ở trạng thái tốt nhất, chuẩn bị gặp hắn.

Vừa mới mở cửa ra, Tô Ngọc Uyên đã kinh ngạc nhìn thấy Tô Ngọc Châu từ trên một chiếc siêu xe bước xuống.

Tuy không phải Hạ Duy đích thân xuống xe mở cửa, nhưng cô đã thấy hắn hạ cửa sổ xe xuống, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

Muốn nói lại thôi... Biểu cảm thật là giống lúc cô ở bên cạnh hắn, muốn nói rất nhiều điều, nhưng cẩn thận lựa lời rất lâu, cuối cùng chỉ có thể im lặng.

Hai người họ từ khi nào phát triển đến mức độ này?

"Chị hai" Tô Ngọc Châu thấy Tô Ngọc Uyên bước ra, kinh ngạc gọi một tiếng "Chị muốn đi đâu à?"

Tô Ngọc Uyên nghe vậy bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Ngọc Châu, cô cảm thấy cổ họng mình hơi chua chua, là vị giấm.

"Chị đến công ty" Đáp lời với Tô Ngọc Châu rồi, cô mỉm cười nhìn về phía Hạ Duy hỏi "Có thể cho em quá giang một đoạn không?"

Hạ Duy đương nhiên sẵn lòng. Hắn quan sát sắc mặt tối đen của Tô Ngọc Châu, cảm thấy tương đối thú vị.

Tô Ngọc Châu là thật không còn lời nào để nói. Ngàn tính vạn tính quên tính đến chị mình thích hắn. Nhỏ đã lên kế hoạch kỹ càng, trước tiên là "nhặt" cổ đăng, trợ giúp nhỏ và Tô Ngọc Uyên thức tỉnh dị năng. Sau đó, nhỏ sẽ tìm cớ mang Tô Ngọc Uyên đến L thành, hoặc là mang Dương Minh Hiên đến A thành, rồi tác hợp cho bọn họ.

Theo cốt truyện, Dương Minh Hiên thâm tình với Tô Ngọc Châu như vậy, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt chị ấy. Hơn nữa, Tô Ngọc Uyên đã thức tỉnh dị năng, có năng lực tự vệ. Từ đó không còn sợ quang hoàng của Lâm Thiên uy hiếp nữa. Bọn họ sẽ hạnh phúc cả đời.

Bản thân đương nhiên là lựa chọn độc thân hoàng hoa khuê cát. Yêu đương gì đó còn không bằng đọc tiểu thuyết. Nói đi cũng phải nói lại, tiểu thuyết ở thế giới này đúng là có một phong vị khác.

Tô Ngọc Uyên không nghĩ trong đầu em gái mình suy diễn nhiều như vậy, chỉ chăm chú quan sát biểu cảm của Hạ Duy. Nhìn mới vài giây, tim của cô không ngăn được đập mạnh lên, lỗi mấy nhịp cô cũng không rõ.

"Ừm... Em gửi địa chỉ đi"

Tô Ngọc Uyên hơi gật đầu, cầm điện thoại lên bắt đầu trích xuất địa chỉ công ti. Vài giây sau, một tiếng "ting" thanh thúy vang lên. Hạ Duy liếc nhìn trên màn hình cảm ứng, trong nháy mắt không kịp phản ứng.

Bạn có một tin nhắn mới!

[Ngọc Uyên: Chân trời góc bể.]

"Muốn đưa em đến nơi chân trời góc biển sao?" Hắn cười hỏi

Tô Ngọc Uyên làm ra vẻ nghi hoặc nhìn lại màn hình điện thoại mình, sau đó ngại ngùng mà giải thích:

"Xin lỗi, em gửi nhầm clipboard" Nói rồi, cô mau chóng gửi lại cho hắn địa chỉ trụ sở chính của AG. Gửi xong, cô lại giải thích thêm "Đó là tên bài hát chủ đề của game online mà bên em sắp phát hành"

Tên bài hát là thật, gửi nhầm là giả.

Cô chính là cố ý!

Bình thường cô sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy, nhưng hôm nay đang khó chịu với cuộc nói chuyện với Tô Thành, lại gặp Hạ Duy và Tô Ngọc Châu đi cùng nhau, trong lòng nhất thời xúc động.

Vừa gửi xong liền hối hận nhưng đã không kịp thu hồi. Đành phải giả vờ vậy.


"Cái tên này làm anh nhớ đến một bài hát"

"Là bài anh thích sao?"

"Ừm"

"Có thể... Hát cho em nghe một đoạn không? Lyric cũng được, không biết gu âm nhạc của anh thế nào?" Tô Ngọc Uyên tròn mắt hỏi. Cô đúng là tò mò, gu âm nhạc của một người sẽ thể hiện rất nhiều điều về người đó.

