Chương 44: Thiên Kinh hiện! Tân Thế Giới!
" Đế Hoành " Cổ Huyền Thiên đang toạ bỗng dưng hai mâu quang mang lập loè.
" Phụ thân? " Đế Hoành thân ảnh xuất hiện trong phòng nghi hoặc hỏi.
" Thời điểm cũng gần tới, lần này ta giao phó cho ngươi, nhớ...chỉ cần thăm dò là được. Còn về phần Bất Tử Thiên Kinh, cũng không nên miễn cưỡng, tự cổ chí kim đến nay chỉ có Thiên Kinh chọn người, không mấy ai khả năng chọn nó. Hơn nữa ta xem một chút lần này cũng không đơn giản như vậy " Cổ Huyền Thiên nhìn nam tử trước mắt một lúc, sau đó chầm chậm nói ra.
" Đã rõ phụ thân, bất quá ta cũng không ngại thử một chút " Đế Hoành mỉm cười, ngồi xuống một cái ghế gần đó.
" Lấy thực lực ngươi tự nhiên là quét ngang, nhưng đại thế phong cấm, Đế Hoàng Táng Địa ràng buộc, tin tưởng tu vi ngươi cũng không phát huy ra được một hai thành, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng ba thành đi " Cổ Huyền Thiên lắc đầu.
Đế Hoành nghe vậy trầm mặc một chút lại nói " Nói như vậy, ngươi giao phó cho ta chuyện này là cần phải đi đâu sao "
" Ân, thời điểm cũng cần phải đi " Hắn duỗi lưng ra thở dài một hơi.
" Lấy thực lực của ngươi... " Đế Hoành có chút trần mặc.
" Thực lực của ta từ sau khi thức tỉnh cũng không phải mặt ngoài xem nữa, thứ đồ vẫn kinh khủng kia vẫn là tới lấy Đại Nhật Đạo Luân giằng co với nó đi " Cổ Huyền Thiên ngưng trọng âm thanh trầm thấp ra.
Đế Hoành nghe thế da đầu cũng tê tê, người đánh run một cái.
Món đồ kia Cổ Huyền Thiên nhắc đến, chính là cổ bí cấm kỵ đồ vật, cấm kỵ trong những cấm kỵ. Sự kinh khủng của nó năm đó Đế Hoành cùng mấy cái Tuyên Cổ Vô Song cấp bậc cũng sơ kiến, nếu Cổ Huyền Thiên không dùng vô thượng thủ đoạn bỏ ra cái đại giới lớn thì chắc cái gì cũng thực sự đã xong.
Lần đó cũng kém chút nữa kéo theo nữa cái mạng của hắn, mặc dù bây giờ thứ kia bị phong ấn trong người hắn, suy yếu đến tột cùng nhưng nó đáng sợ là ai cũng không muốn đối đầu.
Vật kia chính là khởi nguyên hắc ám, vô cùng vô tận nguyên tội chi nguồn, tà ác thuỷ tổ. Thậm chí dùng mọi từ ngữ tiêu cực cũng khó mà diễn tả nổi nó, ma tổ tà ác đứng trước mặt nó chính là tiểu vu gặp đại vu.
Đây cũng là món đồ mà mấy cái Tuyên Cổ Vô Song khác đỏ mắt, nhất là Ma Tổ. Tuy nói nó khó mà khống chế, nhưng lực lượng nó đem lại là không thể phủ định.
" Thuyết tận cùng, Cấm Kỵ Chi Môn nha — " Đế Hoành lầm bầm, ánh mắt có chút vô thần.
" Hắc, ngươi cũng không cần lo lắng, tuy nó kinh khủng, nhưng bản Đế càng nghịch thiên, quản nó có thể huỷ diệt hết thảy, ngay cả hỗn độn cũng tịch tiêu, nhưng dưới tay ta còn không phải nằm im " Cổ Huyền Thiên nhàn nhạt cười, ánh mắt loé sáng, một cổ khí thế vạn cổ trong tay ẩn hiện.
