Chương 66: Đếm ngược 30 giờ

Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 66: Đếm ngược 30 giờ

Chương 66: Đếm ngược 30 giờ

Chương 66: Đếm ngược 30 giờ

Nếu Hạ Duy sở hữu dị năng hệ hoả, vậy thì mọi chuyện được giải thích.

Hắn từ đầu ngay cả bản thân mình cũng giấu diếm, tức là hoàn toàn không xem "đồng hương" này ra gì. Uổng cho nhỏ lúc mới vừa gặp hắn liền muốn cho hắn làm anh rể.

May mà kịp ngăn chặn.

Dù Hạ Duy là giả vờ nhu nhược hay tâm cơ thâm trầm, đều phải cảnh giác cao độ mới được.

Sau này, trong lúc nói chuyện với hắn nhất định phải chú ý lời lẽ. Tuyệt đối không được vô tư chia sẻ thông tin như hôm nay! Còn có, cốt truyện cũng phải xoá giảm ít nhất hai ba chỗ chừa đường lui.

Người này, quá đáng sợ. Từ đầu tới chân không chỗ nào thành thật hết.

Có điều, dù gì hắn cũng xem như đã cứu chính mình một mạng. Một khi hắn thật sự cần thứ gì đó, chính mình phải giúp hắn hoàn thành. Trừ cốt truyện hoàn chỉnh. Nếu cần thiết, có thể giao cổ đăng cho hắn giữ. Hoặc mấy cơ duyên khác, nếu hắn cần, đều cho hắn.

Đang miên man suy nghĩ, bổng dưng:

"Ngọc Châu, nói cho em biết một bí mật" Hạ Duy chợt kề sát vào tai Tô Ngọc Châu nói nhỏ

Tô Ngọc Châu hoài nghi nhìn hắn, bất giác cảm thấy lo sợ hắn biết mình phát hiện ra hắn có dị năng sẽ giết người diệt khẩu.

"Có thể không biết không?"

"Em đoán xem"

"Hẳn là không cần biết cho lắm?"

Tình tiết này trên phim truyện nhỏ thấy nhiều rồi. Bất kì ai nghe được bí mật kinh thiên động địa gì cũng sẽ chết sớm thôi. Huống hồ nhỏ đang một mực đề phòng.

"Mấy hôm nay tôi đã dần nhớ ra cốt truyện rồi, có lẽ rất nhanh sẽ không cần đến em nữa"

Tô Ngọc Châu nghe vậy cả người cứng lại. Cốt truyện là lợi thế duy nhất của nhỏ ở thế giới này. Nếu Hạ Duy cũng biết, rồi hắn làm ra thay đổi gì đó. Bản thân nhỏ tay không tấc sắt có thể làm được gì đây?

Càng nghĩ, Tô Ngọc Châu càng lạnh người, tâm loạn như ma.

Không được, vận mệnh của hai chị em chỉ mới thay đổi được một chút ít, nhỏ không thể để nó trở về quỹ đạo được.

"Anh có chắc đó thật sự là cốt truyện chứ?" Tô Ngọc Châu hỏi, nghe rõ có thể cảm giác được thanh âm có hơi rung

"Lâm Thiên sẽ đến núi Cấm đúng không? Chỉ một mình hắn không bị cấm chế ảnh hưởng, đúng không? Cơ duyên trên đó, chỉ có Lâm Thiên mới có quyền nắm giữ, đúng, hay không?" Hắn không trả lời nhỏ mà chỉ lơ đễnh hỏi lại.

Tô Ngọc Châu im lặng không đáp.

Nhỏ đang cố giữ cho mình bình tĩnh, nhưng vô dụng. Tất cả những gì Hạ Duy nói đều đúng.

"Có lẽ cần thêm thời gian để tôi nhớ ra chi tiết hơn, 30 giờ chắc đủ rồi"

"Thì ra là vậy, thảo nào nhất thiết phải là hai ngày sau anh mới xuất phát"

"Em yên tâm, tôi không đòi chia của đâu. Thật sự chỉ đi ngang qua"

"Vậy... tốt"

Hạ Duy nói dối một nửa, hắn đúng là canh 30h sau mới đi, nhưng không phải vì nhớ lại cốt truyện gì đó. Mà là chờ đợi thời gian thức tỉnh dị năng, hai ngày sau, vừa đúng một tuần, nếu thuận lợi, hắn sẽ nắm giữ được một kỹ năng nữa.

Hắn nào có cốt truyện gì, chỉ đơn giản là suy đoán thôi.

Lúc nãy gọi điện, Tô Ngọc Châu hỏi rằng có phải hắn muốn cướp khí vận của Long Ngạo Thiên không. Từ đó suy ra Lâm Thiên nhất định sẽ đi núi Cấm.

Lê Quân từng nói hắn là đang bồi thái tử đọc sách. Nếu Lâm Thiên thật sự là "thái tử" vậy thì có chỗ nào ngăn cản được bước chân của hắn ta? Đã không thể ngăn cản, vậy thì chắc chắn thu được chiến lợi phẩm rồi.

Hoặc cũng có thể nói cách khác, vụ núi Cấm được dựng lên là vì có thêm chút cảm giác nghi thức khi trao lễ vật cho Lâm Thiên.

"Lâm Thiên là dựa vào công pháp đang tu luyện vượt qua cấm chế phải không?"

"Không, huyết mạch của hắn đã mặc định hắn có thể tồn lại ở đó mà không chịu uy hiếp" Tô Ngọc Châu thở dài nói.

Mặc dù bây giờ nhỏ thật sự không muốn tiết lộ với hắn thêm bất cứ điều gì, nhưng nhỏ không còn lựa chọn nào khác.

