Chương 42: Phù Vân Cảnh
Cả mảnh Phật Thổ lúc này kim quang không còn quang huy như trước, phật âm cũng không còn, cả phiến thiên địa chính là lâm vào một mảnh tĩnh mịch, bầu không khí quỷ dị tưởng chừng như sẽ không bao giờ hàng lâm ở phía thế giới này, lại xuất hiện.
Thực sự, người kia quá mức đáng sợ. Cho dù là hắn một thân trùng đạo nhưng bản chất của hắn vẫn còn đó, vô số hung danh trải qua từng tuế nguyệt rồi lại kỷ nguyên rơi vào người hắn cũng không phải là hư danh.
Đừng nghe như năm vị Phật Chủ chính là đứng đầu Chư Phật Tịnh Thổ, bị Cổ Huyền Thiên một cái nhãn uy đưa cho hỗn loạn chính là không thể nào. Nói dễ nghe, bọn hắn so với Cổ Huyền Thiên bối phận còn phải thấp không biết bao nhiêu lần.
Tuy rằng là cùng xếp hàng Phật Chủ, nhưng Đại Nhật Như Lai vô lượng thế tôn lại kinh khủng hơn năm người bọn họ nhiều lắm, nếu nói hai bên đối lập nhau, nhân gia pháp thân phủ xuống cũng đủ nghiền ép năm người chí tử, căn bản hai bên không cùng một tầng thứ, dùng một thiên nhất địa khoảng cách cũng không đủ so sánh.
Phật Giới không nói Đại Nhật Quang Minh Như Lai cùng vị kia thần bí đại phật, ẩn sâu nội tình kinh khủng không phải là người ngoài có thể suy nghĩ, tuy không bằng hai vị kia nhưng hơn năm vị phật chủ tồn tại hoàn toàn có, hơn nữa không chỉ một vị, bất quá sau lần hạo kiếp kia đều lâm vào ngủ say.
Cho dù là lần này Cổ Huyền Thiên một cái ánh mắt đưa tới cảnh cáo, nhưng cũng không có thực chất uy hiếp gì đến Phật Giới, nói đúng hơn là không thể. Nếu hắn có thể một ánh mắt đưa năm vị phật chủ loại này tồn tại trọng thương thực nói không chừng mấy cái người kia ở Thiên Giới chính là không chết cũng trọng thương, hơn nữa Chư Thiên cùng mấy cái Tổ Địa, Thánh Địa cũng không ngồi yên đấy.
Sở dĩ nói vị kia Cổ Phật cùng năm vị Phật Chủ rơi xuống hạ tràng như vậy là bị hắn nhãn uy hù doạ, tự thương chính mình, thực chất Cổ Huyền Thiên cũng không có ý định trọng thương bọn hắn. Tuy là nói như vậy, nhưng nếu quả thật hắn muốn, cho dù là hiện tại, chỉ cần hắn vận dụng Đế Hoàng Táng Địa thì Phật Giới cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
" Phụ thân, lại là lũ con lừa trọc kia a " Đế Hoành lười biến, có chút căm ghét chẳng đáng hỏi.
" Ân, không biết tranh đoạt Thiên Kinh có một chân của bọn hắn không nha, bất quá chẳng đáng, nếu cản đường ta thì cứ đinh bọn hắn trên đại địa tru diệt " Cổ Huyền Thiên lạnh nhạt nói ra, chậm rãi hoành bộ đạp không.
" Sau lần đó Đại Nhật Như Lai lão phật gia ông ta cũng lâm vào ngủ say, vị kia tồn tại càng là chẳng quản Chư Phật Tịnh Thổ, đám người kia cũng lâm vào ngủ say, hoặc thân du hành ở đâu đó. Phật Giới đám gia hoả kia nếu như không có ánh mắt ta cũng không ngại mượn lực Đế Hoàng Táng Địa phủ xuống huyết trùng " Đế Hoành hai mắt híp lại, có chút mỉm cười nói ra, bất quá nụ cười này làm cho người khác có cảm giác lành lạnh.
" Bất kể là nơi đâu, Phật Giới, Ma Giới, Yêu Giới, Thiên Giới hay cái nào đi nữa, trải qua dài dằng dẵng tuế nguyệt số đông đều lâm vào ngủ say, hoặc là bế quan toả môn không xuất thế, phần lớn còn lại cũng chỉ là một đám hậu bối sau này, cũng không nên đi chấp nhất với bọn hắn " Cổ Huyền Thiên thấy Đế Hoành không có hảo cảm với Chư Phật Tịnh Thổ, hắn giải thích.
