Chương 39: Bất Tử Thiên Kinh
Hắc Long bào nam tử chính là Đế Hoành, hắn mặc dù lúc này trên thân không có già thiên đế uy, không có khí thế thôn phệ sơn hà, nhưng là tuỳ ý đứng đó cũng cho người ta cảm giác hắn bao trùm vạn cổ.
Lâm Đồng Viễn thấy nam tử này sắc mặt kinh biến, thân thể run rẩy, lập tức không nói nhiều, sắc mặt cung kính hướng về Đế Hoành thật sâu cúc cung.
Thuỷ Ngọc hai mắt mãnh liệt, hai tay nắm chặt lại nghiêm túc nhìn về Hắc Long bào thanh niên, mồ hôi lạnh chảy dài sau lưng.
" Không thể nào... " Thuỷ Ngọc tim đập thình thịch, hô hấp như muốn cứng lại, thật sự nam tử này trước mắt này cho nàng cảm giác quá kinh khủng, cả người nàng như muốn cứng lại.
Chỉ là tuỳ ý đứng đó, nàng đã nhấc không lên nổi ý chí chiến đấu, đây chính là nàng chỉ có thể cảm nhận qua ở Thiên Thuỷ Tổ Hoàng.
Thiên Thuỷ Tổ Hoàng chính là nhân vật bậc nào? Không thể tưởng tượng nổi nàng lần này đi ra lại gặp nhân vật cấp bậc kia.
Sát Lục Thánh Tử nghe âm thanh tuy có hơi quen nhưng vẫn không nhận ra, bất quá khí thấy chính chủ thanh âm này phát ra từ ai, pháp thân của hắn kém tí nữa sụp đổ, lập loè liên tục.
" Không thể nào " Sát Lục Thánh Tử quát to lên, âm thanh chấn động thương khung, quần vân loạn vũ.
" Ngươi..ngươi làm sao có thể xuất hiện ở đây " Hắn âm thanh run rẩy nói ra, lùi lại về sau một bước.
Người trước mắt này khủng bố chỉ có một mình hắn cảm thụ chính thức qua, không nói trước mắt hắn đã mạnh đến tình trạng gì, chỉ nói trước đó hơn vài trăm vạn năm trước, khi cả hai tu vi không chênh lệch bao lâu, nam tử này chính là hoàn toàn treo hắn lên đánh tồn tại thì càng không phải nói đến bây giờ.
" Tại sao ta lại không thể xuất hiện ở đây nha, Thánh Tử đại nhân, không nghĩ ngươi không ở địa phương kia hảo hảo chơi mà cũng đưa vuốt xuống đám quỷ kia mưu một chén canh? " Đế Hoành mỉm cười hai tay chắp sau lưng đạo, sau đó hắn phất tay, vô thanh vô tức Lâm Đồng Viễn thương thế toàn bộ lành lặng.
Sát Lục Thánh Tử nghe thế cắn răng, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.
" Vậy là hắn đã biết, khốn kiếp, làm sao hắn lại có thể xuất hiện ở địa phương này, Đế Hoàng Táng Địa chẳng phải đã phong bế sao? "
" Vậy thì như thế nào, chẳng lẻ ngươi cũng muốn phân một chén canh sao? " Sát Lục Thánh Tử hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh đạo ra, bất quá làm sao hắn tâm vẫn là không ức chế được nhảy lên.
" Thánh Tử đại nhân vui đùa rồi, ha ha ha, ta làm sao có thể đi làm loại chuyện đó, chẳng qua chỉ là lâu quá không hoạt động xương cốt, đi dạo một vòng, hảo hảo hít thở không khí " Đế Hoành giữ lấy một bộ dáng cười đùa, mỉm cười dang hai tay ra đạo.
Đi đạo?
Hít thở không khí?
Ta đi mẹ ngươi!
Sát Lục Thánh Tử trong lòng chửi ầm lên.
Ta dựa vào! Ngươi lúc nào không xuất hiện, lúc nào không đi dạo hít thở không khí, lại vào lúc đám quỷ kia xuất hiện, lại vào lúc ta xuất hiện mới đi ra, nói không có quỷ đó mới là chuyện lạ.
