Chương 4: Biến đổi

Dị Giới Tam Hoàng Tử

Chương 4: Biến đổi

Trong một thế giới ám u mờ mịt, mọi thứ trong nó chỉ có hai màu trắng, đen.

Trên con đường tấp nập người xe qua lại, có một thanh niên đang đứng giữa đường với con mắt vô hồn, hắn nhìn về một nơi cách đó không xa, mọi người đang tụ tập bàn tán về một chuyện nào đó mà hắn không thể nào nghe được.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, một điều kỳ lạ là hắn không va phải bất cứ ai dù con đường đông đúc khiến người ta không thể di chuyển.

Mọi thứ lại thay đổi, cảnh vật cùng con người xung quanh hắn bắt đầu biến đổi như một đoạn phim đang bị tua nhanh.

Hiện ra trước mặt hắn là một ngôi trường trung học, học sinh đang háo hức tới trường, điểm nhìn của hắn đang dừng lại bên một đám học sinh đang tiến vào trường.

Hắn nhận ra ở giữa đám học sinh là ‘hắn’, với đôi mắt vô hồn hắn đi theo quan sát, những âm thanh như bị làm nhiễu nhưng thỉnh thoảng hắn có thể nghe được.

Hắn cứ tiếp tục quan sát rất lâu rất lâu mọi thứ diễn ra thật buồn tẻ và nhàm chán.

Cảnh vật xung quanh hắn lại biến đổi, tấm màn đen trắng được phủ vào những màu sắc của sức sống, nhưng đôi mắt vô hồn của hắn đang chảy ra những giọt nước mắt.

Trước mặt ‘hắn’ là một cô gái xinh xắn với nụ cười trong sáng.

Hắn không thể kìm lòng đưa tay chạm vào khuôn mặt đó nhưng thật vô vọng, mọi cố gắng đều vô vọng, bàn tay của hắn xuyên qua cơ thể nàng.

"Trần...Minh.. mình thích..bạn.. làm bạn trai mình nhé"

‘Hắn’ vui vẻ nhận lời, cảnh vật liên tục biến đổi, những cảnh tượng làm nước mắt hắn không thể ngừng chảy.

Hắn lại dừng lại, cảnh vật lần này là trước cổng trường cao học, hắn đi phía sau một đôi học sinh lớp 11, hắn đã đi theo hai người rất lâu, hắn có thể nhìn thấy sự vui vẻ được biểu hiện trên khuôn mặt hai người.

Từ phía sau chiếc xe lao tới, hắn muốn lên tiếng nhưng không thể, hắn không thể phát ra một âm thanh nào, hắn chỉ có thể đứng nhìn mọi chuyện diễn ra.

Cô gái như nhận ra điều đó, không kịp suy nghĩ nàng đẩy ‘hắn’ sang một bên. Chiếc xe vụt qua, cả hai đều ngã xuống, những dòng máu chảy ra từ cơ thể của nàng đang nhuộm đỏ thế giới của hắn.

‘Hắn’ lao đến ôm lấy khuôn mặt nhợt nhát của nàng vào lòng gào thét.

Sau buổi tang lễ của nàng, ‘hắn’ vùi đầu vào việc học, hắn học để quên đi tất cả.

Khi lên đại học, hắn kết thêm nhiều bạn mới, hắn vẫn bắt đầu tìm những thú vui mới để quên đi quá khứ.

Một năm.

Hai năm

Rồi ba năm, bốn năm trôi qua.

‘Hắn‘ vẫn đắm chìm trong những cuộc vui bất tận.

Một cô gái khác xuất hiện trong cuộc đời ‘hắn’, như một định mệnh hắn cứu nàng trong khi bị đám côn đồ trêu ghẹo. Từ lúc đó số phận của hai người như được nối liền, ‘hắn’ từ bỏ những cuộc chơi thâu đêm quay về với ánh sáng.

Không như những lần trước ‘hắn’ vùi đầu vào học, ‘hắn’ quyết tâm ra trường với thành tích tốt nhất có thể.

‘Hắn’ ra trường với một tấm bằng trung bình nhưng hắn không nản chí, hắn tìm được một công việc ổn định và tiếp tục học lên thạc sĩ. Trong lúc này ‘hắn’ và nàng vẫn tiếp tục bồi dưỡng tình yêu.

Sau hai năm, nàng tốt nghiệp rồi học lên đại học. Nàng trao tất cả cho ‘hắn’ trong một đêm lãng mạn.

‘Hắn’ trở về nhà sau nhiều năm xa cách, ‘hắn’ tình cờ biết được cha hắn muốn ‘hắn’ thực hiện một cuộc hôn nhân không có tình yêu nhằm mục đích mở rộng vị thế trong thương trường của mình.

Hắn đã kịch liệt phản đối.

Trong khi đang lên kế bỏ trốn với nàng, nàng bị cha mẹ hắn phát hiện.

Sau đó nàng nói lời chia tay với ‘hắn’, ‘hắn’ không thể chấp nhận, ‘hắn’ đuổi theo nàng. ‘hắn’ muốn cho nàng biết hắn yêu nàng nhường nào.

Một chiếc xe lao đến, lần này ‘hắn’ quyết không để cho nàng chịu tổn thương.

‘Hắn’ lao tới đẩy nàng ra, cảnh tượng năm xưa lại tái diễn, nhưng người bị đâm là ’hắn’.