" Ài, nói đến nơi khác cũng là, ngay cả Đế Hoàng Táng Địa cũng lâm vào ngủ say, chư vị Đế Tổ cũng chưa thức tỉnh, bọn hắn chính là nằm sâu trong cấm địa, dường như bị lực lượng nào đó không cho xuất thế, cũng chỉ có ta may mắn năm đó Đế Mộ lại toạ hoá ở ngoài trấn thủ, nếu không cũng không tuỳ tiện thức tỉnh được đây " Đế Hoành có chút buồn bả vị đạo.
" Đến thời điểm, tự dưng bọn hắn sẽ thức tỉnh, lúc này cũng không cần phải vận dụng đến hạch tâm lực lượng, ta một tay vẫn là có thê che trời, nhất thủ vẫn có thể trấn thiên thu vạn cổ " Cổ Huyền Thiên nhếch mép cười đạo, một cỗ khí tràng vô thượng chí tôn, chưởng khống tất cả, bễ nghễ bát hoang ẩn hiện trên người hắn lan ra cho người khác có xúc động cúng bái.
" Hắc hắc, đúng nha, vạn cổ đến đương kim, cũng chỉ có Đế Chủ Cổ Huyền Thiên, Diệt Thế Đạo Tổ dám nói vậy...Hảo một câu nhất thủ trấn thiên thu, ha ha ha " Đế Hoành ha hả cười, song song bước trên hư không với Cổ Huyền Thiên, một bước bước ra chính là chậm rãi, nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Nhất Thủ Trấn Thiên Thu!!
Cỡ nào bá đạo năm chữ, đây chính là thể hiện cực hạn chiến lực, cực hạn chưởng khống, nắm hết thảy trong lòng bàn tay, ngông cuồng đến cực điểm, nhưng xuất hiện ở Cổ Huyền Thiên nó là như vậy hợp lý, không có một chút khoa trương.
" Đến bên kia thời điểm cũng tuỳ tiện lập một cái tổ chức, dễ dàng thuận tiện hành động cùng thu thập tình báo " Đế Hoành vui vẻ đạo, hai người bọn họ nói thế nào cũng được gọi là ' bỗng dưng xuất hiện ', nếu như có một cái thế lực sau lưng cũng dễ hành động hơn nhiều lắm, không phải lúc nào cũng xuất thủ, như vậy cho dù không tiêu tốn gì đến thể lực nhưng tinh thần cũng không chịu nổi.
" Đi thôi " Không để ý đến Đế Hoành, Cổ Huyền Thiên một bộ lại bước ra, lạc ấn xuống hư không, từng đạo cổ dị phù văn bạch sắc mỹ lệ lan ra xung quanh hai người.
" — Ông! " Thanh thuý âm thanh vang lên, thân ảnh hai người biến mất.
Hai thân ảnh lập tức biến mất tại Thần Châu, biến mất khỏi Thiên Nguyên Đại Lục, vượt qua vô số không gian phong cấm, phủ xuống Nhật Nguyệt Đại Lục.
Nhật Nguyệt Đại Lục, đó là cường đại tu sĩ hơn Thiên Nguyên Đại Lục nhiều lắm, thiên tài thiên kia của vô số đỉnh cấp thế lực chính là ở nợ đây bày ra không hết.
Nhật Nguyệt Đại Lục năm đó là chung một phần với Thiên Nguyên Đại Lục, bất quá lúc đó lấy Thiên Nguyên Đại Lục là tên gọi chung, sau này xuất hiện biến cố, chư vị Cổ Đế ở thời đại Thượng Cổ tranh giành một hồi tạo hoá mà đánh cho thiên băng địa liệt.
Có người nói Thiên Nguyên Đại Lục ban đầu bị một vị Thiên Hoàng cường đại một kiếm bổ ra thành mấy mảnh. Cũng có truyền thuyết nói thượng giới ở trên hạ xuống trừng phạt, có người lại nói có kinh khủng ma vật xuất thế, gây nên tan vỡ đại địa.