" Sau khi ta đi, hai bọn tiểu tử kia cũng phải nhờ ngươi rồi, bọn hắn nếu chịu khó bồi dưỡng thành tựu sau này tuyệt đối sẽ không thấp "
" Ân, phụ thân " Đế Hoành nghiêm túc ánh mắt, cúi người đạo, sau đó thân ảnh biến mất.
" Có chút ý tứ, lần này đi cũng không biết là một thế giới như thế nào, một cái thế giới không nằm trong thứ nguyên sao " Cổ Huyền Thiên đứng lên nhìn ra ngoài kia khung cửa, ánh mắt của hắn chiếu thẳng đến tận chân trời, vượt qua không biết bao nhiêu khoảng cách, cuối cùng hắn thu hồi ánh mắt.
" Nếu thời điểm trở về kịp, ta cũng không ngại cưỡng ép đoạt lấy Thiên Kinh đi. Bất Tử cùng Huỷ Diệt, Đại Nhật cùng Cấm Kỵ, đều là âm dương sinh tử đồ vật kinh khủng nha, nếu gom đủ thì thật là ý tứ " Khoé miệng hắn nổi một nụ cười gằn.
" Thời điểm cũng đã tới " Cổ Huyền Thiên quang mâu lập loè, đồng tử ức tỷ phù văn lít nha lít nhít vô cùng nhỏ kết thành từng vòng cổ lão pháp tắc.
" Oánh! — "
" Oánh! — "
" Oánh! — "
Từng tiếng động chói tai vang lên, trước mặt Cổ Huyền Thiên xuất hiện một cái hai mễ hắc động.
Chính là lúc cái hắc động này xuất hiện, không gian cùng thời gian xuất hiện hiện tượng nhiễu loạn, pháp tắc thế giới có chút mất trật tự. Có thể nghĩ cái hắc động này đáng sợ đến mức nào.
Hắc động chỉ cần có thực lực đại năng tuỳ ý có thể đánh ra vô số, nhưng cái hắc động này nó không giống, nó chính là có thể thông hướng vô tận thứ nguyên, đưa ngươi đến một thế giới không biết.
Thế giới pháp tắc, thời không hỗn loạn bị mất trật tự, có nhiều đại năng cảm nhận được nhưng bấm tay mãi cũng suy diễn không ra, đành phải từ bỏ.
Cổ Huyền Thiên sở dĩ làm được việc này một phần cũng có liên quan đến Cấm Kỵ Chi Môn bí văn cùng chuẩn bị từ lâu.
" Hố ố ố ố ố — "
Rợn người âm thanh như gió rít phát ra.
Cổ Huyền Thiên mỉm cười bước vào.
" Tân thế giới, để cho ta đến đi, cũng phải mất chút ít thời gian nha "
...
" Là ai đang sử dụng kinh khủng thời không lĩnh vực " Một cái có chút cũ nát đạo bạo ông lão, trên tay cầm một cây phất trần đạo.
" Vị đại năng nào xuất hành sao? "
...
Vài tháng sau, thế giới một cổ không rõ đạo vận phủ xuống.
Thời điểm đạo vận phủ xuống, thế giới vô tận sinh cơ bừng bừng bạo phát điên cuồng, vô số linh dược tăng trưởng mắt thường cũng có thể thấy.
Từng tấc đất như cũng được gia trì thể như muốn trở nên bất hủ, thế giới vi diệu cảm giác đó bất cứ ai cũng có thể cảm giác được.
Trên bầu trời dị tượng, từng nguồn lục quang tuyệt đẹp uyển chuyển như đạo hà kéo dài tỷ dặm không hết, quán thấu khắp lục đạo tam thế.
Ức tỷ tiên vụ lục sắc hạ xuống, vạn vật sinh trưởng, linh dược thành thục, vô số tu sĩ nắm được cơ hội đột phá, tuổi thọ ẩn ẩn tăng lên, người phàm thì bệnh tật trọng thương đều chữa khỏi.
" Đa tạ thần tiên, đa tạ thần tiên " Vô số phàm nhân quỳ xuống cảm động hô lên nghẹn ngào.
