Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 65: Tâm sự

Đại sảnh sa hoa tráng lệ, đại tiệc đón tiếp Chiêu mộ đoàn của Mị tông cũng tàn cuộc, chung quy còn ở lại trong đại sảnh hiện giờ cũng chỉ còn Vương Thu Nguyệt cùng mấy người nô tỳ, thêm cả Lâm Minh Châu mọi ngày sợ hãi trốn trong phòng, nghiễm nhiên hôm nay tháo vát chạy lăng xăng như con sóc nhỏ giúp đỡ mọi người, khiến mẹ nàng và Như Mộng a di hạnh phúc không sao kể siết.

Tại phòng nghỉ của những nữ đệ tử Mị tông, vốn dĩ được thu xếp khá xa Lăng gia hậu viện, không ít nữ đệ tử vì không kìm chế được cái sự háo hức muốn dùng qua Mân côi huyết lệ mà đã sớm trở về, tiếng yêu cầu nước nóng liên tiếp vang lên, rộn rã khắp cả một khu nhà... thì còn có một bộ phận kìm nén được sự phấn khích của mình, len lén rủ nhau mò ra phía Lăng gia hậu viện, vì khi nãy có một số nàng nhìn thấy Đại sư tỷ lén bỏ ra phía này, nhưng mãi vẫn chưa thấy quay trở ra.

"Hân nhi!" Một thanh âm nữ tử khe khẽ vang lên,"Có thật là Đại sư tỷ với tiểu đệ đệ kia đã... có rồi không?"
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai!" Nữ tử được gọi là Hân nhi, chính là người sáng nay trêu chọc Mị Nhi đã có tiểu bảo bảo, đáp lại, song lại làm ra vẻ hiểu biết hơn một chút,"Nhưng các ngươi xem, Đại sư tỷ mọi hôm thế nào, đến hôm nay lại nhu thuận như vậy, rõ ràng là có ý với tiểu đệ đệ kia a!"
"Này!" Lại một thanh âm của nữ tử khác vang lên khe khẽ,"Liệu tiểu đệ đệ đó có phải là người của cái thế lực kia không? Thế lực mà trong một ngày diệt sát sạch hơn mười Đấu Vương cường giả của các thế lực nơi đây ấy!"
"Có thể lắm!" Hân nhi gật nhẹ, thấy cũng vô cùng hợp lý mà nói,"Đại sư tỷ xuất sắc là thế, cũng chỉ có những nhân vật có bối cảnh cường hãn như vậy mới có thể khiến tỷ ấy động tâm a!"
"Nhưng... ta nhìn kiểu gì cũng ra hắn chỉ là một đứa trẻ à! Không lẽ hắn có chút biến..."
"Suỵt!" Một thanh âm nhẹ, không rõ của ai vang lên, song lại khiến tất cả nữ tử đang mò mẫm ra phía này yên lặng,"Đại sư tỷ kìa! Đang ngồi với... nữ nhân Lăng gia kia?"

"Ta nghĩ ta biết lý do tại sao cô hận ta!" Lăng Tuyết nhìn ngấn lệ trên khóe mi của Mị Nhi, bình thản nói,"Nhưng... ta thì có gì để cô hâm mộ?"
"Hắn!" Mị Nhi ngắn gọn nói một từ, lại như thay thế được cả thiên ngôn vạn ngữ.
"Công tử sao?" Lăng Tuyết nghe câu trả lời của Mị Nhi, có chút sửng sốt, không nghĩ nàng ta lại trả lời như vậy, lại như suy nghĩ sâu hơn về điều này, chợt lắc đầu nhẹ, nói,"Ta không có hắn! Là hắn có ta!"
"Khác gì nhau sao?" Mị Nhi có chút không hiểu liền hỏi.
"Là ta thuộc về công tử..." Lăng Tuyết từ tốn giải thích, tâm trạng như có chút mất mát,"Nhưng... hắn lại không thuộc về ta!"
"Cô tham lam đến vậy sao?" Mị Nhi lại hỏi.

Nàng là nữ nhân, nàng biết, trên thế gian này, nữ nhân nào chẳng muốn trong trái tim nam nhân mà mình thích chỉ dành trọn một vị trí duy nhất cho mình. Nhưng... yêu cầu đó chỉ dành cho nam nhân tầm thường, còn những nam nhân xuất sắc... như hắn... làm sao có thể...