Về phần nguyên nhân Nhật Nguyệt tên gọi, có lẻ là cho Nhật Nguyệt Thiên Hoàng truyền thuyết, cũng là vị Thiên Hoàng một kiếm cắt ra Thiên Nguyên Đại Lục. Cho dù truyền thuyết đồn đại thái quá, nhưng cũng có thể thấy được phần nào cường đại của Thiên Hoàng.
Dù sao Thiên Hoàng cùng Cổ Đế cấp bậc này tồn tại, đó chính là trích tinh nã nguyệt, dậm chân cũng đủ sinh linh lầm thán, đại địa run rẩy, sơn hà biến sắc.
———
" Hoàng Thường tướng quân, chịu thua đi, hai bên Hoàng Nguyệt Đế Quốc cùng Hoả Minh Đế Quốc đó là không ngạnh nổi " Một cái xích giáp chân đạp Thiên Tuyết Xích Mã người trung niên quát.
" Lôi Chấn, ngươi cũng đừng mạnh miệng nói trước, Hoàng Nguyệt Đế Quốc chính là không nhượng bộ. Cho ta giết! " Hoàng Thường mặc hắc giáp kỳ lân phục hai mắt sát lục đỏ hoe, gió pha lẫn mùi vị huyết tinh thổi hắc phát hắn bay lên phấp phới, nhìn cực kỳ oai hùng cùng dữ tợn.
" Ha ha, Hoàng Thường, ngươi không cần lo, có ta cùng Đường Long ở đây trận chiến ngày hôm nay tất thắng " Hoàng Minh điềm đạm nở nụ cười, trăm vạn hùng binh trước mặt hắn là như vậy chẳng đáng, thể chất của hắn chính là thiên sinh chiến thần, càng trong hoàn cảnh huyết tinh, chiến tranh hắn lại càng mạnh.
" Nói tới, má nó Lão Đại ngươi mắng cũng thật độc ác " Hắn bất đắc dĩ nhìn ở xa Đường Long đang đứng trên cao.
" Ta đi mẹ nó, Hoả Minh Đế Quốc làm sao trường xấu như vậy, đánh với các ngươi mụ nội nó không phải đang nói gia giống như bạo hành súc vật? "
" Ha ha, Kim Giáp tướng quân, con bà mày mặc đồ cũng thật là đủ chất, ha hả. Ân? Hoả Khuyển giáp văn, đây là đang thể hiện ngươi là một đầu cẩu sao, bất quá làm sao có như thế khó coi cẩu đây "
" Nha, Xích Phượng xú lão bà, trừng mắt ngươi có tin bổn thiếu gia đào mắt ngươi ra. Mấy trăm niên lão yêu bà còn ăn trú nhan đan, kinh tởm một cái bộ dáng yểu điệu thục nữ, ngươi đây là đang động dục nha, nha không được, mặt hàng như ngươi trong hoa lầu cũng không ai đến chơi a, không nên gạ gẫm gia " Đường Long đứng trên trận đài cao ha hả nói, lấy tay vỗ tim làm một bộ dáng sợ hãi.
Vô số người trên đầu hắc tuyến, bên Hoàng Nguyệt chính là cảm thấy sợ hãi vị này gia, Hoả Minh Đế Quốc bị mắng cho mặt mày xanh rồi lại đen sau đó chuyển tím.
Từ đầu còn có người đấu khẩu với hắn, bất quá sau đó cũng đều thổ huyết bại lui, sau đó chính là chỉ biết câm nín nhịn cục tức, quả thật bị mắng cho tinh thần sụp đổ.
Có người thậm chí còn ngơ ra, suy nghĩ lời hắn nói.
Ân!? Tại sao nghe hắn nói ta lại cảm giác như ta không phải người, chẳng lẻ ta là cẩu? phi phi...
" Aaaa, tiện nhân Đườn Long, ta giết ngươi " Xích Phượng nữ tướng quân hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo.
Nàng tuy vài trăm tuổi, nhưng nếu tính ra ở trong giới tu hành vẫn còn tính trẻ, làm sao chịu nổi có người kêu nàng lão yêu bà.
" Đến, đến, đến nha, để Đường đại gia đánh ngươi hiện nguyên hình " Đường Long ha hả cười, hai tay chống nạnh.
" Xích tướng quân, không nên bị hắn khiêu khích " Kim Giáp một bên sắc mặt cũng vặn vẹo xanh đen biến tím, không tốt đi nơi nào. Nhưng cũng hết cách rồi, nhân gia chính là đứng ở trên trận địa, không phải bây giờ họ có thể nhanh chóng công hãm, nói không chừng còn bị vào bẫy, miệng pháo vô địch càng là không ai chơi lại nhân gia.