" Đó là cái gì " Có tu sĩ không rõ thì thào hỏi.
Cảnh tượng tuy nhiên tuyệt mỹ, cũng đem lại ích lợi khó mà tin nổi cho vô số người, nhưng phàm là việc lạ cùng không thấu ai cũng có một cỗ bất an, lo lắng trong lòng.
Lục quang đạo vận ngày càng toả sáng trong vô số ánh mắt.
...
" Bất Tử Thiên Kinh! Là Bất Tử Thiên Kinh xuất thế " Sát Lục Thánh Tử hai mắt đỏ ngầu gầm lên, kinh khủng hắc vụ sát lục âm trầm phóng thích già thiên cái địa.
..
" Ha hả, Thiên Kinh giáng thế " Nam tử trung niên xếp bằng giữa vô tận đại hải bỗng dưng cười ha hả, kinh khủng sóng lớn vạn trượng nhấc lên.
...
" Của ta, tất cả đều là của tộc ta, kiệt kiệt kiệt " Quỷ dị âm trầm tiếng cười phát ra từ một bộ bạch cốt, chỉ thấy nó đang dần dần sinh trưởng ra da thịt, vô cùng ghê tởm.
——
Ở một cái thế giới, thế giới này không nằm trong bất cứ thế giới nào Cổ Huyền Thiên đi qua.
Cái thế giới này chính là vô cùng rộng lớn, thậm chí không ai biết nó rộng lớn bao nhiêu. Ở đây chính là vạn tộc san sát, vô cùng mạnh mẽ đạo thống tiên môn dựng lên, nghìn tỷ tu giả chém giết đi lên đỉnh cao.
Bỗng dưng trên một toà thái cổ thần sơn cao mấy trăm vạn trượng đỉnh núi, không gian vặn vẹo điên cuồng sau đó bạo tạc.
" PHANH! " Kinh thiên động địa tiếng bạo tạc, trong nháy mắt mấy trăm vạn trượng bị xoắn nát không còn chút cặn, xung quanh mấy dặm đại địa cũng bị phong bạo không gian điên cuồng tàn phá, vô số cây cối bị xoắn thành mộc vụ.
Cũng may đây là cái địa phương vắng vẻ, không có ai sinh sống, nếu không cũng không chịu nổi.
" Khụ khụ — " Khí vụ tản đi, chỉ thấy một cái vô song tuấn mỹ nam tử đứng đó, trên người bạch bào thùng thình có chút phá.
" Ngoạ tào, lại còn gặp không gian phong bạo " Nam tử cười khổ, tuy nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật, nhưng trên người hắn không bị thương dù mảy may.
Đây đúng là Cổ Huyền Thiên, hắn chính là lưu lạc vô định trong thứ nguyên không gian, sau đó được lão thiên đặc biệt " chiếu cố " tiễn đến cái không gian phong bạo, dáng vẻ chật vật.
Hắn nhìn bộ dạng mình có chút khó chịu, hắn chính là một cái bệnh sạch sẽ, bất quá trên mặt rất nhanh xuất hiện bất đắc dĩ.
Hắn cũng không có đem bất cứ đồ dùng gì theo bản thân, lại nói cũng không đến mức dùng thần thông diễn hoá ra một bộ đế bào đi? Hắn thích mặc đồ tự nhiên hơn, đây là cái thói quen sở thích của hắn.
Bạch bào của hắn cũng chỉ là một phàm phẩm, không phải cái gì vô thượng đế y hay tuyệt thế tiên khải, bất chợt không gian phong bạo nhân lúc hắn đang ngủ kéo đến xé rách y phục hắn.
" Này mẹ nó...Nếu không phải lão tử có chút nhàm chán thiếp đi khinh thường, làm sao như thế này. " Cổ Huyền Thiên thở dài.
Bất đắc dĩ một hồi, cũng đành dùng thần thông tạo ra một bộ bạch y mới.
" Nói đến, đây là... " Cổ Huyền Thiên nhanh chóng nhìn xung quanh, đế niệm nhanh chóng điên cuồng quét ra như phong bạo, vô cùng bá đạo đế niệm giữa đường gặp thần niệm khác lập tức diệt sát.
