Chương 3: Vận mệnh

Dị Giới Tam Hoàng Tử

Chương 3: Vận mệnh

Trong căn phòng đơn sơ trên đỉnh núi Đoạn Vân, một người đàn ông bỗng nhiên bật dậy vội vàng lao ra khỏi phòng, những ánh trăng dịu nhẹ chiếu xuống làm hiện lên một khuôn mặt đã già nua theo năm tháng.

Ông lão ngẩng lên bầu trời với đầy những vì tinh tú, ông cau mày suy nghĩ,.

Ông lão trở lại phòng lấy ra một chiếc mai rùa cũ kĩ, thả vài đồng xu vào rồi lại lâm vào trầm tư. Sau một hồi thông suốt khuôn mặt ông tràn đầy vui mừng, ông không thể kiềm chế nó mà bật cười thành tiếng.

"Thời cơ đến rồi, Thiên Toàn ta, Thiên Cơ môn ta cuối cùng cũng đã chờ được đến ngày hôm nay...ahaha...haha"

Từ trong căn phòng cách đó không xa, cánh cửa phòng bắt đầu mở ra, một tiểu cô nương xinh xắn đang dụi mắt bước ra. Nàng bước đến trước mặt Thiên Toàn đạo trưởng đạp mạnh vào chân ông ta, rồi tức giận quát:

"Sư phụ, ông có bị sao không vậy, nửa đêm canh ba chạy ra ngoài sân cười một mình, ông làm ta...Buông ta ra..aaaaaaaaaa"

Không phận lòng trước lời nói của cô bé, Thiên Toàn cúi người nhấc bổng nàng lên rồi xoay vài vòng, bỏ mặc cô bé đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ông chạy vào phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

"Hiểu Mai nhanh thu dọn đồ dùng, ngày mai chúng ta xuống núi"

"Thật sao?"

"Thật"

Nàng nhìn lên bầu trời, chợt bị thu hút bởi một ngôi sao nhỏ mới hiện lên.

"Sư phụ, có một ngôi sao mới hiện lên kia, mặc dù nó hơi yếu nhưng ta vẫn nhìn thấy, ta chưa từng thấy nó trong những cuốn sách ta đã đọc."

"Không cần quan tâm, thiên tượng ngũ long đoạt châu đã ra, một ngôi sao nhỏ bé có thể làm được gì. Sách do người xưa viết cũng đã cả nghìn năm có chút thay đổi thì có gì lạ. Nhanh thu dọn đồ đi"

"Vâng"

Mặc dù không cam lòng với câu trả lời của Thiên Toàn đạo trưởng nhưng Trịnh Hiểu Mai vẫn trở lại phòng dọn đồ, trước khi về phòng nàng phóng tầm mắt về phía ngôi sao như muốn nhớ rõ vị trí của nó.

_____________(O_O)_______________

Hai bóng người xuất hiện từ màn sương mù huyền ảo dưới chân núi Đoạn Vân, hai người này là Thiên Toàn đạo trưởng cùng chân truyền đệ tử của ông Trịnh Hiểu Mai. Đứng dưới chân núi nhìn lên Thiên Toàn đạo trưởng lâm vào trầm tư.

"Sư phụ, đệ tử cuối cùng cũng chờ được đến ngày này, thời điểm thiên tử xuất thế. Con phải đi tìm hắn,người sẽ đem Thiên Cơ môn trở lại thời kỳ hưng thịnh. Sư phụ, xin ngài hãy yên nghỉ, Thiên Toàn sẽ không làm ngài thất vọng."

"Hiểu Mai chúng ra đi"

"Vâng, sư phụ "

Hai người rời đi, bỏ lại phía sau là dãy núi Đoạn Vân đang bình lặng đón những tia nắng đầu tiên.

_____________(O_O)_______________

Trương gia là một gia tộc làm tướng lâu đời tại Cuồng Thanh, nhân tài Trương gia xuất hiện lớp lớp, luôn anh dũng thiện chiến trên mọi chiến trường, chỉ cần thấy soái kỳ của Trương gia sĩ khí Cuồng Thanh quân luôn cao ngút trời, còn quân địch thì trong lòng hoang mang, nhiều trận quân địch chưa chiến đã hàng.

Nhắc đến Trương gia thì không thể không nhắc đến một thiên tài kiệt suất như Trương Thiên Hựu.Trương Thiên Hựu được biết đến là soái tài bậc nhất, một bậc thầy dùng binh và là một mãnh tướng xông pha trận mạc. Trương Thiên Hưu đã lập nhiều chiến công giúp Cuồng Thanh mở mang đất đai về phía tây, liên tục giữ yên vùng biên giới phía tây của Cuồng Thanh khỏi các cuộc xâm lăng của ngoại bang.

"Phựt... phựt.. phựt"

Ba mũi tên nối đuôi nhau cắm trúng hồng tâm cách đó vài trăm thước (1 thước = 1 m). Người bắn ba mũi tên này là Trương Gia Nghĩa một vị nhân tài trẻ tuổi của Trương gia, là người duy nhất được coi là người nối nghiệp Trương Thiên Hựu phụ thân của hắn.

"Haha…Không hổ là con trai của Trương Thiên Hựu ta, mới mười hai tuổi đã liên xạ được tam tiễn. Gia Nghĩa con đúng là không làm cha thất vọng"

Trương Gia Nghĩa vừa buông cung xuống thì âm thanh của Trương Thiên Hựu vang lên, ông ta tiến tới vỗ vai Trương Gia Nghĩa.