"Không phải!" Lăng Tuyết lắc đầu nhẹ, ôn nhu nói,"Không phải là ta muốn độc chiếm công tử cho riêng mình, chỉ là... ta không biết ta là gì của hắn, cũng như ta là gì trong lòng hắn..."

Thấy nét mặt của Mị Nhi càng lúc càng mơ hồ, Lăng Tuyết thở dài một ngụm, chậm rãi kể lại câu truyện của nàng, bắt đầu từ ngày nàng đến tìm hắn tại khách sạn ngày hôm ấy.

Trăng, lúc này đã lên cao đến đỉnh của bầu trời, tưởng chừng như đã ở vị thế có thế phủ chiếu cả nhân gian bằng thứ ánh sáng bạc màu nhiệm của mình, lại vô tình bị những tầng mây đen dày, trôi theo làn gió mà che khuất.

Gió... cuốn mạnh bầu không một cách lạnh lùng, mang theo chút hương vị mặn chát của biển cả...

Sấm... đã nổi lên rồi...

"..."

Mị Nhi thân thể cứng ngắc, môi nhỏ hé mở đến nay vẫn chưa khép được vào, lặng thinh nghe toàn bộ những lời Lăng Tuyết kể rành rọt từ nãy đến giờ, trong đầu liên tiếp vang lên những tiếng nổ ầm ầm như sấm động, hoàn toàn chấn động triệt để.

Tiểu hồ ly Tiểu Bạch là Hồ yêu Lục giai, tiểu tước Hỏa Loan là Loan điểu Thất giai, còn có lão nhân Bát Kỳ Đại Xà Cửu giai trong truyền thuyết... Thất giai ma hạch, Thất phẩm đan dược,... những thông tin này như những nhát búa giáng mạnh vào não bộ của Mị Nhi, khiến cho nàng dù là nữ nhân có đầu óc vô cùng nhanh nhẹn, nhưng đến hiện tại vẫn có chút không tiêu hóa hết được.

"L... Lăng Tuyết..." Thở gấp ra từng tiếng, Mị Nhi một hồi lâu sau mới có chút hoàn hồn trở lại, khó khăn nói,"Cô... những điều này... thực sự... không phải đùa... phải không?"
"Là thật!" Lăng Tuyết nhẹ giọng nói, lấy từ trong người ra một cái túi thơm, thực chất là túi trữ vật của nàng, vỗ nhẹ, rồi đổ ra một ít Ma hạch cùng Hỏa diệm châu, thứ nào cũng tròn và to như quả trứng gà.

Đứng trước một thông tin gì đó từ người đối diện, nếu là nam nhân, chỉ lời kể và chút phân tích là đủ; còn với nữ nhân, không cho họ tận mắt chứng kiến, họ dù có nói tin thì trong lòng vẫn sẽ luôn luôn nghi ngờ...

"Là... thật!" Mị Nhi nhìn hai thứ vật phẩm chỉ có trong truyền thuyết đối với nàng, giờ đang được tùy tiện cầm nắm trên tay, chút nghi ngờ trong lòng triệt để tiêu tan sạch.

Đối với Hỏa diệm châu, nàng có chút không nhận thức rõ nó là mấy phẩm, nhưng to hơn rất nhiều thứ được mang ra tại Đấu giá hội... nhưng riêng Ma hạch thì nàng biết, vì bản thân nàng cũng là một Tam phẩm Luyện dược sư, thường xuyên ra vào Đan phòng cùng Đan khố trong Mị tông, Lục giai Ma hạch thấy qua không ít, và hiển nhiên viên Ma hạch đang phát ra thứ ánh sáng đỏ, bên trong lóe lên từng đợt sét năng lượng cuồng bạo này phải hơn những thứ trong đó ít nhất là một giai.

Lăng Tuyết nhìn thái độ của Mị Nhi, biết là nàng ta đã hoàn toàn tin tưởng câu truyện mà nàng kể, dù dưới lời kể của nàng, cũng có một số điểm phải thay đổi cho phù hợp với "thế lực thần bí" đằng sau lưng Thiên Khiển, song đại khái là không sai lệch quá nhiều cho đến thời điểm này.