" Ai, không hổ là thượng khách của Hoàng Nguyệt Nữ Đế bệ hạ, nhị vị tôn giá chính là bất phàm " Có vị tướng quân hả hê nhìn xem Hỏa Minh mấy cái tướng quân bị mắng cho đầu đầy máu chó.
" Ha ha ha... " Hoàng Minh nghe thế cười khổ, không biết chốn đi đâu, ân cái kia vẫn là tiện nhân bản tính không đổi, hắn không dám quản.
" Đứng đây cũng chán nha, để ta đi xuống chơi một chút " Hoàng Minh mỉm cười đạo.
" A, không thể a tôn giá, Nữ Đế bệ hạ chính là giao cho bọn ta bảo vệ tốt hai vị, nếu như có gì thất trách quả thực, quả thực... " Có tướng quân sắc mặt khổ sáp đạo ra.
" Ngươi không cần lo, cũng nên để bọn họ thấy một chút chân chính chiến lực của ta rồi " Hoàng Minh ánh mắt sắc nhọn, khí thế trên thân từ từ kéo lên, kinh khủng âm trầm lực lượng thần thể bộc phát.
" Ầm — " Kinh thiên tiếng động vang lên, vị tướng quân đứng cạnh bên nhắc nhở lúc nãy trợn tròn mắt.
Hoàng Minh dùng tốc độ cực nhanh phóng xuống chiến trường, tạo thành hố sâu mấy chục trượng xung quanh, gần đó không may mấy cái binh lính bị đè thành huyết tương.
" Minh Đế Hạ Phàm — " Hoàng Minh gầm lên, hắc sắc khí tức nhanh chóng bao phủ phạm vi mấy nghìn trượng, nhanh chóng hình thành lĩnh vực của hắn. Sau lưng hắn cũng xuất hiện thân ảnh, bất quả thân ảnh này cực kỳ mơ hồ, nhưng lại đem cho người ta cảm giác khủng bố tuyệt luân, như trầm luân vào vô gian địa ngục.
Đó chính là pháp tượng Minh Đế, là một quyển đạo kinh do Cổ Huyền Thiên đưa cho Hoàng Minh, phù hợp với thể chất của hắn, tuy mới chỉ luyện được da lông nhưng cũng đủ ngạo thị cùng giai thế hệ.
Trong lĩnh vực nghìn trượng, thực lực không đủ lập tức bị hắn dùng xu thế thái rau lặt từng khoả đầu lâu, huyết vụ phún lên trời, tàn nhẫn đến cực điểm, sau đó vọt thẳng vào trận địa của đối phương.
Hai bên tướng quân thấy cảnh này sắc mặt cũng hoảng sợ.
" Lập tức ngăn lại hắn " Kim Giáp tướng quân quát ầm lên
Hoàng Minh khinh bỉ nở nụ cười, ngũ chỉ không để lại dư lực lập tức quán xuyên mười mấy tên lính gần đó trong nháy mắt, thân thể bọn hắn lập tức mục nát.
" Minh Đế Thần Quyền — " Hoàng Minh càng chiến càng hăng, cho đến gặp được Xích Phượng, hắn gầm lên.
Một quyền bao phủ hắc xích quang mang quỷ dị nện ra, Xích Phượng toàn thân nổi da gà, làn cương phong đau rát đập vào mặt, lập tức vung kiếm lên đỡ.
" Ngu xuẩn " Thấy Xích Phượng đưa kiếm lên đỡ, Hoàng Minh khinh bỉ đạo.
" Đùng – " Không kịp phản ứng lại, Xích Phượng bị một quyền nện cho thổ huyết, bay ra xa mấy trăm trượng, cả người xương cốt bị quyền lực xung chấn gãy không biết bao nhiêu đạo.
" A, ta giết ngươi " Kim Giáp thấy thế không nhịn được, lập tức xuất thủ, hắn thế nhưng là mạnh hơn Xích Phượng nhiều lắm.
Hắn trường thương hoả diễm bùng lên, dùng thế hoành tảo bát quân một thương quét về Hoàng Minh.
" Đi chết — " Kim Giáp gầm lên, hai mắt huyết hồng. Hắn đã quyết ý giết Hoàng Minh, người này quá kinh khủng, giết không biết bao nhiêu quân lính của Hoả Minh Quốc, lại là một cái yêu nghiệt, để hắn phát triển lên Hoả Minh Quốc chắc chắn gặp đại tai nạn.