"Phụ thân người đã về, lần ngài ở lại bao lâu. Con còn rất nhiều thứ muốn hổi ngài"

"Ta cũng chưa biết sẽ ở lại bao lâu, lần này trở về vì có lệnh triệu tập của hoàng thượng. Nhưng lần này đi, ta sẽ mang theo con, Gia Nghĩa tuy rằng con rất mạnh nhưng không nên chủ quan, con cần phải thực chiến nhiều hơn việc này sẽ tốt cho con. Biên giới phía tây là nơi tốt để con mài dũa kỹ năng của mình, đừng làm ta thất vọng, tương lai của gia tộc đã đặt lên vai con rồi"

"Vâng phụ thân, con sẽ cố gắng hết sức để không phụ kỳ vọng của phụ thân, không phụ kỳ vọng của gia tộc"

Cách đó không xa hai có hai người đang tới gần, hai người này là vợ Tống Thu Lam và con trai thứ Trương Gia Đức của Trương Thiên Hựu.

"Gia Đức sau này lớn lên nhớ phải học theo anh trai con làm rạng danh Trương gia nha"

"Con biết rồi mẫu thân"

Trương Gia Đức nhìn chằm chằm vào Trương Gia Nghĩa với ánh mắt sùng bái, trong lòng hắn thầm thề sau này sẽ mạnh mẽ như anh trai mình.

"Lão gia, Gia Nghĩa, hai người nghỉ tay vào ăn cơm"

"À được phu nhân, đi thôi Gia Nghĩa"

Bốn người nhà họ Trương đang dùng cơm thì một tên binh lính giáp phục đầy đủ tiến vào.

"Trương nguyên soái, mong ngài lượng thứ cho sự đường đột của ta nhưng hoàng thượng có lệnh triệu kiến khẩn cấp vì vậy mới mạo muội xông vào"

"Không sao, nhưng không phải hoàng thượng nói sẽ triệu kiến vào buổi chầu sáng mai sao"

"Bẩm nguyên soái, tiểu nhân nghe nói do Vu đại nhân nói tinh tượng biến đổi còn việc khác tiểu nhân không biết"

"Hừ..lại là tên Vu Trường Thủy ta đã nói với hoàng thượng bao nhiêu lần là không nên quá tin tưởng vào mấy việc mê tín như đoán thiên cơ rồi, vậy mà hoàng thượng vẫn không nghe. Ngươi ra ngoài cổng đợi một lát ra sẽ ra"

"Tuân lệnh"

Một lúc sau, Trương Thiên Hựu trang bị đầy đủ giáp phục bước lên ngựa thẳng tiến vào cung.

_______________(O_O)_____________

Lúc này ở thành Nộ Hải một ngôi thành giáp biển trên lãnh thổ Cuồng Thanh đang bị nghĩa quân Lương Đào chiếm đóng. Trong phủ thành chủ, một nhóm người đang chủ họp bàn kế hoạch.

"Thủ lĩnh, chúng có thể chiếm ba thành Trường Xuân,Vạn Lộc và Giang Hạ ở gần biên giới của Văn Lang và Cuồng Thanh, rồi sẽ tiếp tục mởi rộng về phía bắc...."
"Ý của quân sư rất hay nhưng ta lo rằng quân ta sẽ phải đối diện với tình trạng hai mặt giáp công như vậy sẽ rất nguy hiểm"

"Xin thủ linh yên tâm, ta đã điều tra tính hình binh lực của Văn Lang, bọn họ chỉ giỏi phòng thủ không giỏi tấn công, hơn nữa Cuồng Thanh và Văn Lang đã nhiều lần giao chiến khiến cho quan hệ hai bên không được hòa thuận, vì vậy Văn Lang điều quân chi viện là không thể, cho nên việc chúng ta bị hai mặt giáp công sẽ không diễn ra"

"Được cứ theo kế hoạch của quân sư. Viên Chí ngươi mau sai người đi chuẩn bị quân nhu mười ngày sau chúng ra xuất chinh công thành. Lần này phải đảm bảo đánh nhanh thắng nhanh giảm mức thiệt hại về mức thấp nhất, ngươi truyền lệnh cho ba quân tướng sĩ sau khi công được ba thành ta sẽ mở tiệc mừng công trong ba ngày ba đêm.

"Mạt tướng tuân lệnh"

"Được mau đi chuẩn bị.

__________(O_O)_______________

"Vi thần bất tài, mong nương nương bớt đau buồn, tam hoàng tử đã trúng độc rất nặng có lẽ sẽ không qua khỏi đêm nay. Vi thần đã cố hết sức nhưng không thể làm được gì...vi thần xin cáo lui"

Vị ngự y chỉ biết thở dài bước ra khỏi Ngọc An cung, phía sau ông là Trần Thái Ngọc đang quỳ sụp xuống khóc không thành tiếng.


"Nương nương xin bớt đau buồn để Vân nhi đưa người trở lại phòng nghỉ"

Cung nữ Thụy Vân khóc sướt mướt dìu Trần Thái Ngọc đang không còn khí lực vào phòng.

(Mình đã sửa lại (tên cũ của Cuồng Thanh) Hán Hà = Hồng Hán)