" Không vòng vo nữa, rốt cuộc ngươi muốn làm sao. Cho dù là ngươi đi nữa cũng không có khả năng một mình quét ngang thập phương Tổ Địa, Thánh Địa. Nếu như ngươi muốn phân một phần, chúng ta còn có thể liên thủ, ta cam đoan để ngươi vừa lòng, chỉ cần ngươi bỏ ra một phần sức lực, đến lúc đó... " Sát Lục Thánh Tử nói ra, trong đó đầy dụ dỗ mê hoặc. Đồ vật đám tàn ma di quỷ kia nắm lấy thực sự quá mê người.
Thử nghĩ đồ vật mà ngay cả hắn dạng này Thánh Tử, Thiên Thuỷ Tổ Địa cũng rục rịch thì có chừng nào mê người. Đó là chưa nói đến trong bóng tối vẫn có vài cái thể lực luôn nhìn chằm chằm.
Hắn tin chỉ cần bỏ đầy đủ lợi ích, Đế Hoành cấp bậc này nhân vật cũng sẽ buôn một cái liên thủ với hắn, đến lúc đó chính là quét ngang hết thảy độc chiếm bảo vật. Chỉ cần chiếm được món đồ vật kia...
Thủy Ngọc nghe vậy sắc mặt trắng bệch, nếu như nam tử hắc long bào này liên thủ với Sát Lục Thánh Tử, thì lợi ích tám chín phần là bọn hắn độc chiếm hết. Đến lúc đó không có mấy người có thể ngăn cản được hắn.
Đế Hoành nghe thế sắc mặt không biết từ lúc nào đã chuyển sang đạm bạc, hai mắt hờ hững chứa một tia ngạo nghễ nhìn xuống hắn, trên mặt đã không có một vệt nụ cười.
" Bất Tử Thiên Kinh quả thật rất mê người, nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết bọn hắn có khả năng chiếm được, bát đại thiên kinh không phải là dễ dàng như vậy đạt được. Nói đến, nếu ta động tâm thì bằng ta thực lực bây giờ hoàn toàn có thể quét ngang đám tiểu côn trùng các ngươi. Chỉ cần lão súc sinh phụ thân ngươi không ra, hầu như lần này ta chính là quét ngang " Đế Hoành lạnh lùng lắc đầu nói.
Nghe Đế Hoành mắng phụ thân mình vi lão súc sinh, hắn sắc mặt đại biến, phải biết hắn thường là cao cao tại thượng, phụ thân hắn lại là chí cao vô vượng, dậm chân một cái cũng rung động thiên vũ, chân chính là một trong những nhân vật mạnh nhất.
Năm xưa cũng chỉ có một lần bị áp chế, mặc dù hắn không biết làm sao nhưng trong lòng cũng đoán được hai ba phần là có kinh khủng cự phách xuất thủ.
Bất quá nổi giận, nhưng khi nghe đến ' Bất Tử Thiên Kinh ' hắn sắc mặt âm trầm ra nước, trong lòng hoả nộ cũng bị một trận hàn thuỷ dập tắt.
" Vậy là ngươi cũng biết... " Sát Lục Thánh Tử hai tay nắm chặt lại, âm thanh khàn khàn mở miệng. Nếu như Đế Hoành đoán ra được đám tàn ma kia đạt được Bất Tử Thiên Kinh, vậy cơ hội của hắn lại càng nhỏ.
" Việc này không phải chỉ có mình ngươi mới biết, Bát đại thiên kinh, chính là mê người đến cực điểm, tin tưởng nếu như không phải bị hạn chế, mấy cái vô cùng kinh khủng tồn tại cũng xuất hiện, thậm chí phụ thân ngươi cũng liều mạng mà xuất hiện đi " Đế Hoành híp mắt, thâm ý nhìn hắn nói.
Bát đại thiên kinh chính là hỗn độn diễn xuất đi ra tám bộ vô thượng thiên kinh. Mỗi bộ đều là vạn cổ khó lường, tuyết thế vô song.
Ngay cả Cổ Huyền Thiên cũng chỉ là nắm giữ một bộ.
Nghe đến đây tử ảnh như muốn nứt ra. Hắn làm sao không nghe hiểu ý của Đế Hoành nói. Chỉ bằng câu ' phụ thân ngươi liều mạng xuất hiện ' cũng đủ để nói lên Đế Hoành, không, chính là Đế Hoàng Táng Địa biết phụ thân hắn đang bế tử quan.
" Đế Hoàng Táng Địa, đúng là đủ thâm sâu, kinh khủng địa phương " Sát Lục Thánh Tử âm thanh thấp đạo.
