Chương 1: Gia thế

Dị Giới Tam Hoàng Tử

Chương 1: Gia thế

Văn Lang là một quốc gia nhỏ nằm ở rìa của đại lục Mộng Vân, phía đông giáp biển với nguồn sản vật phong phú, phía tây giáp Khả Chân quốc gia với quân đội thiện chiến nhưng luôn giữ thái độ trung lập, phía nam là một vùng hoang vu chưa được khai phá.

Phía bắc có chung đường biên giới với Cuồng Thanh quốc gia rộng lớn luôn xảy ra các cuộc nội chiến và các cuộc chiến tranh giành lãnh thổ.

Tại kinh thành Cố Sơn trong hậu cung của hoàng đế Khang Dũng, một thái giám khoảng ba mươi đang vội vàng chạy đến Minh Tâm Điện (nơi hoàng để nghỉ ngơi ^^).

"Bẩm hoàng thượng, Ngọc quý phi đã hạ sinh một hoàng tử."

Nhưng trong phòng không có động tĩnh, vị thái giám chợt nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt của hắn tái đi, nhưng vì nhiệm vụ hắn vẫn cắn răng báo lại.

"Hoàng thượng..."

"CÚT!"

Tiếng quát to vang vọng khắp Minh Tâm Điện, nghe âm thanh có vẻ như tức tối. Vị thái giám hoảng loạn quỳ xuống xin rời, rồi bước ra khỏi cửa.

"Quay lại!"

"Ngươi ra khỏi cung báo cho Trần tướng quốc, nói với ông ta trẫm ban cho ông ta được đặt tên cho tam hoàng tử."

"Nô tài tuân chỉ"

Vị thái giám bước nhanh ra ngoài của nhưng vẵn có thể nghe ra tiếng đồ vật bị đập phá, hắn hoảng sợ bước nhanh hơn ra khỏi cung.

________________(O _ O)__________________

Trần tướng quốc Trần Khải Nguyên năm nay đã hơn năm mươi, ông là vị tướng quân đã theo Văn Đế (tên hiệu vua đời trước ^^) nam chinh bắc chiến để rồi thành lập Văn Lang, trong cuộc chiến bảo vệ đất nước liên tục lập công ba lần chống giặc Hồng Hán (tên cũ của Cuồng Thanh ^^) xâm lược, nhiều lần khiến tướng lĩnh Cuồng Thanh phải bỏ mạng nơi đất khách.

Ông sinh được ba trai một gái thì tới hai người con tử chiến xa trường, còn lại một người bị tàn phế hai chân luôn nhốt mình trong phòng.

Con gái út Trần Thái Ngọc của ông thùy mị tài giỏi, cầm kỳ thi họa đều có tiếng khắp vùng được Văn Đế hỏi cưới cho thái tử làm thái tử phi, nhưng cuối cùng chỉ được làm phi tử do Cuồng Thanh bắt thái tử phải lấy thập tam công chúa của họ như điều kiện đảm bảo để có được hòa bình.

Ngay năm đó, Văn Đế qua đời ngôi vua được giao cho thái tử.

Sau bốn năm mòn mỏi chờ mong cuối cùng Khang Dũng cũng ân sủng Trần Thái Ngọc nhưng thật không may ngay sau đêm đầu tiên Khang Dũng liền ghét bỏ không ngó ngàng.

Cuộc đời cũng không tệ bạc với nhà họ Trần, chỉ sau đêm đó Trần Thái Ngọc đã thụ thai.

"Bẩm tướng quốc, có Điền công công từ trong cung xin cầu kiến."

Trần Khải Nguyên đang luyện chữ nghe gia đinh báo lại đôi mày kiếm nhíu lại như ngẫm nghĩ điều gì đó, sau một hồi cân nhắc đôi mày dãn ra trên mặt lộ thần sắc vui mừng.

Sau khi bình tĩnh, ông lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị của một tướng quân đã trải qua bao trận chiến sinh tử. Tay tiếp tục chuyên chu viết từng nét chữ khỏe mạnh có thần, ông bình thản ra lệnh cho tên gia đinh.

"Cho vào đi"

Điền Khánh Chi vẻ ngoài mới ba mười nhưng nhiều người thân quen đều biết tên này đã ngoài bốn mươi (làm thái giám có lợi ghê:v nhưng thôi già già một tí cũng được!!). Điền Khánh Chi mang tiếng là thái giám của Trần Thái Ngọc nhưng một ít người hiểu về hắn đều biết hắn là tai mắt của hoàng hậu Tống Hạnh Dung.

"Chúc mừng tướng quốc lên chức ông ngoại, Ngọc quý phi vừa hạ sinh một hoàng tử kháu khỉnh cho hoàng thượng, thật là việc đáng mừng".

Điền Khánh Chi bước vào với khuôn mặt tươi cười hai mắt híp lại, tay thì phe phẩy cây phất trần qua lại.

"Điền công công đến tận đây chỉ để báo cho ta tin này thôi sao".

