Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 63: Hôn phu

Bóng đêm như dòng nước chảy, chỉ trong thoáng chốc đã ngập tràn đại địa. Trên trời cao, ánh trăng thanh lương tròn vành dịu dàng phủ chiếu, làm cả Hải Nộ thành như được đắp lên mình một tấm áo choàng bạc lung linh.

Phía tây bắc Hải Nộ thành, tổng bộ của Lăng gia Hải Nộ thương hội, đèn hoa được trang hoàng sáng rực, lộng lẫy không thua kém gì cung điện hoàng gia, khác xa với hình ảnh u tĩnh thường ngày của tổng bộ, nhưng người dân trong thành lại không lấy làm lạ về việc này, khi ai ai cũng biết rằng đoàn chiêu mộ đệ tử của Mị tông trong những ngày lưu lại Hải Nộ thành này sẽ đến ở tại Lăng gia.

Chẳng nói riêng gì Mị tông, đến Hải Nộ thành lần này đều là những siêu cấp thế lực nổi tiếng khắp Nam Hải đại lục, đến Hoàng thất Hải Sa cũng phải nể mặt vài phần, dĩ nhiên chẳng có gì để nghi ngờ gì về việc các thế lực này luôn dành cho các thế lực nhỏ khác một loại tâm thế coi thường, mà biểu hiện rõ ràng nhất chính là, dù công việc chiêu mộ đệ tử đã diễn ra qua vô số năm, nhưng đội ngũ chiêu mộ của các thế lực rất ít khi cùng các thế lực ở nơi mà họ dừng chân có quan hệ.

Mà đối với các tiểu thế lực, họ cũng tự nhận ra được chênh lệch thực lực cực lớn giữa hai bên, phi thường biết rõ trong mắt nhưng thế lực này, bọn họ chẳng là cái thá gì cả! Nhưng, dù có là tiểu thế lực đi chăng nữa, bọn họ cũng vẫn đang làm vương làm hoàng ở cái mảnh thổ địa của mình, cũng có cái kiêu ngạo nhất định! Bảo họ chường mặt ra cầu quan hệ, hay bỗng dưng phải cúi đầu khép nép trong chính địa bàn của mình, không phải là mất sạch thể diện sao?

Cho nên, dù thế lực nào cũng minh bạch lợi ích chắc chắn mang lại từ việc tạo được quan hệ với các siêu cấp thế lực, hay tối thiểu chỉ là một chút ít hảo cảm từ đội ngũ chiêu mộ... nhưng suốt nhiều năm qua, cũng không có lấy một thế lực nào đủ can đảm để làm ra bất kỳ động thái gì.

Vậy nên, việc đoàn chiêu mộ đệ tử của Mị tông đến ở tại Lăng gia như một cơn chấn động lớn trong lòng dân chúng Hải Nộ thành. Bọn họ không quan tâm xem Lăng gia đã phải bỏ ra những gì để lôi kéo, chỉ cần biết bằng vào mối quan hệ này, Lăng gia vốn đã hùng mạnh sẽ lại vô cùng thuận lợi mà bước lên thêm một tầng cao mới.

Đối với hành động lần này của Mị tông, ngay cả ba thế lực còn lại cũng thấy rung động. Đều là những siêu cấp thế lực, mạng lưới thông tin của họ đương nhiên là không tệ, hiển nhiên nắm rõ những gì đã xảy ra tại Hải Nộ thành trong khoảng thời gian gần đây, cũng như thông tin về sự xuất hiện của một thế lực thần bí đứng đằng sau bảo hộ cho Lăng gia.

Trong mắt đám dân chúng tầm thường, đây là Lăng gia lôi kéo quan hệ với Mị tông... nhưng trong lòng những thế lực này lại hiểu rằng, động thái này chứng tỏ Mị tông không những thừa nhận thực lực, mà còn đang có mối quan hệ với thế lực thần bí ấy.

Một thế lực, mà đến giờ phút hiện tại, không một ai biết một chút thông tin gì đáng kể về nó, nhưng thực lực mà nó bày ra thì đã quá khủng bố rồi...

Mị tông trước giờ luôn an tĩnh như một mĩ nhân say ngủ, cũng đã bắt đầu xuất hiện động thái chuyển mình...

