Chương 59: Nam nhân kia hắn tự đội thảo nguyên lên đầu

Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 59: Nam nhân kia hắn tự đội thảo nguyên lên đầu

Chương 59: Nam nhân kia hắn tự đội thảo nguyên lên đầu

Chương 59: Nam nhân kia hắn tự đội thảo nguyên lên đầu

Thạch Sang cảm thấy không khí rất kì quái, rõ ràng là bàn bốn người nhưng Hạ Duy và Sắc Vi vui vẻ trò chuyện như thế giới của hai người. Rõ ràng là đến để nói vấn đề bồi thường tiền bạc, lại hoà hợp như làm mai dắt mối.

Lâm Thiên cảm thấy không khí rất kì quái, rõ ràng cô gái có phong vận mê người này ngay từ đầu là nhắm đến Hạ Duy, nhưng không biết tại sao hắn cảm thấy ánh mắt cô không đúng. Cứ cách vài giây lại nhìn về phía mình. Tổn thọ a, nếu đã là gu của Hạ Duy, xem như nửa cái chị dâu của hắn, hắn đâu có thất đức tới nỗi sẽ động tay động chân.

Cái gì? Hạ Duy đã có Tô Ngọc Uyên? Không thể nào, không thể nào. Lâm Thiên phân bua, bản thân đã có An An, lại thêm một Chu Thi Dao, vẫn cảm thấy thiếu thiếu đây này!


Hạ Duy cảm thấy không khí rất kì quái, rõ ràng Sắc Vi là một trong các nữ chính, sao lại lôi kéo hắn nói đủ thứ chuyện vậy? Muốn tìm hiểu thông tin về Lâm Thiên thông qua hắn hay sao? Sẽ không làm cho Lâm Thiên hiểu lầm cái gì chứ?

Sắc Vi cũng cảm thấy không khí rất kì quái. Hạ Duy không phải không đội trời chung với Lâm Thiên hay sao. Kiếp trước hai người họ gặp nhau trước mắng hai tiếng "phế vật", "vô năng", sau nhào vào đánh đấm như thù đoạt vợ.

Hừm, đoạt vợ thật.

Hiện tại nghe Lâm Thiên một hỏi "anh Duy", Hạ Duy một đáp "A Thiên". Trong nháy mắt đó cô chợt nghĩ bản thân có phải hay không trọng sinh nhầm thế giới. Có cần hay không suốt đêm khăn gói trở về tinh cầu của mình...

Lâm Thiên là người đầu tiên đứng lên phá vỡ bầu không khí lạ lùng này.

"Thạch Sang, đi WC không?"

Thạch Sang "???"

Vị huynh đệ này, chúng ta quen thuộc lắm sao?

Hạ Duy "???" Không phải lúc nãy ngồi Pagani Huayra, ngồi ra cảm giác rồi chứ? Mẹ nó, Hạ Duy hắn không phải vô tình tạo nghiệt cho hậu cung của nam chính rồi a?

Sắc Vi "???" Lớn tiếng như vậy là muốn thu hút sự chú ý của cô sao?

Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, không ai giống ai.

Lâm Thiên "Đi không?" Mãnh liệt ám chỉ.jpg

Thạch Sang "A..."

Ngu ngơ.jpg

Bất đắc dĩ, Lâm Thiên đành phải câu cổ Thạch Sang. Hai người lôi lôi kéo kéo ra khỏi phòng. Trong mắt hắn, cả 3 người ngồi ở đây đều có EQ thấp như nhau, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết tiến triển của anh Duy và chị dâu phải tới ngày tháng năm nào. Nói không chừng hắn ngồi đó một lát nữa, chị dâu không ngăn được mị lực của bản thân, vậy thì thật xin lỗi anh Duy.

Anh Duy tốt như vậy, hắn sao có thể làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa...


Không biết nỗi khổ tâm của Lâm Thiên, Hạ Duy và Sắc Vi thấy cảnh Lâm Thiên và Thạch Sang đi xa, đồng thời nhìn nhau, muốn nói lại thôi.

"Ha ha... Cùng nhau đi cũng không có gì kì cục, bình thường bọn họ hay làm thế"

Thề là Hạ Duy chỉ muốn dùng bừa một câu để chữa cháy.

Vừa dứt lời, hắn phát hiện mình dùng từ không đúng, muốn sửa lại đã không kịp.

Sắc Vi như nghĩ tới gì đó, cuối đầu gắp một miếng thức ăn xem như không nghe, không thấy, không biết.

Cô và Hạ Duy không tư duy cùng một vấn đề.

Không gian bây giờ chỉ có hai người, mà Hạ Duy tạm xem như anh em của Lâm Thiên. Nếu muốn trả thù Lâm Thiên hoa tâm thì cách nào tiện lợi nhất? Còn không phải.... Huống hồ, này chính là Lâm Thiên tự mình tạo cơ hội. Đừng trách cô!

Càng suy nghĩ, vành tai của Sắc Vi càng đỏ. Chỉ biết cúi đầu gắp thức ăn, hai vai cô xuất hiện một tiểu thiên thần và một tiểu ác quỷ.

Tiểu thiên thần: Không đúng, làm vậy là không đúng! Làm như vậy là trở thành nữ nhân hư hỏng!!!

Tiểu ác quỷ: Lâm Thiên đã vô tình, đừng trách người khác vô nghĩa. Đã nói là trả thù thì phải làm ra tư thái trả thù đi!!!


Bên ngoài.