Hoàng Minh nở nụ cười, không có ý định đón đỡ.
" Ha ha, con muội nó, lão tử chính là ngứa tay từ lâu, cũng chỉ đợi ngươi xuất chiến " Một cái thanh âm cuồng tiếu, thô tục vang lên.
Chỉ thấy bên kia Đường Long trong ánh mắt khó tin của mọi người, kinh khủng Tiên Thiên Thánh Đạo Thể bộc phát vô địch kim quang trùng thiên.
" Chiến — " Đường Long từ xa xuất quyền, tuy cách mấy nghìn trượng nhưng một quyền này lập tức xuất hiện trước mặt Kim Giáp.
" ĐÙNG! —— " Âm thanh va chạm với một thương nổ tung, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người vậy mà Kim Giáp bị đẩy lui.
" Thú vị, ta lại còn tưởng hắn chỉ là một cái miệng pháo đây, xem ra bệ hạ ánh mắt không tầm thường nha, ta cũng cảm thấy ngươi không bình thường rồi, Hoàng Minh yêu nghiệt như vậy, hắn gọi ngươi lão đại, ngươi làm sao có thể kém đây, hai cái yêu nghiệt a. " Một cái thanh niên mặc tử sắc trường bào tuấn mỹ nói ra, hắn chính là đệ đệ của Hoàng Nguyệt Nữ Đế, đương kim bệ hạ, cũng chính là vương gia Lâm Tiêu lầm bầm.
" Kim Giáp, lại ăn một quyền của gia! Tru Tiên Thánh Quyền — " Đường Long gầm lên, kinh khủng kim sắc như đê vỡ lũ bỗng dưng bộc phát ra từ đầu quyền, như tiểu thái dương nằm gọn trong tay hắn. Một cỗ sát phạt tru tiên, tru thần, tru đế, bá tuyệt thiên hạ khí tức bao phủ.
" Giết " Một quyền như kim sắc thái dương không kiêng nể đập đi.
Thấy một quyền này, một cổ nguy cơ tử vong nổi lên trong lòng Kim Giáp, hắn sắc mặt đại biến phòng thủ lui lại, bất quá vẫn phải ngạnh kháng một quyền này.
" PHANH!!! — " Không một chút dừng lại, Kim Giáp trên ngực bị đục ra một cái thông đạo vô khuyết, trái tim cũng theo đó hoá thành tro bụi, lập tức ngã xuống, dư lực một quyền này đem thi thể hắn nện ra mấy nghìn trượng, gần Đường Long mấy chục tên lính cũng thổ huyết văng ra xa.
" Thật kinh khủng một quyền, e sợ cũng chỉ có yêu nghiệt cấp bậc nhân vật thanh niên mới đọ sức với hắn được đi " Lâm Tiêu vương gia không khỏi hoảng sợ nói ra, một bên vị tướng quân kia nghe được cũng gật đầu.
" Hai người này thiên phú như vậy, có thể xin bệ hạ cho bọn hắn vào Thánh Dương học phủ, nơi đó chính là thánh địa thiên kiêu, một trong thập đại học phủ của Nhật Nguyệt Đại Lục, nếu lấy thiên phú bọn hắn vào đó nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, sau này dương danh đại lục " Vị tướng quân này cho ý kiến, khẽ cười, trong ánh mắt từng tia hoảng sợ loé lên.
———
Một hắc một bạch, hai cái tuấn mỹ vô song thanh niên xuất hiện trên không trung, không có ai phát hiện ra bọn hắn.
Hai người này chính là Cổ Huyền Thiên cùng Đế Hoành, địa phương bọn hắn xuất hiện chính là vô số toà núi ẩn ẩn trong từng mảnh bạch vân, vô cùng hùng vĩ cảnh tượng, đưới đó từng dòng linh tuyền lấp lánh đạo đạo chảy dài bao phủ ngọn núi.
Nơi đây làm cho người ta một cổ cảm giác thần bí, dễ chịu, thần thánh uy nghiêm, một mùi hương của tự nhiên làm cho người ta cảm giác dễ chịu.
" Nha, địa phương này không tồi, rất ý cảnh một cái địa phương, lại không ai phát hiện a? " Đế Hoành nhìn đại địa dưới, thấy phong thủy cũng không nhịn được khen một tiếng.