" Nói đến như vậy, cũng là đồng nghĩa với việc chúng ta không thể liên thủ, vậy... " Hít sâu một hơi, hắn nói ra.
" Đúng vậy, cũng đồng nghĩa với việc ngươi không nên xuất hiên ở đây nữa " Đế Hoành cắt ngang lời hắn, lập tức ngũ chỉ xoè ra chộp về hướng Sát Lục Thánh Tử.
Sát Lục Thánh Tử sắc mặt đại biến, lập tức liền lui lại, mặc dù đây là pháp thân của hắn, nhưng nếu tổn thương thì chân thân của hắn cũng sẽ bị thương, hơn nữa là không dễ chịu gì.
Bất quá muốn tránh thoát là không thể. Đế Hoành chỉ nhẹ nhàng ngũ chỉ chộp lại, lập tức như thiên địa phong toả mọi ngõ ngách không gian, vô cùng kinh khủng vô hình lực lượng ép diệt đạo pháp thân của Sát Lục Thánh Tử.
" Đế Hoành!!!... " Tử ảnh trong nháy mắt bị ép diệt đến cặn cũng không xót lại, âm thanh phẫn nộ quát ầm lên.
" Chân thân ngươi đến còn có thể đỡ được ta vài ba thương, chỉ là một đạo pháp thân mà thôi " Đế Hoành nhìn tan biết đi tử ảnh địa phương đạo ra.
" Tiểu quỷ đầu, ngươi mặc dù thiên phú không sai, nhưng là còn chưa đủ tư cách dòm ngó đến Bát Đại Thiên Kinh, tốt nhất không nên có ý định. Một khi động chạm đến một số tồn tại cấm kỵ chính là Thiên Thuỷ Tổ Hoàng cũng gánh không nổi a " Xoay người sang thấy một bên còn kinh hãi nhìn mình, Đế Hoành nói với Thuỷ Ngọc, một thủ ấn nhẹ về phía trước, không gian vỡ vụn ra, Thuỷ Ngọc bạch y chưa kịp phản ứng lập tức bị vô địch lực lượng trấn áp, trục xuất vào vô tận thứ nguyên, không biết trôi đến nơi nào.
Lâm Đồng Viễn kinh hãi nhìn cảnh tượng này, mặc dù biết vị đại nhân vật trước mắt kinh khủng, hắn cũng chỉ may mắn nhìn thấy một lần chân dung, nhưng tận mắt thấy Đế Hoành xuất thủ, chỉ là tuỳ tiện một kích liền ép diệt pháp thân của Sát Lục Thánh Tử, trục xuất Thuỷ Ngọc bạch y nữ tử kia ra khỏi đại lục đến vô tận không gian thứ nguyên.
Hắn đi đến trước Đế Hoành thi lễ một lần nữa.
" Đại nhân "
" Ừm, cũng đến lúc trở về " Nhàn nhạt quan sát Lâm Đồng Viễn, hắn gật đầu sau đó bước ra, cả hai người biến mất.
Bất Tử Thiên Kinh xuất thế, chính là nhấc lên tầng tầng kinh thiên cự lãng, đây chính là vô thượng thiên kinh.
Mỗi một cái thiên kinh chính là vô thượng tạo hoá, chì cần chiếm được chính là thực lực phi thăng không biết bao nhiêu lần. Chỉ là vạn cổ tuế nguyệt đến nay, cũng không biết có xuất hiện bao nhiêu lần.
Dù gì, đến Cổ Huyền Thiên từ xưa đến nay cũng chỉ ngẫu nhiên đoạt được một trong bát đại thiên kinh cũng có thể nghĩ đến độ hiếm hoi của nó.
Năm xưa chính là Cổ Huyền Thiên muốn cũng có thể gom được nhiều hơn một quyển thiên kinh, bất quá hắn đã đi vào con đường của mình, cho dù có đạt được cũng không có tác dụng lớn, nếu tu đồng thời nhiều quyển thiên kinh xác định phải bỏ ra đại giới một thời gian dài.
Nhưng bây giờ khác, hắn là trùng sinh sống lại, không phải đoạt xá, mà gần như là luân hồi chuyển thế, lại sở hữu Hỗn Độn Thiên Thể, chính là bao dung vạn pháp, nếu như đoạt được Bất Tử Thiên Kinh thì trong tay hắn sẽ có hai bản thiên kinh.
Đến lúc đó chiến lực hắn là không thể tưởng tượng kinh khủng đến mức nào.