"Đi làm gì, tôi không thể cách Hạ Duy quá xa!" Thạch Sang thành thật nói. Dù thân cận thế nào, bản chất hắn vẫn là vệ sĩ, phải có chừng mực.

Lâm Thiên lại nhìn Thạch Sang như nhìn thiểu năng trí tuệ, làm ra vẻ nói:

"Không đi ở lại làm kì đà cản ve hay gì?"

"Cản cái gì?" Thạch Sang hỏi.

"Cản ve"

"???"

"Cản người ta ve vãn"

"..."

Ngươi học sinh xuất sắc, ngươi nói có lý, ta không thể phản bác.

Cuối cùng, vẫn là một mình Lâm Thiên đi WC, Thạch Sang đứng trước cửa bấm giờ. Hắn đang tính toán xem chừa cho Hạ Duy và Sắc Vi bao nhiêu thời gian là đủ.

5 phút? Hắn có quá xem thường Hạ Duy hay không?

Nửa tiếng? Hạ Duy có hoài nghi hắn và Lâm Thiên rớt ở trong bồn cầu hay không?

Thật cmn khó xử..


Bên trong

Dù đã rất nghi ngờ mối quan hệ của Hạ Duy và Lâm Thiên, nhưng Sắc Vi không có manh động. Từ đầu đến giờ cô kiếm chuyện nói với Hạ Duy hoàn toàn là vì thu thập thông tin. Cô hoài nghi Hạ Duy cũng là trọng sinh giống mình, hắn tiếp cận Lâm Thiên cũng vì trả thù.

"Vị vua hiện diện trên bất cứ nơi nào thuộc phạm vi lãnh thổ mà vị vua chinh phạt chiếm lấy được gọi là kẻ thù. Vị vua tương tự như vậy ở gần kẻ thù, nhưng tách biệt với vua chinh phạt bởi lãnh thổ kẻ thù, được gọi là bạn." — Kautilya.

Một mình cô chưa chắc có thể lật đổ Lâm Thiên, hậu cung và đế quốc của hắn, nhưng thêm Hạ Duy thì tỷ lệ thành công cao hơn nhiều.

Nhưng điều này chưa thể xác định ngay được, cũng có khả năng một số việc vì sự trở lại của cô mà ảnh hưởng rồi dần dần thay đổi. Cho nên, phải xem thái độ của Hạ Duy trước.

Hạ Duy không nghĩ tới nội tâm Sắc Vi đang suy diễn nhiều như vậy. Hắn nhớ lại một câu mà Tô Ngọc Châu hay nói: Nữ chính trong truyện này cái gì cũng có, trừ não. Gặp chuyện liền gọi Long Ngạo Thiên giải quyết, ngoài cộng trừ nhân chia ra không biết gì cả.

Hẳn là không sai.

Bất chợt, Sắc Vi cảm thấy như có gì đó động vào chân mình. Cô hơi nhíu mày nhìn Hạ Duy, thấy hắn điềm nhiên như không uống một chút rượu mới nhíu mày nghi hoặc.

Là ảo giác sao?

Vài giây sao, cảm giác kì quái ấy lại tới nữa. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đuôi cá qua đầu gối, còn có tất. Nhưng cảm giác bị thứ gì đó chạm vào quá mãnh liệt.

Không thể nhịn được nữa, cô cúi người xuống xem xem trò gì đang diễn ra.

Hạ Duy thấy Sắc Vi cúi người xuống còn vén khăn bàn lên như tìm kiếm thứ gì đó, trên đầu mọc ra cái dấu chấm hỏi. Không đợi hắn lên tiếng, một lưỡi dao đã hiện ra ngay trong tầm mắt. Cầm dao là một cô gái tóc ngắn, không biết xuất hiện như thế nào.

Nhớ lại lần bị chiếc xe tải xé gió lao đến mà không kịp tránh, hắn không suy nghĩ gì, cơ thể hình thành phản xạ ngay lập tức.

May là lần bị xe tông đó quá kinh hoàng, Hạ Duy cảm thấy đời này mình chưa bao giờ nhanh như vậy, lập tức nghiên người về phía sau. Chiếc ghế hắn đang ngồi cũng lật ra, ngã xuống đất. Hắn thuận thế lùi về sau hai bước đứng vững lại.

Cô gái tóc ngắn trước mặt không nói một lời. 12h trước cô nhận nhiệm vụ ám sát Hạ Duy từ chỗ Dương Chính, lập tức tìm phương tiện duy chuyển đến thành phố A.

Thông qua quan sát, cô thấy bên cạnh hắn lúc nào cũng có vệ sĩ nên quyết định vừa chờ thời cơ vừa lên kế hoạch cụ thể. Không ngờ thời cơ tới nhanh hơn kế hoạch hoàn chỉnh, bên cạnh Hạ Duy hiện tại chỉ có một người phụ nữ yếu đuối mà thôi. Dựa vào tốc biến, cô dễ dàng xuyên qua bức tường của nơi này, thực hiện ám sát.

Sắc Vi nghe tiếng ghế ngã, lập tức ngẩn đầu thì thấy Hạ Duy đang bị một cô gái cầm dao găm tấn công.

Theo lý thuyết, nếu vừa nãy Hạ Duy trốn không kịp thì nữ sát thủ đã làm cho Sắc Vi diễn xong một màn 'vừa cúi đầu người trước mắt đã chết, nhìn quanh chẳng biết tại sao'.


Thật là một lần lấy mạng trong vô hình hoàn mỹ.

Nhưng đó là lý thuyết, hiện tại nữ sát thủ đã bại lộ trước tầm mắt của Sắc Vi. Làm ngầu thất bại~