" Nha, có người đến, vừa vặn cũng hỏi một chút về thế giới này " Hắn cười tà, xếp bằng xuống tại,chỗ ngồi đợi.
...
Một vài phút sau, hai nam hai nữ đạp không đến, ánh mắt bọn hắn quan sát xung quanh.
" Làm sao bỗng dưng xảy ra không gian bạo tạc " Lam y thanh niên dẫn đầu nhíu mày hỏi.
" Không biết, chẳng lẻ có kẻ tấn công sao? Lại nói nếu như có ai tấn công vào địa bàn của đại thần cũng không đến mức công kích vào địa phương này nha " Hồng y nữ tử có chút bất đắc dĩ.
" Ân?! Có người! " Lúc hắn nữ tử kia mới để ý, thốt lên.
" Là một cái phàm nhân sao, chẳng trách nào ta sẽ không để ý "
Cổ Huyền Thiên đang nhắm mắt, nghe líu ríu tiếng nói chuyện cũng xoay người lại đứng lên.
Đang tính mở miệng ra gọi Cổ Huyền Thiên, hỏi hắn làm sao một cái phàm nhân có thể đến đây, dù gì nơi đây cũng vừa xảy ra không gian bạo tạc, bất quá đợi bọn hắn thấy Cổ Huyền Thiên cũng không nhịn hít một ngụm khí lạnh.
" Đây có mẹ nó cũng quá tuấn mỹ chứ? " Hồng Y nữ tử ánh mắt thất thần lầm bầm.
Ngay cả ba người còn lại cũng đơ ra tại đó.
Cổ Huyền Thiên bất đắc dĩ, làm sao mình cứ như con cừu bị đàn sói để mắt đến.
" Ta muốn hỏi một chút " Hắn có chút chán chường nói ra.
Nghe âm thanh hắn, lúc này bốn người kia mới giật mình, mặt có chút đỏ, bất quá cũng nhanh bình thường. Tu sĩ đến một cấp nhất định, có đẹp đi chăng nữa cũng chỉ là túi da, bất quá một bộ hảo túi da càng làm cho người khác ghen tỵ đi.
" Hì hì, tiểu đệ, ngươi từ đâu đến nha, đã có hôn ước hay chưa " Hồng y nữ tử mang ý định trêu chọc, thật sự thiếu niên trước mắt này quá đẹp, không thể không làm cho nàng nổi lên tâm trêu đùa, quên mất đi nhiệm vụ của mình.
Cổ Huyền Thiên có chút không biết làm sao, lại bất đắc dĩ, đang tính đạo thì bỗng dưng một khí thế kinh khủng tới gần.
" Là ai dám đến chỗ của bản Thượng Thần làm loạn " Như lôi đình tiếng gầm lên, lúc đó một cái hắc bào có chút mập ông lão đap không bước tới, chỉ thấy một bước của hắn bước ra vượt qua mấy trăm dặm, sau đó cũng đã xuất hiện ở đây.
" Bái kiến Lôi Thủ Thượng Thần — " Thấy lão giả này đến, bốn người kia lập tức cung kính hành lễ.
" Hừ " Lão giả hừ lạnh, bốn người kia lập tức sắc mặt trắng bệch.
Bốn người im lặng không dám nói gì.
Lão giả lúc này cũng liếc nhìn Cổ Huyền Thiên.
" Tiểu tử, ngươi ở đây chắc hẳn cũng không phải phàm nhân không tu luyện gì đi, xem ra là ẩn vô cùng tốt, mau khai báo, nơi đây là có chuyện gì xảy ra " Lão giả nhàn nhạt nói ra, một cổ thượng vị giả toả ra, dùng tư thế nhìn xuống tra hỏi.
" Ân, ta đích thật không phải phàm nhân " Cổ Huyền Thiên hiếm có nở nụ cười.
Lão giả nghe thế im lặng, cũng không ngoài dự đoán, nếu chỉ là phàm nhân không có tu vi làm sao có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa vừa rồi còn xảy ra không gian bạo tạc.
