Chương 5: Nguy cơ

Dị Giới Tam Hoàng Tử

Chương 5: Nguy cơ

Trương Thiên Hựu đang đứng trước của Thái Hòa điện, khi được hoáng thượng triệu kiến ông không do dự bước vào. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía Trương Thiên Hựu.

"Mạt tướng Trương Thiên Hựu tham kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế...vạn vạn tuế"

"Trương ái khanh bình thân"

"Tạ ơn hoàng thượng"

Phía trên đại điện là Tống Huy Long vị hoàng tử thứ mười chín của Cuồng đế, về lý thuyết thì Tống Huy Long không có tư cách kế vị, nhưng vì thái tử Tống Trường Vũ thiên tính nhu nhược cũng vì vậy gây ra quá nhiều lỗi lầm làm cho Cuống đế tức giận.

Trong khi Tống Trường Vũ là kẻ ngu ngốc thì Tống Huy Long lại thể hiện mình là thiên tài ngàn năm có một, hắn được Cuồng đế hết mực yêu thích.

Sau khi phế thái tử, Tống Huy Long được chọn làm kẻ thay thế. Một năm trước Cuồng đế thoái vị nhường ngôi cho Tống Huy Long, trong những năm tiếp theo Tống Huy Long ban hành nhiều chính sách cải cách, đi kèm với đó là nhiều bộ luật hà khắc khiến dân tình oán thán.

Trái ngược với các vị hoàng đế đời trước ban hành sách chính sách an dân, phát triển nông nghiệp thì Tống Huy Long luôn coi trọng về đẩy mạnh quân sự. Sau khi hắn lên ngôi quân lính Cuồng Thanh tăng lên gấp ba lần, hắn mở ra nhiều khoa thi võ trạng nguyên lựa chọn tướng tài ở khắp nơi.

Trương Thiên Hựu đứng về vị trí của mình, một người trung niên mặc trang phục đạo môn bước ra chính điện.

"Bẩm hoàng thượng, mấy ngày nay bần đạo đã quan sát tinh tượng thấy tinh tượng đã tạo thành trận đồ Ngũ Long Đoạt Châu.."

"Ngũ Long Đoạt Châu?" Tống Huy Long nghi hoặc hỏi.

"Vâng thưa hoàng thượng, Ngũ Long Đoạt Châu là trận đồ đã từng diễn ra vào hơn nghìn năm trước, có một sự tích về trận đồ này. Hơn nghìn năm trước khi khối đại lục này chia làm năm phần, mỗi phần bị cai trị bởi một loài rồng.

Hỏa long cai trị các vùng núi phía Tây, chúng có sức mạnh thiêu đốt vạn vật. Chúng tạo ra những ngọn lửa phun ra từ lòng đất, khu vực của Hỏa long không có một loài vật nào có thể sinh sống.

Thủy long thống trị vùng biển phía Đông, nơi chúng sinh sống vạn vật tốt tươi. Thủy long có thể điều khiển dòng nước theo ý mình.

Địa long cai quản lòng đất chúng luôn thần bí vì vậy không ai biết sức mạnh của chúng, nhưng dân gian truyền nhau rằng Địa long có thể thay đổi địa hình, chúng liên tục di chuyển khiến cho các khối lục địa cũng di chuyển theo tạo ra động đất.

Lôi long là bá chủ bầu trời, chúng có thể tạo ra sấm sét, kêu gọi mưa gió.

Cuối cùng là loài Cổ long, chúng sống ở trung tâm lục địa.

Truyện kể rằng, Thần Cổ long chết đi tạo ra một viên Long Châu đó là tích lũy sức mạnh suốt ngàn năm của hắn, kẻ nào có được sẽ thành Thần long. Nghe tin này các loài Long tộc khác phát động tấn công Cổ long tranh đoạt Long Châu.

Chính vì vậy loài Cổ long gặp phải họa diệt tộc, cuộc chiến đoạt châu vẫn kéo dài Long tộc đã kiệt sức chúng quyết định đình chiến cho đến khi năm kẻ được chọn là hậu duệ của Long tộc sẽ tiếp tục cuộc chiến còn dang dở.

Trận đồ Ngũ Long Đoạt Châu được coi là tín hiệu bắt đầu cuộc chiến."

"Ồ vậy sao, vậy thì chắc ngươi biết những người được chọn chứ"

"Theo như bần đạo biết hoàng tộc Cuồng Long là hậu duệ của Hỏa long, còn những hậu duệ khác thì bần đạo chỉ biết Hồng Hán được chọn là hậu duệ của Thủy long"

"Được rồi, vậy ngươi tiếp tục đi"

"Bần đạo đã quan sát tinh tượng thấy rằng có một ngôi sao thuộc chòm sao chiều mệnh cho Cuồng Thanh ở phía nam yếu đi. Bần đạo e có kẻ muốn gây hại cho vận mệnh của Cuồng Thanh ở phía Nam"

Các đại thần bắt đầu xôn xao nghị luận

"Phía Nam không phải là Văn Lang quốc chứ"

"Chắc là không đâu, cho mười lá gan bọn chúng cũng không dám"

"Ta nhớ không nhầm thì Vương Bình công chúa làm hoàng hậu Văn Lang"

"Ngài nhớ đúng rồi đó"

"Phải, có công chúa Vương Bình thì chắc không phải Văn Lang"

"Chưa chắc à, lòng người luôn khó đoán"

Trương Thiên Hựu bước ra chính điện.

