Chương 68: Ký ức lạ.

Đấu phá song song truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 68: Ký ức lạ.

Khi Thiên Khiển mở mắt ra, điều đầu tiên mà hắn nhận ra được, là bản thân hắn đã không còn nằm tại gian phòng của mình bên trong Lăng gia hậu viện, mà thay vào đó, xung quanh hắn lúc này đây, chẳng hiểu từ đâu ra là sự hiện diện của muôn vàn cây cối, cứ như thể hắn lúc này đây đang ở bên trong Vụ hải sâm lâm vậy.

Hắn không rõ mình đã tới được đây bằng cách nào!

Dưới màn đêm, trong rừng rậm, Thiên Khiển cảm nhận được dường như xung quanh bản thân mình, thậm chí là cả khu rừng này đang bị bao bọc lấy bởi một thứ năng lượng dày đặc đến bất thường. Trước thứ năng lượng này, Đấu khí vận chuyển trong cơ thể hắn bị cản trở rất nhiều, khiến cho hắn mặc dù đang vô cùng gấp gáp, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác mà phải dừng chân nghỉ ngơi lấy sức, không thể tiếp tục lên đường trong đêm.

Nhưng... hắn không hiểu được, vì nguyên do gì mà hắn bỗng dưng lại có cảm giác vô cùng gấp gáp đến vậy.

"Thạch ca ca, thịt chín rồi!"

Từ phía trước hắn, bên kia đống lửa đỏ đang cháy lách tách, một giọng nói nhẹ nhàng, có chút ngượng ngùng vang lên. Hắn nhìn sang, nhận ra Đường Mị Nhi đang ngồi phía đối diện, ánh mắt thành thực, không mang theo chút yêu diễm nào, chỉ lặng lẽ nhìn hắn.

Gương mặt xinh đẹp vũ mị của nàng lúc này hiện lên chút dáng vẻ mệt mỏi, thân thể kiều diễm vẫn được bao bọc bởi bộ y phục màu đỏ, chỉ có điều giờ đây, nó bị bám dính bởi một lớp bùn đất bụi bặm, cũng có vài phần rách rưới, đặc biệt là, có một mảng xé rách cực dài, từ cổ áo kéo xuống tới tiểu phúc, như thể đã bị một ai đó thô bạo mà xé rách. Dù đã được quấn lấp sơ sài bởi một tấm vải hồng rách rưới, dường như cũng được xé ra từ y phục của một nữ nhân khác... nhưng vẫn thoáng mơ hồ ẩn hiện khe rãnh sâu thẳm, cực kỳ thu hút ánh mắt nam nhân.

Thiên Khiển nhìn nàng, ánh mắt hãm sâu vào khe rãnh mê người ấy một hồi, một lúc lâu sau mới nhận ra nàng đang cầm trên tay xiên thịt nướng đã có phần cháy đen trên đống lửa.

Đường Mị Nhi dường như cũng nhận ra ánh mắt của hắn, gương mặt khẽ cúi gằm xuống, hương má hơi đỏ lên, thu tay về che chắn một cách sơ sịa.

Hắn sững sờ. Người con gái này hắn quen biết chẳng bao lâu, trong lòng lại vốn đã không có nhiều thiện cảm với nàng... nhưng không biết tại vì sao, khi nhìn thấy hành động của nàng lúc này, hắn lại có cảm giác tim mình bỗng nhiên đập thình thịch.

"Che làm gì?" Hắn cười nói,"Không phải đã thấy hết cả rồi sao?"

Nhưng... hắn không hiểu sao bản thân mình lại nói ra những lời như vậy.

Chẳng ngờ Đường Mị Nhi không giận, chỉ liếc nhìn hắn một cái, thấp giọng mắng:

"Sắc quỷ!"

Thiên Khiển như ngây ra, thiếu chút nữa mà trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Mị Nhi. Biểu tình của nàng, từ giọng điệu đến tư thái, giống như là tình nhân đang liếc mắt đưa tình, khiến tim hắn đập rất nhanh, nhanh đến thất thần.

Nửa ngày sau, Thiên Khiển mới bình ổn trở lại, ánh mắt có chút khác thường nhìn sâu vào đôi mắt như làn thu thủy của Đường Mị Nhi, như là muốn từ bên trong tìm ra chút manh mối nào đó của việc tại sao hắn lại có mặt ở đây, và tại sao lại có những hành động khác thường đến vậy.

"Ta..."

Lạ lùng thay, trước khi hắn kịp lên tiếng hỏi nàng, thì một làn sương trắng xóa dày đặc, chẳng hiểu từ đâu xuất hiện bao trùm lên hắn, ngăn cản không cho hắn mở lời.

Khi làn sương tan đi, cũng là lúc khung cảnh xung quanh hắn hoàn toàn thay đổi.

Hắn lúc này đang đứng trong một gian phòng rộng lớn tối tăm, bao quanh bởi bốn bức tường đá rêu phong, với những nét chạm khắc hoa văn trang trí kì lạ...