" Đã vậy liền lấy nó làm căn cứ, tạo một cái thế lực để thuận tiện làm việc a " Cổ Huyền Thiên mỉm cười nói, hắn từ đầu nghe Đế Hoành nói chính là đã có ý định, nên hắn mới xuất hiện ở đây.
" Vậy, tông môn? học phủ hay lại là thương hội đây " Đế Hoành mỉm cười đạo, bọn hắn cấp độ này, nói gì đến tiểu tiểu thế lực, chính là tiện tay chơi đùa mà thôi, hắn trầm ngâm một hồi
" Đã vậy, thành lập một cái sát thủ thế lực đi, lấy sát thủ làm chủ đạo, cũng là con đường thuận tiện lấy tin tức nhất, bất quá nha phụ nhân, đặt tên gì a? " Hắn hỏi Cổ Huyền Thiên.
" Ân, lấy tên Phù Vân đi, Phù Vân Cảnh, nơi cao nhất ở lại gọi Thượng Đỉnh Phù Vân " Cổ Huyền Thiên cười nói ra.
Không ai biết, tuỳ tiện do hai người lập ra thế lực, sau này chính là tuyệt đại thánh địa, vô số thiên kiêu yêu nghiệt tranh bể đầu cũng muốn vào.
Cũng chính là tổ chức người nghe tin đã sợ mất mật sát thủ, cực kỳ thần bí, cực kỳ quỷ dị, siêu nhiên mọi thế lực quản thúc.
Phù Vân Cảnh, được sinh ra không ai hay biết!
Cùng lúc đó, thiên địa bỗng dưng một cỗ lực lượng cổ xưa xuất hiện, thứ lực lượng này tựa hồ là nguyên thuỷ sản sinh, không ai có thể nóu rõ được, nó vô thanh vô tức phủ xuống, chỉ có những đại năng mới nhận ra sự khác thường.
Cổ lực lượng này như là đến từ Thái Sơ diễn biến từ Hỗn Độn, nó là vật gì không có ai biết rõ, trong thiên địa xảy ra một tia thay đổi nhỏ khó nhận ra.
" Xem ra là sắp biến thiên a, không biết lần này có ai tham gia đây " Một cái nữ tử tuyệt thế vô song, một thân lam y mơ hồ ẩn ẩn trong tiên quang không có thể thấy rõ, chỉ thấy rõ nàng quang mâu lập loè kinh khủng, mỗi một bước bước ra rõ ràng là Xích Chỉ Thiên Nhai, vượt qua vô số không gian, kinh khủng đến cho người ta hô hấp khó khăn.
" Bất Tử Thiên Kinh sao, bất quá cũng chưa phải lúc nó xuất hiện đây, còn phải một thời gian nữa " Ở vô tận đại hải, một cái áo xám cổ phục không thuộc về thời đại này, trên cổ giá một vòng cổ xưa phù ấn, hắn lẳng lặng ngồi yên giữa đại hại, nơi hắn toạ đó xung quanh vạn trượng kinh thiên cự lãng đều phải yên tĩnh, quỷ dị bị nén xuống phẳng lặng.
" Món đồ vật kia đã xuất hiện, ha hả, không có tuyệt thế đại năng, chư giới đại lão càng kiêng kỵ không dám xuất diện lộ đầu, lần này đồ vật kia tám chín phần về tay bổn toạ, bất quá..." Một cái khô lâu toàn thân huyết quang kinh khủng loé lên, từng cái cổ tự hắc sắc lạc ấn trên từng phiến bạch cốt, chỉ thấy bạch cốt từ từ tái tạo ra da thịt sau đó lại mục nát, lại tái tạo.
Sát Lục Thánh Địa.
" Đế Hoành, đáng chết!! " Hắc tháp quỷ dị một địa phương, khủng bố gào thét đột nhiên giữa bầu không giản tịch mịch bạo phát, chấn cho thương khung ong ong, kinh khủng cự lãng nhất lên vạn trượng, lôi điện rít rào.
Âm thanh chấn đắc đại địa run rẩy, phong thương cuồng bạo, sát khí kinh thiên dựng lên.
Vô số ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía âm thanh phát ra, hai chân như muốn vô lực phủ phục trên đất.
" Có chuyện đang xảy ra " Có người hoảng sợ thì thào nói.
———