"Hừm... Mình rời thành phố chật chội náo nức

Nơi mà cả việc thở cũng làm ta lao lực

Mơ những con đường xa làm anh thấy rạo rực

Muốn đưa em đi trốn đến tận cùng trái đất..."...


Không gian trong xe rất an tĩnh, chỉ có giọng nói hơi trầm của Hạ Duy đơn bạc vang lên.

Tô Ngọc Uyên nghe rõ từng chữ mà hắn phát ra, trái tim lại nhảy loạn hơn. Cô vừa sợ hắn nghe thấy tiếng tim đập bùm bùm của mình, lại ngăn không được khoé môi giương giương.

Trạng thái hiện tại: Vừa mừng thầm vừa thấp thỏm.


Hắn đây là đang gián tiếp tỏ tình ư?

Tỏ tình thật ư?


"Đi đến nơi có biển bạc núi xanh

Chạy con xe anh chở em tròng trành

Mình phóng tầm mắt ngắm chân trời mới toanh...


Anh chẳng cần biết là ngày nắng đẹp rạng ngời,

hay gió về, hay bão táp mưa rơi.

Ngày mình đi với nhau ấy là ngày đẹp trời,

thì theo anh đi trốn em ơi..."

Khác thế giới, nội dung giải trí cũng không giống, mấy bài hát trong list hắn thường nghe chẳng còn nữa. Mỗi lần nhớ tới là hoài niệm...

Thấy đáy mắt Hạ Duy hiện lên một tia bi thương nhàn nhạt dường như đang rơi vào hồi ức, Tô Ngọc Uyên ngơ ngẩn nhìn hắn mấy giây mới cúi đầu điều chỉnh cảm xúc của mình lại.

Chỉ là một lời bài hát thôi mà, khẩn trương gì chứ.

Tô Ngọc Uyên, ngốc quá đi!

"Này là... Rap sao?"

"Đúng vậy"

"Trước giờ em chưa từng nghe qua"

"Người viết ra nó là một nghệ sĩ đa tài, anh ta thích đi phiêu du nhiều nơi để truy tìm cảm hứng. Tác phẩm của anh ấy không phải ai cũng may mắn nghe được..."

"Vậy à..."

Đề tài kết thúc ở đây.

Trong suốt quãng đường còn lại, cũng không ai lên tiếng tìm đề tài khác. Hạ Duy chăm chú lái xe, Tô Ngọc Uyên nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.

Có một loại ảo giác xuất hiện, tên là bình yên..


Cuối cùng, xe của Hạ Duy dừng lại trước toà nhà AG. Hắn bước xuống giúp Tô Ngọc Uyên mở cửa. Tô Ngọc Uyên đặt chân mang đôi giày cao gót màu đen xuống đất, hơi ngẩn đầu nhìn cánh cửa lớn đang khép hờ. Chỉ thấy hai chú bảo vệ nghiêm túc đứng canh, họ nhìn cô, nhẹ gần đầu chào hỏi một tiếng. Cô lễ phép đáp lại rồi đi vào.

Từ đầu tới cuối không liếc Hạ Duy một cái, lời cảm ơn ngay lúc hắn đồng ý cho cô quá giang đã nói rồi.

Mục đích ban đầu của cô là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bây giờ cô đột nhiên không muốn bày ra vẻ mặt giả dối. Vì sự lừa gạc sẽ phá hủy không khí bình yên này.

[Hệ thống: Xác nhận hủy bỏ nhiệm vụ, tiếp nhận trừng phạt?]

"Đúng vậy"

Không ngoài dự liệu, một luồng điện cực mạnh như cắt ngang người Tô Ngọc Uyên. Mặc dù là lôi hệ dị năng giả cấp C, cô cũng đứng không vững được, hai chân bổng dưng mềm nhũn, ngã xuống.

Hạ Duy nãy giờ vẫn luôn quan sát Tô Ngọc Uyên, thấy chân cô đột nhiên lảo đảo, hắn nhanh chân chạy tới tiếp được.

Không biết có phải hắn ảo giác hay không, khi vừa ôm lấy cô, hắn cảm thấy mình hơi tê tê. Rất nhanh, cảm giác kì quái đó đã biết mất. Nhớ đến Tô Ngọc Uyên là dị năng giả hệ lôi điện, hắn cũng không nghĩ nhiều.

May là hệ thống chỉ châm điện có một cái rồi thôi. Cô rất nhanh đã đứng thẳng lên được.

Vạn lần không ngờ tới, hệ thống lại giở trò:

[Đinh, xét thấy điều kiện phù hợp kích phát nhiệm vụ]

Tô Ngọc Uyên nghe vậy hận không thể ngất xỉu cho xong. Này có tính là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hay không a???