"Hoàng thượng, mạt tướng cho rằng có thể là do phản quân Lương Đào"

"Phản quân Lương Đào? À, là bọn người tự xưng là hậu duệ của Hồng Hán kích động dân chúng muốn gây dựng lại Hồng Hán phải không?"

"Bẩm hoàng thượng, ở vùng phía Nam quân ta có 5 thành trì là Cát Ngôn, Giang Hạ, Trường Xuân, Vạn Lộc, Nộ Hải những thành trì này tuy đặt ở những điểm dễ thủ khó công nhưng lực lượng quân lính ở đây rất mỏng dễ bị công hàm. Về phần Văn Lang tuy rằng có kinh nghiệm chiến đấu nhưng chỉ có thể thủ thành không thể công thành vì vậy không đáng ngại và còn có công chúa Vương Bình ở trong, chỉ cần Văn Lang có biến là chúng ta sẽ biết"

"Ừm, Trương ái khanh nói đúng"

"Thần đề xuất lên điều thêm quân đến các thành trì này củng cố phòng ngự"

"Báo...."

Một viên tướng lĩnh hớt hải chạy vào Thái Hòa điện.

"Mạt tướng Điền Phong tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"

"Bình thân, ngươi có chuyện gì mau nói"

"Khởi bẩm hoàng thượng thành Nộ Hải tám ngày trước đã bị phản quân Luong Đào công chiếm"

Các đại thần sắc mặt ngưng trọng.

"Ngươi nó sao, việc quan trọng như vậy sao bây giờ mới báo lên" Tống Huy Long tức giận quát

"Mạt tướng cũng vừa mới nhận được tin" Điền Phong hoảng sợ trả lời

Trương Thiên Hựu nghiêm túc hướng về phía Tống Huy Long.

"Hoàng thượng, mạt tướng nguyện xin dẫn quân di thảo phạt phản quân Lương Đào"

"Trương Thiên Hựu trẫm phong ngươi làm Bình Nam đại tướng quân, dẫn theo hai vạn quân đi vây quét phản quân"

"Mạt tướng lĩnh chỉ"

"Bãi triều"

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"

_________________(O_O)_____________________

"Sư phụ, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa"

"Nhanh thôi, chắc nửa tháng nữa là tới nơi"

"Ehhhhhhh"

Hai bóng người xuất hiện từ phía tây, hai người này là Thiên Toàn đạo trưởng và Trịnh Hiểu Mai.

Bảy người nhảy ra từ bụi cây chặn đường hai người.

"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng muốn đi qua phải nộp tiền lộ phí"

Tên cầm đầu dùng đôi mắt dâm đãng chằm chằm và Trịnh Hiểu Mai, nàng tuy chỉ mới sáu tuổi nhưng khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, vóc người cân đối, làn da mền mại có thể nói là nàng có tư cách là một mỹ nhân trong tương lai.

"Nếu không có tiền thì để lại tiểu cô nương lại làm nha đầu chẻ củi lâu cơm cho bổn đại gia, hehehe"

"Đúng vậy dù có tiền cũng phải để tiểu cô nương kia lại"

"Đúng đúng, lão đạo sĩ thối khôn hồn thì biến đi"

Bọn tiểu đệ đi sau cũng phụ họa.

"Sư phụ bọn này để cho con, mấy ngày nay chỉ đi bộ chán chết rồi" Trình Hiểu Mai hưng phấn đối với Thiền Toàn đạo trưởng nói, chưa chờ trả lời từ Thiên Toàn đạo trưởng nàng lao lên.

Bọn cướp thì chưa hiểu gì thì đã thấy tiểu cô nương kia chạy tới. Tên cầm đầu ăn một cước vào giữa hai chân, hắn thất thanh kêu một tiếng rồi gục xuống lấy hai tay ôm chỗ bị đá. Đám tiểu đệ thấy đại ca bị ăn một cước mà lạnh sống lưng không tự chủ khép hai chân lại

"Ranh con" mấy tên tiểu đệ định thần lại lao tới tấn công Trịnh Hiểu Mai, một nhát chém sượt qua vai, Trịnh Hiểu Mai nhanh chóng tung một cước vào giữa hai háng một tên khác. Nàng nhanh nhẹn lách qua một bên một cước vào chân tên khác khiến hắn khụy xuống bồi thêm một cước vào mặt khiến hắn bất tỉnh nhân sự.

Chân vẫn giữ nguyên tư thế xoay người đá về phía sau.

Không may chân nàng bị tên cướp bắt lấy, hắn nở một nụ cười dâm đãng. Trịnh Hiểu Mai rút mãi không ra nàng tức giận bèn bật lên cao mượn lực của tên cướp xoay một vòng, chân trái đá mạnh vào giữa hai chân của hắn rồi xoay một vòng trên không trung tiếp đất an toàn.

Nàng chưa đến một phút đã xử lý xong bốn tên cướp còn sử dụng thủ pháp tấn công tàn độc, bọn cướp còn lại hoảng sợ thầm chửi rủa trong lòng quay đầu bỏ chạy.

Nhìn thấy số phận của bốn tên cướp kia Thiên Toàn đạo trưởng chỉ biết ôm trán thầm than.

"Ta còn chơi chưa đã mà, đừng chạy"

"Đi thôi Hiểu Mai"

"Vângggggg"

Hai thầy trò Thiên Toàn đạo trưởng lại tiếp tục tiến về phía trước mục tiêu của họ là hướng Nam.

p/s: Khi ba tên cướp kia tỉnh lại chỉ biết kêu khóc, bọn chúng đã mất đi thứ quan trọng nhất của đàn ông.

Chương mới hơn