Nhưng... chẳng bận tâm đến những toan tính trong lòng các thế lực, tại tổng bộ Hải Nộ thương hội, trong đại sảnh tiếp khách nguy nga tráng lệ, dưới một bầu không khí náo nhiệt, một bữa tiệc thịnh soạn đang diễn ra. Một bàn tiệc dài được bày ra, trên đó toàn là những món sơn hào hải vị, lại được chế biến hoàn toàn bởi các loại nguyên liệu tốt cho sức khỏe nữ nhân, được vây xung quanh bởi vô số những bóng hồng xinh đẹp động lòng người đang nói cười rôm rả. Ai nấy cũng hào hứng, thích thú bàn tán, không ngừng vuốt ve chiếc lọ nhỏ trong suốt như thủy tinh đang phát ra thứ ánh sáng đỏ ấm áp dìu dịu trong lòng bàn tay của mỗi nàng... Một số lại muốn giải quyết thật nhanh bữa tiệc, để nhanh chóng được trải nghiệm qua cảm giác mà chỉ những nữ nhân trong Hoàng thất, hay thượng tầng của những siêu cấp thế lực mới có cơ hội được dùng qua.

Mà, ngay lúc này, tại Lăng gia hậu viện lại là một mảnh vô cùng yên tĩnh. Thanh âm rộn rã từ đại sảnh kia không thể nào truyền đến được nơi đây, chỉ có thanh âm nhẹ như hơi thở của những làn gió, hòa cùng với ánh trăng màu bạc lạnh lùng, vẽ nên một bức tranh an tường và tĩnh lặng.

Trong hoa viên, có một dáng người xinh đẹp, một thân y phục tựa hỏa diễm ngồi dựa lưng vào gốc cây. Đôi mắt đẹp của nàng hướng lên trời cao, không tỏa ra bất kỳ gợn sóng vũ mị nào, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, trong lòng không biết đang nghĩ những gì.

"Cô chưa đi nghỉ sao?"

Đột nhiên, một thanh âm dịu dàng vang lên, rồi một thân ảnh bạch y chậm rãi đi đến. Dưới ánh trăng ôn nhu sáng bạc, dung nhan kiều mị lại dịu dàng của nàng lại càng trở nên diễm lệ, say đậm lòng người.

"Có chút cảm giác thụ sủng nhược khinh..." Thân ảnh áo đỏ khẽ nghiêng đầu lại nhìn Lăng Tuyết chậm rãi bước tới, nhanh nhẹn lấy ra chiếc bình thủy tinh chứa đựng Mân côi huyết lệ bên trong, lắc lư nhè nhẹ trong không khí, mỉm cười nói,"... nên còn chưa dám ngủ!"
"Chỉ là chút phương thức làm ăn thôi!" Lăng Tuyết cười nhẹ, tùy tiện ngồi xuống thảm cỏ bên cạnh Đường Mị Nhi, ngồi một lát, rồi dịu giọng nói,"Lần này, cảm ơn cô!"
"Là chuyện của Liên Hoa sao?" Đường Mị Nhi hỏi, cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cười nói,"Bằng vào thiên phú của nàng, thế lực nào biết được cũng sẽ điên cuồng mà tranh đoạt, Mị tông ta chỉ may mắn hơn một chút mà thôi, có gì đáng để cảm ơn chứ!"
"Cô hiểu ý của ta mà!" Lăng Tuyết mỉm cười, khẽ lắc đầu.
"Đó... bỏ đi!" Liếc nhìn nét mặt của Lăng Tuyết, Đường Mị Nhi cũng có chút xấu hổ, thở dài nói,"Ta... tại sáng nay cô nói giúp ta một câu, ta trả lại một câu, vậy là công bằng!"
"Châu nhi từ lúc trở về, lúc nào cũng sống trong sợ hãi..." Lăng Tuyết thấy Đường Mị Nhi dường như chưa hiểu rõ chuyện này, chậm rãi giải thích,"Tận mắt chứng kiến người thân bị tàn sát từng người một, rồi lại bị đem bán vào đó... là đả kích quá lớn đối với một đứa trẻ như muội ấy... Nhưng hôm nay, thấy muội ấy vui vẻ hoạt bát trở lại, cô không biết trong lòng chúng ta vui đến mức nào đâu!"
"Cô không hận ta về ngày hôm đó sao?" Thấy Lăng Tuyết đang nói về chuyện này nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, Đường Mị Nhi có chút ngạc nhiên hỏi.
"Có một chút!" Lăng Tuyết gật đầu, thành thực nói,"Nhưng... ta cũng hiểu, chúng ta đều là nữ nhân, lại phải đứng ra gánh vác công việc kinh tế trong gia đình, đôi lúc cũng sẽ phải làm ra những việc mà lòng mình không muốn... Nói thật ra thì, ta còn rất nhiều việc phải bận tâm, việc hận cô... thực sự rất mất thời gian!"
"Cô không phải đã có hắn rồi sao?" Thấy Lăng Tuyết đồng cảm với tâm sự trong lòng mình, Đường Mị Nhi cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm, nhưng rồi, lại nhận ra cũng không hoàn toàn như vậy, khẽ lẩm bẩm bằng thanh âm chỉ một mình nàng nghe được,"Có hắn, cùng thế lực phía sau hắn..."