Một phế tích cổ xưa, hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ...

Nhưng, hắn lại chẳng hề có cảm giác háo hức thưởng thức sự tinh tế của phế tích, mà trái lại, trong hắn lúc này lại xuất hiện cảm giác như đau lòng, như thất vọng, như điên cuồng, như phẫn nộ... mỗi tư vị tiêu cực đều lần lượt xuất hiện, từng chút, từng chút một đầy tràn lên.

Trước mặt hắn lúc này đây, trên nền đất lạnh lẽo của phế tích, là thân thể mềm mại của Đường Mị Nhi, nằm trên một mảnh huyết tinh đỏ sẫm.

Hắn đi tới, ôm nàng vào trong ngực, chậm rãi vận chuyển Đấu khí đi kiểm tra tình trạng của nàng, rồi sau đó, trong mắt hắn hiện lên sự tức giận ngập trời!

Thân thể non mềm ấm áp của nàng lạnh dần đi, khí tức cũng yếu dần sau từng nhịp thở.

Kinh mạch đều đoạn, ngũ tạng nát bấy. Lúc này cho dù hắn có đem tất cả Đấu khí của mình đưa vào, cơ thể nàng cũng không có cách nào tiếp nhận, bản thân hắn cũng không có bất kỳ loại đan dược nào có thể triệt để khống chế được thương thế như vậy!

Hắn, chỉ có thể đưa mắt nhìn sinh cơ của nàng mất đi từng chút một.

Hàm răng nghiến chặt, cơ hồ răng đang bị mài mòn đi, cho dù là nỗi đau khi bị Hỏa Sơn Thạch Diễm điên cuồng thiêu đốt thân thể cũng không đau như thế này.

Tim hắn đau như xé, giờ phút này chỉ còn lại lửa giận thiêu đốt.

Thần sắc của hắn âm trầm nhìn qua những người chung quanh, rồi dừng lại tại một nữ tử mà hắn không hề có bất kỳ ấn tượng nào, lại cảm giác như có chút quen thuộc, lạnh giọng hỏi:

"Chuyện gì đã xảy ra? Là ai làm tổn thương nàng?"
"Là..."

Trước khi hắn kịp nghe thấy câu trả lời, làn sương thần bí đó lần nữa lại xuất hiện.

Mọi thứ mờ dần đi, dần trắng xóa trước mắt hắn.

Khi Thiên Khiển lần nữa mở mắt ra, hắn nhận ra rằng bản thân đã quay trở lại nằm trên chiếc giường lớn, bên trong gian phòng của mình ở Lăng gia hậu viện.

Không còn khu rừng bất thường, cũng không còn phế tích kỳ lạ, trước mặt hắn cũng không còn Đường Mị Nhi...

Cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, hắn lắc lắc đầu rồi ngồi dậy, trong ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ.

‘Là mơ sao?’ Hắn tự hỏi, lại rất nhanh cảm thấy dường như không phải.

Những gì hắn đã trải qua... những gì hắn đã chứng kiến... những gì hắn đã chạm vào... trong khu rừng đó, nơi phế tích đó... Những cảm xúc khi hắn ở bên Mị Nhi... những phẫn nộ khi hắn ôm vào lòng thân xác đang chết dần đi của nàng... những ký ức lưu lại bên trong hắn, sâu đậm, và nó thật, vô cùng thật, hoàn toàn không giống như cảm giác mà một giấc mơ có thể tạo ra.

Song... nếu đó không phải là mơ, thì từ khi nào hắn lại có cảm giác mãnh liệt như vậy về nàng?

Thoáng qua vài dòng hồi tưởng, rõ ràng là hắn không hề có cảm giác sinh tử tương liên, khắc cốt ghi tâm với Mị Nhi như trong ký ức lưu lại kia...

Vậy... rốt cuộc... đó là thứ gì?

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng chẳng thể tìm ra câu trả lời, Thiên Khiển thở dài một ngụm, miễn cưỡng ép cho tâm trạng bình tĩnh lại, rồi nhắm mắt cẩn thận cảm nhận lại từng ký ức lưu lại bên trong ý thức.

"Thạch ca ca! Ca dậy chưa vậy?"

Chỉ là, chưa được bao lâu, thì một thanh âm thanh thúy, như trân châu rơi trên đĩa bạc vang lên bên tai, cắt ngang dòng cảm nhận của Thiên Khiển.

‘À, phải rồi!’ Thiếu chút nữa hắn quên mất, rằng hôm qua mình đã hứa dạy cho tiểu nha đầu Liên Hoa vài món Đấu kỹ.

Phía ngoài gian phòng, ngay trước cánh cửa ra vào, nhìn ra hoa viên ngập tràn ánh sáng mặt trời ấm áp của buổi ban trưa, có ba thân ảnh nữ tử đang đứng tụ tập, mỗi người mang một tâm trạng khác biệt.