"Vậy em lấy cổ đăng bằng cách nào?" Hắn lại nói thêm "Không nói cũng không sao, tôi chỉ tò mò thôi, không quan trọng"

Tô Ngọc Châu lựa chọn im lặng. Nhỏ rất muốn đáp "Anh cứ tiếp tục tò mò đi" nhưng không nói nên lời.

Cuối ngày, Hạ Duy đưa Tô Ngọc Châu về.

Không ngờ trước khi nói tạm biệt, nhỏ lạnh căm căm nói:

"Nếu chỉ có huyết mạch của Lâm Thiên mới được thì mang máu tươi của hắn ta đến thử thời vận thôi"

Hạ Duy nghe vậy có hơi giật mình, cô nhóc này không phải định cắt tiết Lâm Thiên lấy máu chứ? Nào là cướp đoạt, nào là thương tổn... Này không phải trên đường trùm phản diện càng chạy càng xa sao?

Hắn muốn trả lời bằng một câu gì đó nhưng Tô Ngọc Châu đã nhanh chân rời đi.

/---

Tô gia

Tô Ngọc Uyên vừa kết thúc một cuộc nói chuyện nghiêm túc với Tô Thành. Ông ta nói cho cô biết, hôm qua Trần Trung Nguyên đã hẹn ông ăn một bữa cơm để nói về chuyện hôn ước của hai nhà.

Nghe giọng điệu ông ta không đúng lắm. Không bày trừ khả năng Trần Trung Nguyên muốn gặp mặt trực tiếp để hủy bỏ hôn ước.

"Cho nên tối nay con hãy theo cha đi một chuyến. Xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra..."

"Dạ"

Tô Ngọc Uyên hơi gật đầu rồi đi ra ngoài.

Thái độ lạnh nhạt của Tô Ngọc Uyên khiến Tô Thành vô cùng lo lắng. Tuy nói hôn ước là chuyện của hai nhà, nhưng giả sử Hạ Duy không đồng ý, Ngọc Uyên cũng không mặn không nhạt đứng một bên, mình ông khó mà làm gì được.

Nếu chuyện này thật sự không thành, nguồn vốn lớn mà TnG đang đổ vào AG sớm muộn cũng bị cắt giảm. Nếu ông là Trần Trung Nguyên, ông cũng không đồng ý bỏ tiền ra cho con dâu nhà người khác. Cho nên ông phải thuyết phục Tô Ngọc Uyên:

"Cha biết con không thích Hạ Duy, ở bên cạnh hắn là miễn cưỡng chính mình. Nhưng con phải nghĩ đến cha cũng vì cái nhà này mà hi sinh nhiều điều..." Tô Thành ra vẻ khó xử nói "Cha chỉ hi vọng con có thể chủ động một chút. Cùng lắm thì kéo dài đến hết năm nay, cha sẽ không ép con làm thêm gì khác nữa"

Tô Ngọc Uyên nghe vậy dừng lại, nghi hoặc nhìn Tô Thành.

Tô Thành cho rằng mình đã làm con gái động tâm, ông nói tiếp:

"Con cũng biết rõ vai trò của TnG hiện tại đối với chúng ta quan trọng đến nhường nào. Cha hiểu, tuổi trẻ bây giờ hay truy cầu lãng mạn. Cái gì mà tình yêu chân chính, một đời một kiếp. Nhưng chúng ta vẫn phải lấy sự nghiệp làm trọng đúng không?

Kết hôn còn có thể li hôn.

Dù con cảm thấy ủy uất đi nữa, nhưng chỉ cần ráng nhịn vài năm thôi. Tới lúc đó tài vụ tự do, con muốn yêu bao nhiêu người cũng được..."

"Cha!" Tô Ngọc Uyên càng lúc càng cảm thấy Tô Thành nói chuyện thái quá. Rõ ràng là tư tưởng có vấn đề "Lúc trước cha cưới mẹ cũng là nghĩ như vậy sao?"

Thanh âm của cô không biết lúc nào đã trầm xuống, trên mặt xuất hiện cảm xúc phẫn nộ.

"Con nhắc mẹ con làm gì? Hai chuyện này có gì giống nhau? Cha là đang thay con suy nghĩ tương lai, là vì tốt cho con!" Tô Thành bắt đầu không kiêng nhẫn "Sau này cha già rồi, chết mất rồi, tài sản để lại cho chị em con chứ ai! Hiện tại con chỉ vì vài lời quan tâm của cha mà muốn gây sự sao?"

"Đó là quan tâm à?" Tô Ngọc Uyên cười lạnh "Con chỉ nhìn thấy trong mắt cha chỉ có tiền bạc mà thôi!"

"Thì sao? Cha không vì tiền có thể nuôi con ngần ấy năm? Con có nhớ học phí trường đại học mà con vừa tốt nghiệp ở nước ngoài bao nhiêu con số không?"

"Con ra nước ngoài vì cái gì trong lòng cha không rõ ràng sao?"

"Thôi được rồi, cha không muốn trong nhà lớn tiếng. Cha dặn con lần cuối, dù con có ghét Hạ Duy thế nào, cũng phải chiều chuộng nó! Hôn ước hai nhà Trần - Tô tuyệt đối không thể hủy!"

Tô Ngọc Uyên bị từng lời từng lời của Tô Thành đâm vào tim, vừa đau vừa cảm thấy trống rỗng.

Cô ghét Hạ Duy ư? Không, cô rất thích hắn, ngay từ lần đầu gặp đã thích!

Nhưng sao trong lời nói của cha, tình cảm của cô lại hèn mọn như vậy?

Hơn nữa, nếu Hạ Duy biết được tâm tư của Tô Thành, có phải sẽ hiểu lầm Tô Ngọc Uyên tiếp cận hắn vì tiền hay không?