Tham lam nuốt vào một ngụm nước bọt, Mị Nhi có chút nuối tiếc mà trả lại hai thứ đồ này cho Lăng Tuyết. Ma hạch có thể nàng không quan tâm, nhưng... viên Hỏa diệm châu to bự kia, nếu được... thì sẽ có lợi ích rất nhiều đối với Thú hỏa cùng Đấu khí của nàng a!

"Một thế lực có Cửu giai thần thú làm Đại trưởng lão sao?" Hai thứ kia rời khỏi tay rồi, Mị Nhi mới triệt để buông bỏ được khát vọng, lại có chút thất thần, cười ngốc mà nói,"Dường như, Lăng Tuyết này, có lẽ ta có chút hiểu cảm giác của cô lúc đó đấy!"
"Ừ!" Lăng Tuyết không phản đối, nhưng cũng vì vậy mà ánh mắt trở lại một nét buồn thoang thoảng,"Nhưng... cũng vì vậy mà ta không biết được, đối với công tử, ta có ý nghĩa gì!"

Mị Nhi nhìn Lăng Tuyết ôn nhu dịu dàng như nước, bất giác trong lòng cũng như cảm nhận được cảm giác này.

Hắn có bối cảnh như vậy, tương lai sau này dĩ nhiên là vô hạn định, và cái góc đại lục nhỏ bé này, với những nữ nhân nhỏ bé như các nàng sẽ chẳng thể nào giữ chân hắn được.

Hắn xuất hiện như một người lữ khách qua đường, và Hải Nộ thành chỉ là nơi dừng chân tạm thời của hắn. Rồi sẽ có một ngày, hắn rời đi, tìm đến bầu trời đủ rộng để sải đôi cánh lớn mà bay lượn, và sẽ gặp được những nữ tử xuất sắc hơn các nàng không biết bao nhiêu lần...

Đến khi đó, liệu hắn có còn nhớ được ở cái quốc gia nhỏ bé này, tại tòa thành nhỏ bé này, vẫn còn có những nữ nhân nhỏ bé đang chờ đợi hắn hay không?

Hắn là tất cả của nàng... Nhưng nàng là gì trong lòng hắn...?

Nếu như Lăng Tuyết dám hỏi trực tiếp Thiên Khiển, ắt hẳn nàng sẽ đạt được một câu trả lời đủ để nàng hạnh phúc cả đời... Chỉ là, nàng vẫn giữ riêng trong lòng mình, không đủ dũng khí để nói ra, nên tất cả vẫn chỉ là một mảng mơ hồ vô định...

Chẳng hiểu do có phải vì là hai mẹ con mà tâm ý tương thông không, thực sự trong lòng nàng đang ẩn giấu một nỗi sợ giống hệt Như Mộng, chỉ khác là, Như Mộng dù cũng không đủ dũng khí để hỏi, song lại đủ đau thương để hắn chủ động nói ra...

"Ta biết... ta đối với hắn lúc đầu chỉ là lợi dụng lẫn nhau..." Lăng Tuyết chậm rãi đứng dậy, ngẩng mặt lên nhìn từng tầng mây đen đang điên cuồng vần vũ trên cao, chẳng hiểu sao lại có cảm giác thiên địa như đồng cảm với từng đợt sóng cảm xúc cuộn trào trong trái tim nhỏ bé của nàng,"Giữa ta và hắn trước đó cũng không có cái gì gọi là tình cảm sâu đậm hay thương yêu thắm thiết... Ta biết... tình cảm của ta chỉ dần thay đổi, khi ta biết hắn thực sự có thể bảo vệ ta, bảo vệ mẹ ta..."
"Ta sợ... sợ những thứ trước mắt hiện giờ chỉ như là một vật đánh đổi công bằng... sợ một ngày hắn sẽ rời đi và vĩnh viễn không bao giờ trở lại..."
"Ta đã ôn nhu hết khả năng của mình... hi vọng có thể lưu lại một chút ký ức trong hắn... nhưng... vẫn rất sợ..."

Nàng ôn nhu nói ra nỗi lòng mình, dù không khóc, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, dù không nghẹn ngào, nhưng giọng nói đã run lên từng chặp.