" Còn về việc gì vừa xảy ra ta cũng không biết nha " Hắn mỉm cười nói.
Nghe thế, lão giả lập tức ánh mắt doạ người như hai mặt trời nhìn chằm chằm Cổ Huyền Thiên như muốn nhìn hắn nói thật giả sau đó lập tức chuẩn bị xuất thủ.
Thấy thế Cổ Huyền Thiên nụ cười vẫn không rút đi.
" Tuy trước đó ta không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng phía sau ta lại biết nha " Cổ Huyền Thiên hai mắt híp lại.
Nghe lời này, lão giả có chút suy nghĩ không được, hơi ngẩn ra tại đó. Cổ Huyền Thiên cũng không đợi hắn phản ứng, hai mắt kinh khủng quang mang trong sát na bộc phát.
" Ầm " Lão giả thân xác lập tức bị hoá thành huyết vụ.
" Không — " Nguyên thần lão giả bay ra hét thảm, hắn biết mình đây là đá chúng thiết bản.
Thấy nguyên thần của hắn chạy đi, Cổ Huyền Thiên cười nhạt, một chỉ đưa về phía trước.
" Định "
Ngay lập tức nguyên thần của hắn bị định trụ lơ lửng tại không gian, như thời gian ngừng lại một dạng.
Về phần bốn người kia càng là sợ sắc mặt không chút máu, nhất là hồng y nữ tử kia, cả bốn người đều phủ phục xuống.
Năm ngón hay đưa tay dò về phía nguyên thần tra xét trí nhớ, sau đó cũng thuận tay bóp nát, hai mắt nhắm lại tiêu hoá ký ức.
" Một cái ba đồ đằng thượng thần...cứ như vậy vẫn lạc " Thanh y nam tử hoảng sợ cực độ, hắn không phải không thấy qua thượng thần vẫn lạc, nhưng chưa thấy, thậm chí chưa nghe một ánh mắt có thể khiến người khác hoá thành huyết vụ.
" Thập giới, mười ba châu? Thượng thần, Đại đế tiên vương, Kiêu Hoành Châu " Cổ Huyền Thiên lầm bầm, sau đó cười cợt.
" Có ý tứ "
Âm thanh vang vọng, nhìn lại đã thấy thân ảnh hắn biến mất.
...
Kiêu Hoành Châu, Thiên Thần Thư Viện, trong một cái cổ lão đình viện.
Một cái bình thường cực điểm thanh niên, không có gì nổi bật, thậm chí thuộc về phổ thông đại chúng có thể hoà vào sau đó quên đi đám người kia.
Thanh niên này đang xếp bằng nhắm hai mắt, bỗng dưng hai mắt hắn mở ra, quang mâu vô cùng đáng sợ như muốn thôn phệ cửu thiên thập địa một dạng, hắn nhìn về phía chân trời.
Hai mắt hắn ngưng trọng tới cực điểm.
" Là ai hàng lâm trên phiến thiên địa này? " Hắn lầm bầm.
" Lão sư " Một cái âm thanh già nua vang lên.
" Ngươi cũng cảm nhận được sao? " Thanh niên ánh mắt vẫn không dời, vẫn nhìn về một phía hỏi.
" Ân, lão sư ngươi cần ta xuất thủ sao " Già nua âm thanh lại vang lên.
" Không cần, thời cơ sắp đến, lại nói người kia kinh khủng là vượt qua tưởng tượng của ngươi, thậm chí ta cũng không có nắm chắc. " Thanh niên hai mắt nhắm lại.
" Tại sao lại có người từ ngoại vực đi vào Thập Giới được " Già nua âm thanh có chút âm trầm đạo.
" Ta xem ra không phải là từ ngoài ngoại vực đơn giản như vậy, chỉ sợ từ một cái thế giới chưa ai đi qua đi " Thanh niên nói.
" Để ta đi gặp mặt một lần vị khách đến từ thế giới khác đi " Hắn cười cợt đứng dậy, bước ra sau đó thân ảnh biết mất.
———