‘Hắn’ cảm nhận được những giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt mình.

…..

….



Cảnh tượng lần nữa biến đổi, hắn thấy mình trong cơ thể một đứa bé. Một người phụ nữ xinh đẹp ôm hắn vào lòng thì thào bên tai hắn.

"Từ nay con sẽ tên là Nguyễn Duy Tuấn, Tuấn nhi của mẹ mau ngủ đi nào".

Những tiếng ru dịu dàng của người mẹ làm hắn chìm vào giấc ngủ.

Những cảnh tượng tiếp theo làm hắn choáng ngợp, từ góc nhìn này hắn thấy những người mặc quần áo cổ trang, những ngôi nhà với mái ngói uốn lượn hình rồng.

Qua những cảnh tượng hắn thấy được đứa bé này là hoàng tử của một quốc gia nào đó. Đôi mắt vô hồn của hắn dần trở lên minh mẫn.

"Rốt cuộc mình là Trần Minh hay là Nguyễn Duy Tuấn?"

.....

....

...

Trong một căn phòng được trang trí xa hoa, trên cơ thể một đứa bé đang chảy ra những chất dịch dịch đen hôi thối.

Vài phút sau, đứa bé mở mắt ra quan sát xung quanh.

"Vậy mình là Nguyễn Duy Tuấn à?"

______________(O_O)_________________

Trong Thái Thanh cung, Tống Hạnh Dung đang trò chuyện vui vẻ với tiểu thái tử Nguyễn Duy An. Một cung nữ bước vào thì thầm vào tai Tống Hạnh Dung.

"Duy An cũng sắp tới giờ học rồi, mau về chuẩn bị đi"

"Vâng thưa mẫu hậu, hoàng nhi xin đi trước"

Nguyễn Duy An dù không muốn nhưng vẫn quyết định rời khỏi, ra ngoài cửa Nguyễn Duy An dừng một lúc lâu trước tên thái giám lạ mặt mà hắn chưa nhìn thấy.

"Ngươi là ai tới đây làm gì?" Nguyễn Duy An hắng giọng hỏi.

"Nô tài là Điền Khánh Chi, nô tài làm việc ở ngự thiện phòng. Nô tài tới đây là có việc cơ mật muốn báo với nương nương, thưa thái tử điện hạ" Điền Khánh Chi hoảng sợ trả lời.

"Việc cơ mật... hưmm"

"Duy An con còn không đi, Điến Khánh Chi ngươi mau vào đi"

"Nô tài xin phép"

Điền Khánh Chi bước vào Thái Thanh cung, Nguyễn Duy An vẫn nhìn theo hắn cho đến khi cửa cung đóng lại, hắn muốn biết việc kia là gì nhưng nếu cứ đứng đây mãi thì cũng không tốt, hắn trở về Tân Vân điện với cảm giác khó chịu.

"Bẩm nương nương, sau khi hỏi thăm ngự y trong cung, thần được biết tam hoàng tử sẽ không qua khỏi được đêm nay"

Điền Khánh Chi hí hửng báo lại cho Tống Hạnh Dung, hắn biết chỉ cần tam hoàng tử chết thì con đướng phát tài của hắn sẽ rộng mở.

Hắn được Văn đế phái đi làm thái giám cho Trần Thái Ngọc lúc đầu hắn tưởng rằng theo Trần Thái Ngoc con đường thăng tiến của hắn sẽ lên như diều gặp gió, nhưng hắn đã nhầm sau khi Văn đế băng hà hoàng thương cũng dần xa lánh Trần Thái Ngọc, hắn nhận ra mọi chuyện không như hắn nghĩ.

Cơ hội của hắn đã đến Ngọc quý phi mang thai, hoàng hậu cho người tìm hắn, hắn nhanh trong quyết định theo phe hoàng hậu điều kiện là giết chết tam hoàng tử.

"Ngươi làm tốt lắm"

"Đa tạ nương nương khen ngợi"

"Như đã hứa ta sẽ ban thưởng cho ngươi một phần thưởng xứng đáng, người đâu vào đây"

Sáu tên thái giám mặc trang phục của nội vụ phủ tiến vào, Mã Văn Khải từ phía ngoài cửa bước vào. Điền Khánh Chi linh cảm có chuyện chẳng lành, hắn chạy nhanh về phía Tống Hạnh Dung đang nhàn nhã uống trà.

Như đoán được ý đồ của hắn một chiếc phi đao từ trong tay Mã Văn Khải bay tới cắm vào chân Điền Khánh Chi, Hắn ngã xuống cách chỗ ngồi của Tông Hạnh Dung chỉ vài bước, hắn nhìn Tống Hạnh Dung với con mắt căm thù.

"Tống Hạnh Dung ả tiện nhân sao ngươi dám làm thế với ta"

"Bạp" một tiếng tát vang lên để lại vết hằn đỏ thẫm trên gương mặt Điền Khanh Chi.

"Cẩu nô tài, ngươi dám sỉ nhục nương nương"

"Đưa hắn đi ta không muốn nhìn thấy hắn thêm lần nào nữa"

"Vâng nương nương"

Tống Ngọc Dung đặt tách trà xuống rồi bước vào phòng trong. Điền Khánh Chi bị đánh ngất rồi mang ra khỏi cung.

p/s: Chương này có vẻ không được hay lắm thì phải T_T