Chương 54: Sóng ngầm sơ hiện

Đi Ngang Qua Thế Giới Sảng Văn Thuận Tay Cầm Lấy Nữ Chính

Chương 54: Sóng ngầm sơ hiện

Chương 54: Sóng ngầm sơ hiện


Trần Trung Nguyên điều tra chuyện của Khương Đình, tra đến L thành - Dương gia, lại từ nhà họ Dương, tra đến dị tượng núi cấm. Sở dĩ hôm qua Chu Xuyên mau chóng xuất hiện ở trung tâm thương mại đến vậy, là do Trần Trung Nguyên đã về đến A thành.

Ông phát hiện, thế giới này ngày càng xa lạ với những gì trong kí ức của ông. Nói như thế nào nhỉ, từ thuở thiếu thời, ông được dạy người sống vì nghĩa, đến khi trưởng thành mới cho rằng đồng tiền lớn nhất. Thế nhưng đến khi trở thành người giàu nhất thành phố A này, ông mới nhận ra trên tiền còn có quyền thế.

Nhưng mà hiện tại, trên cả quyền thế chính là những sức mạnh cá nhân khủng khiếp, muôn hình vạn trạng - dị năng.

Thời đại mà ông quen thuộc đã bất giác thay đổi. Ngay cả con trai mình cũng trở nên không hề tầm thường vô vi như trong trí nhớ.

Một ngày nào đó, cố kết cơ sở hạ tầng và kiến trúc thượng tầng sẽ có sự đảo loạn, không biết một kẻ thương nhân như ông có an ổn tồn tại hay không. Hiện tại là thời cơ tốt để chính mình làm ra thay đổi!

Phải xây dựng thế lực, phải tranh thủ nhân tài. Ít nhất, khi đại nạn buông xuống, bản thân còn có khả năng chống lên.


Đột nhiên, điện thoại của Trần Trung Nguyên reo lên. Ông nhìn thấy hai chữ Hạ Duy nằm chễm trệ trên màn hình, trong lòng lại dấy lên dự cảm bất hảo. Vừa nhìn liền biết là phiền phức tới cửa.

Thằng này ba ngày không quản là leo lên mái nhà lật ngói!

"Chuyện gì?"

"Cha, chuyển cho con vài ba trăm tỷ chơi chơi..."

Trần Trung Nguyên "..."

Này mẹ nó là tiếng người sao?

Có đứa con đục tường khoét cột như thế thì cái nhà này mẹ nó lô cốt cũng sụp. Chống mẹ nó chống, gánh còng lưng còn nghe được...

"Mày lại gây ra hoạ gì rồi?"

"Không có gây hoạ gì à, con mua xe"

"Mua xe mấy trăm tỷ? Xe mày mua làm bằng vàng rồng?"

"Nha... Ý kiến này không tệ, con sẽ xem xét đặt một chiếc. Nhỡ mà cha có gì bất trắc, nhìn đồng bọn cưỡi hạc quy tiên, chỉ có cha là cưỡi xe vàng rồng, nở mày nở mặt biết là bao..."

"Cưỡi mẹ mày!" Trần Trung Nguyên tức giận mắng "Một xu cũng không có!"

Không ngờ, âm thanh thiếu đòn của Hạ Duy lại theo đường truyền, bất chấp tất cả mà chui vào tai ông:

"Oa... Con mét mẹ"

"???"

"Cha muốn chết trên hoa mẫu đơn, thành..."

"Cút"

Nghịch tử.

Đm huyết áp thăng...

"Nếu không, cha giúp con làm Sầm Chung phá sản đi?" Hạ Duy đổi một cách nói khác.

Hắn có linh cảm nếu tiếp tục da, cha hắn thà đốt sổ hộ khẩu cũng không nhận quan hệ phụ tử nữa...

Gì cũng vậy, nếu đùa một chút thì vui, chứ đùa nhiều chút thì vui nhiều lần.

Lần sau hắn sẽ tiếp tục.

"Sầm Chung là ai?"

"Quản lý chi nhánh AUDI ở A thành, vợ là Hà Kim Liên, con là... A, không biết có phải con của ông ta không nữa. Tóm lại cha làm cả nhà ông ta dọn ra đường ở đi. Nếu để bọn họ ăn no rửng mỡ, sớm muộn gì cũng tròng bao bố con trai độc nhất của cha"

Trần Trung Nguyên nghe vậy không khỏi hơi trầm ngâm suy nghĩ. Mặc dù bên cạnh Hạ Duy có vệ sĩ, nhưng sau sự kiện Tôn Vinh lần trước, ông ý thức được có vệ sĩ cũng chưa hẳn là an toàn.

Nếu hắn đã bị người để mắt đến, vậy thì phải giải quyết ánh mắt đó ngay mới được.


---/---

L thành - Dương gia

"Có tin tức 2 ngày nữa người của đội chấp pháp đặc thù của thành phố A sẽ tiến về núi Cấm. Đây là cơ hội rất lớn!" Một người đàn ông trung niên chậm rãi lên tiếng.