Nói được nửa chừng, đôi mắt đẹp mê hồn của Đường Mị Nhi chợt thoáng qua nét buồn bã, khẽ cúi xuống, bên trong thanh âm của nàng mơ hồ tỏa ra một cảm giác vô lực đến tận xương tủy.

"...thật tốt..."

"Là gã họ Lôi đó sao?" Một hồi lâu, không thấy Đường Mị Nhi nói thêm điều gì, Lăng Tuyết liền gạn hỏi.
"Ừ!" Đường Mị Nhi gật nhẹ, chẳng hiểu sao lại không có chút giấu giếm mà đáp.
"Họ Lôi..." Lăng Tuyết nhìn theo sắc mặt có chút chán nản của Đường Mị Nhi, lại nhớ ra trong triều đình đương thời, chỉ có một gia tộc họ Lôi,"...không lẽ..."

Kỳ thật, nàng đã sớm để ý đến chuyện này, ngay từ lúc Đường Mị Nhi rủ Thiên Khiển đi xem tỷ thí tràng. Lúc đầu thì còn chút khó hiểu, nhưng khi thấy tên Lôi tướng quân kia xuất hiện, cùng thái độ sau đó của Đường Mị Nhi, nàng liền đoán ngay ra được nàng ta là đang dùng hắn như tấm lá chắn để đối diện với gã tướng quân này mà thôi.

Nhưng lúc này, Lăng Tuyết lại nhận ra một điểm mơ hồ mới. Đường Mị Nhi đường đường là thân truyền đệ tử của tông chủ Mị tông, còn gã Lôi tướng quân này chỉ là một quan quân triều đình bình thường, nếu đã không thích cái đuôi này theo sau, nàng ta hoàn toàn có thể biểu đạt ý tứ trực tiếp. Người tơ tưởng nàng ta không phải một vạn cũng đến tám ngàn, theo đuổi trực tiếp không phải vương tôn hoàng thất thì cũng là tinh anh đệ tử các siêu cấp thế lực, chẳng lẽ trước giờ muốn lảng tránh ai là lại mang một nam nhân khác ra làm lá chắn? Đó là việc chẳng hợp lý chút nào!

Nhưng... đó là chuyện của nàng ta, không có liên quan đến nàng, nên cũng không cần nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng hiện tại, khi hai người đang bình đẳng nói chuyện với nhau, chút tò mò Lăng Tuyết giữ trong lòng có chút không nhịn được mới hỏi.

"Ừ!" Đường Mị Nhi mỉm cười gật nhẹ, chỉ là trong nụ cười lúc này ẩn chưa chút cay đắng không sao giấu được, nhẹ giọng nói,"Hắn là Lôi Nghĩa, con trai thứ của Hải Sa Đại tướng quân Lôi Chấn..." Dừng lại một chút, như để ổn định lại cơn sóng lớn đang cuộn trào trong lòng, nàng thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi nói nốt,"... và cũng là hôn phu của ta!"