Chương 2: Mạch ngầm

Dị Giới Tam Hoàng Tử

Chương 2: Mạch ngầm

Trong hậu cung phát ra những âm thanh hợp tấu của các loại nhạc cụ cùng với những câu hát làm lòng người say mê. Cung nữ cùng thái giám ở đây đều biết, nó phát ra từ Thái Thanh tẩm cung của hoàng hậu Tống Hạnh Dung.

Tống Hạnh Dung tuy gần ba mươi nhưng những người gặp lần đầu tiên sẽ không thể nào nhận ra, vì khi nhìn vào nhan sắc của Tống Ngọc Dung người ta cứ ngỡ là thiếu nữ hai mười.

Không chỉ vậy Tống Hạnh Dung còn có một thân hình gợi cảm, khiến cho những thiếu nữ hai mươi thanh thuần không sánh kịp, mỗi cử chỉ của nàng đều phát ra sự mĩ hoặc đến cả những tiểu thái giám mới vào cung cũng phải ngẩn ngơ.

Đây cũng là lý do khiến Khang Dũng mê mẩn nàng đến bỏ bê cả triều chính.

Sau khi hạ sinh thái tử Nguyễn Duy An, Tống Hạnh Dung thường có thú vui mời các đoàn kinh kịch từ Cuồng Thanh vào cung biểu diễn.

Trên sân khấu, những tên kép hát đang biểu diễn hăng say thì dưới đài Tống Hạnh Dung đang thư thái nhấm nháp tách trà hoa nhài. Phía sau nàng là Điền Khánh Chi đang cẩn thận xoa bóp hai vai, trên mặt hắn là nụ cười xu nịnh.

"Việc làm xong chưa?"

Nàng đặt tách trà lên bàn, mắt hướng lên sân khấu bỗng nhiên cất tiếng hỏi. Đúng như người xưa nói "người nói vô tâm, người nghe hữu ý" Điền Khánh Chi liền biết Tống Hạnh Dung muốn hỏi gì, giương mặt hắn rạng rỡ hẳn lên.

"Khởi bẩm nương nương, việc người giao nô tài đã hoàn thành. Đảm bảo sẽ không có ai điều tra ra. Xin nương nương an tâm….Còn..."

"Ta đã nói với Mã Văn Khải đưa ngươi vào Ngự Thiện phòng làm việc, sau này sẽ đưa ngươi về bên ta. Người phải làm cho tốt, đừng làm ta thất vọng"

"Có nương nương và Mã tổng quản nâng đỡ, nô tài sẽ không làm nương nương thất vọng"

Tống Hạnh Dung không nói thêm gì chỉ vẫy tay ra hiệu, mắt nàng bây giờ đang chăm chú xem hát. Điền Khánh Chi hiểu ý vội vàng xin rời, rồi bước nhanh ra khỏi Thái Thanh cung.

Sau khi Điền Khánh Chi rời khỏi hai mắt Tống Hạnh Dung híp lại, miệng nàng nở nụ cười khiến người ta không rõ.

"Hát hay lắm, người đâu ban thưởng"

"Đa tạ hoàng hậu nương nương"

________________(O _ O)__________________

Trái ngược với tâm trạng vui vẻ của Tống Hạnh Dung thì hoàng đế Khang Dung lại rất buồn bực. Hiện nay hắn đang phải ngồi nghe các đại thần trong triều chỉ trích, còn nhiều thứ đau đầu về lũ dân đen cần giải quyết, hỏi sao hắn không buồn bực.

Khang Dung đang ngồi một cách thoải mái trên ghế rồng, tuy rằng trong lòng hắn phát bực vì lũ quan vô dụng này nhưng hắn cũng không dám tỏ thái độ.

Không phải vì hắn sợ bọn chúng, chỉ là nếu hắn tỏ thái độ thì bọn chúng lại bắt đầu kêu la giảng luân thường đạo lý với hắn, vì vậy hắn quyết định nhịn, chờ sau này có cơ hội hắn sẽ trị chúng một thể.

Trên điện Khang Dũng đang tính kế trừng trị lũ quan vô lại thì ở dưới điện Trần Trọng Bình lễ bộ thượng thư đang tấu.

"Khởi bẩm hoàng thượng, Vĩnh Nam quận báo lên mấy năm nay thời tiết thay đổi thất thường, thiên tai liên tục diễn ra khiến người dân Vĩnh Nam quận liên tục mất mùa, làm cho lương thực đã ít nay càng ít hơn.

Tuy rằng Lê Văn Hòa thứ sử Vĩnh Nam đã tận hết tâm lực phát chẩn cứu đói nhưng sức người có hạn không thể cứu giúp được nhiều người hơn nữa, vì vậy thần xin khẩn cầu hoàng thượng mở kho lương phát chẩn cứu đói giúp lê dân trăm họ được an cư lạc nghiệp.

Đó là công đức như trời biển của bệ hạ với lê dân trăm họ"

"Trần thượng thư nói rất đúng, để phân ưu cho hoàng thượng thần xin lĩnh trọng trách nặng nề này. Mong hoàng thượng chuẩn tấu"

Mọi người liền hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, một thân hình to béo lọt vào tầm mắt của họ, người này là Đỗ tư đồ Đỗ Đức Cao.

Hắn không nhanh không chậm bước ra chính giữa chắp tay với Khang Dũng đang ngồi trên ghế rồng.