Trần Khải Nguyên vẫn liên tục di chuyển bút lông, giọng nói bình thản như thể không quan tâm tới những gì Điền Khải Nguyên vừa nói. Điệu cười của Điền Khánh Chi vụt tắt thay thế bằng sắc mặt âm lạnh, tay cũng ngừng chuyển động, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nhưng giọng nói đã bớt đi vài phần vui vẻ.

"Hoàng thượng ý chỉ ban cho tướng quốc được đặt tên cho tam hoàng tử, mong tướng quốc nhanh chóng hồi báo. Lão nô có việc bận mong tướng quốc lượng thứ không thể ở lại lâu".

"Không tiễn"

Điền Khánh Chi sắc mặt khó coi, hắn phẩy tay áo rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Điền Khánh Chi bước ra không lâu thì Trần Khải Nguyên thả cây bút xuống, ngước nhìn bầu trời qua cửa sổ thở dài.

"Cháu ta thật tội nghiệp vừa mới sinh ra đã bị cha nó bỏ rơi...haizz"

Bình ổn lại tâm tình Trần Khải Nguyên cau mày ngẫm nghĩ quay lại bàn cầm bút điểm mực viết hai chữ to trên trang giấy. Sau khi ưng ý với tác phẩm của mình Trần Khải Nguyên treo cây bút vào giá rồi bước nhanh về phía hậu viện.

________________(O _ O)__________________

Điềm Khánh Chi bước ra khỏi Tướng Quốc phủ sắc mặt đã bình thản hơn, nhưng hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.

"Tên khốn những gì hôm nay phải nhận ngày sau ta sẽ trả, ta sẽ dẫm ngươi dưới chân như con chó".

Tên cận vệ giả vờ như không nghe thấy gì bước lại gần.

"Công công, chúng ta hồi cung ạ"

"Không, ta đã đồng ý với Huệ phi khi ra khỏi cung sẽ mua đồ trang điểm về cho nàng".

"Mời ngài lên xe!"

________________(O _ O)__________________

Một thiếu phụ đang nằm trên giường, dù có khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đứng nhìn từ xa cũng nhận ra được người thiếu phụ này đang mang thần sắc vui mừng. Người này chính là Trần Thái Ngọc, bên cạnh cô là một đứa bé mới sinh đáng yêu đang say giấc nồng.

Cung nữ áo xanh bước vào nhìn qua có thể đoán được đây là một thiếu nữ độ tuổi mười hai, trên tay cô là một chiếc khay gỗ với một bát cháo trứng thơm ngon vẫn đang tỏa khói.

"Nương nương, người dậy ăn bát cháo cho lại sức....Để Thụy Vân hầu nương nương dùng cháo"

"Được rồi Vân nhi để ta tự ăn được"

Trần Thái Ngọc nở nụ cười hiền từ tiếp bát cháo trong tay cung nữ, rồi từ từ thổi nhưng hương thơm thanh mát làm nguội từng thìa cháo, nếu có người nào nhìn thấy cũng phải thốt ra hai từ thanh nhã.

Nha đầu Thụy Vân thì mải chú ý tới tam hoàng tử, nhìn đứa bé kháu khỉnh thật đáng yêu, tròng mắt của nha đầu long lanh hiếm thấy.

"Nương nương....Thụy Vân...có thể bế hoàng tử được không?"

"Ừ...nhưng đừng làm thằng bé tỉnh giấc"

"Vâng"

Thụy Văn nhẹ nhàng tiến gần giường, vuốt ve khuôn mặt kháu khỉnh một cách thích thú, luồn tay trái qua cổ, tay phải đỡ chân rồi nhắc thân hình tròn trịa của đứa bé lên, đong đưa qua hai bên như bản năng của người phụ nữ.

"Nương nương..."

Vị cung nữ khác chạy vào, trên tay cầm theo một phong thư được dán kín trên bức thư viết ba chữ Trần Thái Ngọc.

"Nương nương...thư của Trần tướng quốc được Điền công công mang vào"

"Mau đưa ta"

Trần Thái Ngọc cũng sốt sắng hẳn lên, nàng đã năm năm không được gặp cha cũng không có thư từ qua lại. Một người con gái xa nhà cớ sao lại không nhớ người thân. Trần Thái Ngọc mở bức thư ra đọc vài dòng mà nàng không kìm được lòng mình, khiến những giọt nước mắt lăn trên đôi má.

"Thái Ngọc ta biết nhưng năm nay con phải chịu nhiều khổ cực, cha thật có lỗi với con mà không biết phải làm gì để đền bù, mọi lời nói bây giờ chỉ là vô nghĩa, hay tin cha dù trời có sập cha cũng sẽ bảo vệ hai mẹ con con an toàn.

Trong túi thư còn có một gói bột được Liễu thái y đích thân bào chế, con chỉ cần hòa vào nước cho thằng bé uống là được Liễu thái y nói thứ bột này sẽ giúp thằng bé lớn nhanh hơn lại tốt cho sức khỏe.

Sau này bột sẽ được Điền Khánh Chi mang vào, hắn là người mà ta tín nhiệm nhất những năm nay tình hình của con đều do hắn báo cho ta biết.

Ta không biết phải nói gì hơn nhưng mong con hãy tin vào cha.

Trần Khải Nguyên "