Bất Tử Thiên Kinh trong thần thoại có thể để cho ngươi nắm giữ bất tử bất diệt thân thể, vô tận sinh cơ. Có thể khống âm dương nhị đạo bản nguyên pháp tắc. Chính là một quyển thiên kinh mờ mịt, thần bí nhất trong bát đại thiên kinh, cũng là làm cho người ta tối điên cuồng nhất.
Bất tử bất diệt, đây chính là Tuyên Cổ Vô Song cấp bậc cũng không thể, mặc dù có thể Bất Tử Thiên Kinh hơi có chút phóng đại, nhưng giá trị của nó vẫn làm người ta điên cuồng dục hoả.
Chỉ riêng việc Hắc Huyết Tộc, cũng là đám tàn ma di quỷ kia đạt được nó, có thể làm cho một cái gần như tàn diệt, sinh cơ héo rủ cả chủng tộc, không tốn thời gian bao lâu lại sinh cơ bừng bừng, vùng dậy mưu đồ trùng thế có thể nghĩ...Bất Tử Thiên Kinh là bực nào đáng sợ.
...
" Vậy là đã xác định, ngoài Sát Lục Thánh Địa ra, còn có Thiên Thuỷ Tổ Địa, không ít thế lực tham gia vào đây " Cổ Huyền Thiên ngồi trên ghế gỗ mỉm cười nói, trước mặt hắn là một bàn thức ăn bình thường, cơm, rau xào, canh chua cá, gà nướng.
Thức ăn như vậy đối với người thường cũng chỉ xem là đạm bạc, chứ đừng nói đến tu sĩ, lại càng không phải cần bàn đến Cổ Huyền Thiên.
Tu sĩ chỉ cần bước vào con đường tu hành, việc tiểu tiện, ăn ngủ hầu như là không cần, chỉ cần ngồi xếp bằng nhập định tất cả đều ổn thoả. Chẳng qua người ta vẫn muốn ăn, muốn ngủ nghỉ để cảm giác, để tận hưởng. Nếu chỉ tu luyện tu luyện thì chẳng khác gì cổ máy.
Cổ Huyền Thiên cũng một cách nghĩ này, hắn muốn chính là tận hưởng sinh hoạt bình thường, chứ thứ gì mà hắn đã chưa từng ăn qua. Chính là Chân Long, Thiên Phượng, Côn Bằng, Tiên Cầm hắn đều ăn qua.
Mặc dù là thức ăn trước mắt hắn có vẻ như vô cùng bình thường, đạm bạc, nhưng hắn cứ một đũa gắp lấy từng miếng cơm trắng, từng miếng thịt cá, từng miếng rau xào ăn rất là ngon lành.
" Đũa hạ lưu thực — " Đế Hoành âm thanh hét to, thân ảnh dùng tốc độ tuyệt luân vô bỉ mà vọt vào ghế còn trống.
Hai mắt hắn hừng hực lửa nóng, nhìn bàn đồ ăn trước mắt như nhìn tuyệt thế trân bảo, ngay cả nước miếng cũng kém chút nữa tràn ra.
" Phụ thân, ngươi làm? " Đế Hoành kích động âm thanh đạo.
Cổ Huyền Thiên gật đầu liếc hắn, nhẹ nhàng đạo.
" Ăn "
Đế Hoành kích động, kém tí nữa hoa tay múa chân. Cho dù là đã ăn qua Tiên Cầm, uống qua Long Huyết, nhưng đối với hắn tất cả chỉ là rác rưởi so với bàn thức ăn trước mặt.
Chẳng vì cái gì, chỉ vì đây là Cổ Huyền Thiên ngự trù, Cổ Huyền Thiên ngự trù đã là từ mấy trăm vạn năm trước khi hắn còn bé, hơn nữa Cổ Huyền Thiên làm cơm thế nhưng là vô cùng tốt. Đồ ăn tầm thường vào tay hắn thế nhưng là cử thế vô song mỹ thực.
Tuy bàn thức ăn này đạm bạc, không có lấp lánh kim quang, không có trùng thiên hương thơm. Nhưng mà nó phản phác quy chân, cái gọi là đại đạo chí giản, cho dù là làm cơm cũng thế.
Đế Hoành lập tức như hổ đói, tốc độ dùng đũa cùng ăn cơm để lại tàn ảnh, quả thực ăn như quỷ đói.