Vẻ mặt lúc này của Trần Trọng Bình xám lại nhưng hắn cũng không dám phản bác vì Đỗ Đức Cao là quan nhất phẩm mà hắn chỉ là quan nhị phẩm, tuy cách biệt một phẩm nhưng đó lại là cách biệt giữa trời và đất.

Trần Trọng Bình còn nghe phong thanh Đỗ Đức Cao là người thuộc phe của Phạm thái sư Phạm Bá Lộc, một người không có phe phái như Trần Trọng Bình làm sao đấu lại, vì vậy hắn quyết định buông tha công lao lần này.

"Ta thấy Đỗ Đức Cao đã có lòng giúp hoàng thượng phân ưu, vậy thì hãy giao việc này cho hắn làm. Không biết Trần tướng quốc có ý kiến gì không?"

Phạm Bà Lộc lúc này lên tiếng, có thể thấy lời nói của hắn rất có trọng lượng, lời vừa cất lên văn võ hai phe ngừng nghị luận quay mắt về phía Trần Khải Nguyên.

Trần Khải Nguyên vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, chắp hai tay về phía Khang Dũng.

"Thần không có ý kiến, mời hoàng thượng định đoạt"

"Vậy theo ý thái sư đi"

"Tạ hoàng thượng...Hoàng thượng anh minh"

"Các ngươi còn việc gì muốn tấu nữa không..."

"Mấy năm gần đây hoàng thượng rất lơ là việc triều chính, thần mong hoàng thượng chú tâm hơn về việc này"

Trần Khải Nguyên bước ra chính diện hướng về phía Khang Dũng nói.

"Lại việc này...Không phải ta đang ở đây sao...Không có việc gì thì bãi triều"

Khang Dũng bỏ lại bá quan văn võ một bên nhanh trong rời khỏi Nghị Chính điện, điểm đến tiếp theo của hắn là Thái Thanh cung nơi vị hoàng hậu xinh đẹp của hắn đang chờ.

_____________(O_O)_______________

Hai bóng người đang bước ra ngoài cung, người đi trước là Phạm Bá Lộc còn người phía sau không ai khác chính là Đỗ Đức Cao.

"Đức Cao việc lần này phải làm thật tốt đừng có mà để xảy ra vấn đề như lần trước, ta không muốn bị bọn chúng nắm thóp. Nếu không phải vụ lần trước ta nhanh tay hủy đi chứng cớ thì ngươi toi mạng rồi"

"Vâng...vâng, đại nhân nói chí phải lần này tiểu nhân sẽ cố gắng hết sức làm thật gọn gàng. Tiểu nhân quyết không mắc phải sai lầm nữa"

"Ngươi biết vậy là tốt, được rồi ta phải hồi phủ"

"Đại nhân đi thong thả"

Nói xong hai người bước lên xe ngựa, xe ngựa bắt đầu di chuyển. Sau khi hai chiếc xe ngựa rời đi một bóng người ở cách đó không xa cũng rời đi.

_____________(O_O)_______________

Ba năm sau

Bên bờ hồ với những hàng cây liễu thẳng tắp rủ bóng xuống mặt hồ, một đứa trẻ khoảng ba tuổi đang chơi đùa với một thiếu nữ độ tuổi mười lăm. Ở phía đằng xa một mỹ phụ hướng mắt về phía hồ với nụ cười điểm trên môi.

"Vân tỷ trưa nay ta muốn ăn cá, nhìn cá trong hồ thật ngon"

"Cái thằng nhóc này, sao suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn vậy, nhìn xem ngươi béo ụ lên rồi này"

Nghe thấy đứa bé nói vậy thiếu nữ làm mặt tức giận, đưa tay lên véo má. Không để Vân tỷ của nó thực hiện ý đồ, nó phồng mà lên rồi quay đầu bỏ chạy về phía mỹ phụ đang ngồi thư giãn dười gốc cây.

"Mẫu thân, người xem kìa Vân tỷ lại bắt nạt con Tuấn nhi thật đáng thương hu...hu"

Nó lao vào lòng mỹ phụ bắt đầu khóc lóc kể lể. Mỹ phụ chỉ biết nở nụ cười hiền dịu dùng tay xoa đầu rồi đưa xuống véo cái má bụ bẫm nó. Nàng làm mặt nghiêm bắt đầu răn dạy.

"Tuấn nhi ngoan, Vân nhi nói đúng đó con xem này mới có ba tuổi mà người trông có khác cái lu không, sau này không lấy được vợ thì sao"

"Không lấy thì không lấy, cùng lắm con chịu thiệt lấy Vân tỷ là được, Con không sợ"

"Hừ...Tỷ mới không thèm"

Thiếu nữ đỏ mặt quay đi.

"Thôi trời cũng sắp về trưa rồi chúng ta về thôi Tuấn nhi, Vân nhi"

"Vâng, nương nương"

"Trưa nay con muốn ăn cá"

"Ừm"

"Mẫu thân là nhất"

Nói xong thằng bé chạy nhanh về phía trước.

"Cẩn thận kẻo ngã"

"Con làm sao n..g…"

Thằng bé vô lực ngã xuống bãi cỏ bên đường. Mỹ phụ cùng vị Vân tỷ kia chạy lại.

Nâng đầu thằng bé lên thấy sắc mặt trắng bệch của nó, mỹ phụ biết là có chuyện chẳng lành liền sai người đi gọi ngự y, đứng bên vị Vân tỷ thấy cảnh này nước mắt bắt đầu chảy ra.

"Tuấn nhi, mau tỉnh lại đừng làm mẹ sợ"