Trước mặt ông ta là một bàn hội nghị ngồi chừng mười người, ngoài ra còn có 3 máy tính bảng trực tiếp call video những người không thể có mặt. Trong số mấy người này ai cũng vô cùng căng thẳng như lâm đại địch.

Ông ta chính là gia chủ của Dương gia - Dương Chính.

Hiện tại nhà họ Dương đang tiến hành hội nghị gia tộc đột xuất.

"Hai ngày là quá gấp" Một người phụ nữ lên tiếng nói.

Ngay lập tức, một người trung niên chen lời:

"Gia chủ nói đúng, này là cơ hội của chúng ta. Chỉ cần mượn biến cố núi Cấm làm sân khấu, người của chúng ta rất dễ thẩm thấu vào cơ quan đặt thù của thành phố A"

Nghe thấy vậy, Dương Chính hơi gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.

Thẩm thấu vào cơ quan chấp pháp đặc thù của thành phố A thôi không đủ. Vì căn cơ của Dương gia là thành phố L này. Hơn nữa những thương gia ở A thành đã ăn sâu bén rễ nhiều năm, không thể xâm lấn toàn diện trong thời gian ngắn được. Tài lực của Dương gia phải đổ vào chỗ có ý nghĩa chính trị hơn là kinh tế.

Đột nhiên, một người trẻ nhất trong đám trung niên đứng lên, dõng dạt nói:

"Bác, thành phố L chưa thành lập cơ quan đặc thù. Chúng ta có thể chiếm trước danh ngạch, biến cơ quan thành tổ chức!"

Bình thường sẽ không ai để ý đến cơ quan là gì, tổ chức là gì. Hoặc là họ sẽ gọi chung chung, hoặc là họ bị lẫn lộn vai trò.

Dương Chính nghe hiểu ý của người trẻ tuổi, ông cười híp mắt, đánh giá rất cao thanh niên anh tuấn sóng lưng thẳng tắm ở cuối hàng kia. Đó là con trai thứ 3 của em trai ông, mới từ đại học ở nước ngoài về. Mới 24 tuổi đã thay cha quản lý mọi việc ở công ty, hành sự nho nhã lễ độ, có kiến giải của bản thân, gan cũng rất lớn.

"Dương Minh Hiên nói không sai. Mục tiêu của chúng ta bây giờ không còn là nhìn chằm chằm thành phố A nữa. Chúng ta phải tranh thủ quán thâu dị năng giả trên chính thành phố L. Sau cùng, dựng sào thấy bóng!"

"Nếu Dương gia chúng ta có thể khống chế cơ quan này, đúng là không gì tốt hơn!" Một người lập tức gật gù phụ hoạ

"Phải, thế nhưng chuyện này phải an bày cẩn thận hơn. Không thể để lộ ra tiếng gió gây chú ý"

"Trước mắt phải định ra dị năng giả được chọn"

"Đúng vậy"

Mọi người nghe vậy ai cũng để lộ vẻ hào hứng trên mặt, chứng tỏ bản thân dã tâm bừng bừng, nguyện vì gia tộc theo gió vượt sóng. Tuy vậy, trong thâm tâm mỗi người thế nào, Dương Chính không quản được. Gia tộc lớn như vậy không thiếu mấy kẻ đánh cá hai ngày phơi lưới ba ngày.

Miễn không biểu hiện quá rõ ràng, ông cũng mắt nhắm mắt mở.

Riêng Dương Minh Hiên, người này Tô Ngọc Châu đang nhắm đến. Trong nguyên tác, hắn chính là nam phụ thâm tình có fan nữ đông nhất, Tô Ngọc Châu cũng cảm thấy hắn ta làm người không tệ, có thể ghép đôi với chị mình.

"Long Ngạo Thiên trở lại" đương nhiên có fan nữ, chỉ là rất ít. Nếu anti-fan cũng tính là fan, vậy thì Tô Ngọc Châu cũng xem như một thành viên trong đó.

Hai tiếng sau, hội nghị kết thúc. Lúc này, trợ lý của Dương Chính đi vào, đưa điện thoại cho ông, báo là có người gọi đến, đã chờ nửa tiếng.

Dương Chính xem họ tên hiển thị trên màn hình, mày hơi nhíu lại.

"Alo"

"Dương tổng đúng là người bận nhiều việc à, muốn tìm ông cũng thật khó..." Bên kia truyền đến giọng điệu châm chọc.

"Vừa nãy có cuộc họp" Dương Chính nói mấy chữ xem như giải thích

"Tôi cũng không muốn lằng nhằng, chuyện kia ông làm đến đâu rồi? Đến hôm nay tôi vẫn còn thấy hắn ta nhảy nhót khắp nơi kìa!"

"Hừ, sớm muộn"

"Tốt nhất nên là vậy! Khi nào tôi nhìn thấy tin trắng đen của hắn ta trên báo, thì khi đó ông sẽ có thứ ông cần!"

"Chờ xem đi"

Tắt máy, Dương Chính khó chịu mắng hai tiếng "Tiểu nhân" rồi mới đưa điện thoại cho trợ lý, tiếp tục công việc của mình.