" BA " một cái quất vào đầu.
" Đừng nói với ta, ngươi là nằm trong quan tài lâu quá, thân thể suy yếu, có chút đói bụng? Làm sao ăn như quỷ đói " Cổ Huyền Thiên trợn mắt nhìn hắn, có chút nói không nên lời.
Nếu có người quen của Đế Hoành nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ trợn mắc ngoác mồm. Đế Hoành là ai? Chính là dơ tay nhấc chân thiên địa cũng muốn run rẩy theo. Vậy mà bây giờ hắn như thể sợ ai ăn mất phần của hắn, cướp đi tuyệt thế vô song bảo vật của mình.
Đế Hoành cười khan, ha hả đạo ra.
" Phụ thân, cơm ngươi làm thế nhưng là vạn cổ mỹ thực, hảo hảo tốt ăn, ta cũng không kiềm chế được a. " Đế Hoành nhìn hắn vô tội nói.
Cổ Huyền Thiên ngự trù vô cùng vô cùng tốt ăn, nhưng chủ yếu làm Đế Hoành điên cuồng ăn vẫn là hương vị thời gian. Thời gian hương vị chính là thứ mà tuổi thở của hắn ăn qua, đã không biết bao nhiêu năm lại được một lần nữa ăn thì mới cảm nhận được cái hương vị này, không trách hắn ăn như lang thôn hổ yết.
Nghe hắn khen mình làm cơm tốt, Cổ Huyền Thiên có chút xúc đông nhớ về quá khứ, hai cha con từng cuộc sống phàm nhân bắt từng con gà rừng, từng chỉ cá mà làm cơm, nhen nhúm đóm lửa.
Thời điểm kia Cổ Huyền Thiên lấy thân hoá phàm, nhập đạo tu luyện. Đế Hoành còn là tiểu hài tử, cho rằng Cổ Huyền Thiên là một cái người bình thường. Hai phụ tử khoảnh thời gian ấy vẫn là sống rất tốt, ngày nào cũng làm cơm cho tiểu Đế Hoành ăn
Chính là Cổ Huyền Thiên hoá phàm tu luyện xong, Đế Hoành cũng trưởng thành, làm một tu sĩ, cũng biết được Cổ Huyền Thiên không phải phàm nhân, cũng không có bao nhiêu lần được ăn cơm, từ từ kéo dài đến hắn trưởng thành, thực lực thông thiên.
" Vậy ngươi hảo hảo tiếp ăn, mai phụ thân làm heo rừng nướng sốt chua ngọt cùng hươu đùi nướng cho ngươi " Cổ Huyền Thiên mỉm cười nói ra, tiếp tục ăn.
Đế Hoành nghe thế hai mắt sáng lên, hai món kia chính là hắn thích nhất, chính là chỉ có Cổ Huyền Thiên ngự trù mới thoả mãn hắn, cái hương vị kia nhưng là hắn không tìm được ở đâu khác.
Cổ Huyền Thiên vừa ăn vừa trong lòng thở dài.
Xoay đầu nhìn lại, vạn cổ chẳng phải cũng người người chạy theo tu luyện, cũng chỉ chẳng phải đạt được tiền tài, quyền lực, danh lợi, thoả mãn danh cầu dục vọng, cho đến cuối cùng lại muốn tuổi thọ, bất tử bất diệt. Nhưng quyền lực, phú địch thiên cổ thì lại làm sao? Chẳng phải cuối cùng cũng thân tử đạo tiêu, hoá thành một nắm đất vàng.
Kỳ thực quý nhất vẫn là những gì trải qua thường ngày trong cuộc sống, đây chính là vì cái gì mà Cổ Huyền Thiên quan trọng sinh hoạt như vậy, vì chỉ có như vậy hắn mới cảm nhận được mình đang sống, lý do vì thế mà hắn mới giữ thói quen ăn cơm, tắm rửa, đi ngủ từ lúc tu luyện đến giờ.
Người ta leo núi chỉ vì phong cảnh trên đỉnh núi, mà không biết được đường tới đỉnh núi cũng chính là tận hưởng, cũng là một phong cảnh có ý vị riêng.
Một phụ một tử. Một tuyên cổ vô song, một vạn cổ thiên tài cứ ngồi đó như hai cái phàm nhân mà dùng cơm, thỉnh thoảng lại vài câu nói, vài tiếng cười, không hề có chuyện gì dính dáng đến tu chân giới.
——