Tiểu nha đầu Liên Hoa nét mặt đầy hưng phấn, ánh mắt không một lần dời khỏi cánh cửa gian phòng Thiên Khiển, yên lặng lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất từ trong gian phòng phát ra, đặc biệt là sau khi cô bé nghe được lời đáp lại của hắn.

Từ nửa ngày hôm qua, kể từ lúc biết mình chắc chắn đã trở thành người của Mị tông, cũng như biết được thực lực của mình không hề là thua kém, thậm chí còn cao hơn rất nhiều lần so với những đứa trẻ đồng trang lứa, tiểu nha đầu nhút nhát này bỗng nhiên trở nên vui vẻ hoạt bát hẳn lên, cứ như biến thành một người hoàn toàn khác hẳn.

Đứng bên trái Liên Hoa, bị cô bé nắm chặt tay đến mức muốn chạy cũng không được, Như Mộng ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn về phía cánh cửa còn đang đóng im ỉm, trong lòng có chút bồn chồn không yên.

"Tiểu Liên à!" Nàng nhẹ giọng, ánh mắt nhìn Liên Hoa như năn nỉ, nói,"Thả cô cô ra đi! Việc hắn muốn dạy con, cô cô đã đồng ý rồi mà!"
"Không được a, cô cô!" Liên Hoa lắc lắc đầu, môi nhỏ hơi dẩu lên, cẩn thận phân tích với Như Mộng,"Thạch ca ca bảo Liên Hoa phải xin phép Lăng Tuyết biểu tỷ và cô cô, hai người đồng ý thì ca mới dạy Đấu kỹ cho con! Biểu tỷ hôm qua đã đồng ý trước mặt ca rồi, giờ chỉ cần cô cô gật đầu một cái trước mặt ca là được! Bằng không, chẳng may con nói cô cô đã đồng ý, ca lại không tin, bắt con đi tìm cô cô lần nữa, thì có phải là rất mất thời gian không a!"
"..."
"Mà cô cô à, người sợ gì chứ?" Liên Hoa liếc mắt lên nhìn Như Mộng, có chút khó hiểu hỏi,"Thạch ca ca đâu có ăn thịt cô cô đâu!"

Như Mộng ngẩn ra một hồi, gương mặt dần đỏ lên, thực sự muốn phát vào mông tiểu nha đầu lắm chuyện này một cái thật đau.

Còn nói là không... Hai lần nàng xuất hiện tại đây, cả hai lần đều bị kẻ đang ở trong gian phòng này... ăn sạch sẽ.

Dĩ nhiên, Liên Hoa hoàn toàn không biết được việc này. Tâm hồn tiểu cô nương hồn nhiên trong sáng của cô bé chẳng bao giờ có thể tưởng tượng ra được chuyện đã xảy ra giữa cô cô của mình và Thạch ca ca, nên vẫn tiếp tục liến thoắng:

"Vả lại..."

Cạch!

"Muội cũng tới sao?" Cánh cửa mở ra, Thiên Khiển từ phía trong gian phòng bước ra, chợt ngẩn ra nhìn một thân váy trắng tinh khôi của Như Mộng rơi vào trong mắt, nhẹ giọng hỏi.

Như Mộng tránh ánh nhìn của hắn, khẽ nói:
"Vâ..."
"Dạ!" Liên Hoa không nghe ra ý tứ trong đó, cũng không để ý tới thái độ của cô cô mình, liền nghĩ hắn đang hỏi tới tiểu nữ hài còn lại đang đứng bên cạnh cô bé lúc này, gật gật đầu đáp,"Thạch ca ca! Minh Châu cũng muốn ca ca dạy Đấu kỹ cho muội ấy a!"
"Ai..."

Thiên Khiển nghe Liên Hoa nói, bởi vì còn đang mải để ý Như Mộng mà có chút chưa hiểu, liền cúi xuống nhìn cô bé một chút, rồi nhận ra bên cạnh cô bé có một tiểu nữ hài mặc thanh y, đôi mắt to đen láy đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Tiểu nữ hài này còn nhỏ hơn Liên Hoa vài tuổi, cũng vô cùng đáng yêu, ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ, mái tóc đen nhánh dài chấm vai, được búi cánh hoa lại bởi một dải lụa nhỏ xanh nhạt màu da trời.

Tiểu nữ hài đáng yêu thế này, nếu nữ nhân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không kềm được mà ôm vào lòng.

Nhưng Thiên Khiển thì đương nhiên sẽ chẳng làm như vậy, chỉ là, tiểu nữ hài này, chẳng hiểu sao hắn nhìn vô cùng quen mắt. Trên gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ nét dịu dàng nhu thuận trời sinh, nhìn ra có vài phần hao hao, giống y như một tiểu Như Mộng vậy.

"Chào Thạch ca ca!" Tiểu nữ hài tiến ra phía trước, lễ phép cúi đầu chào hắn một cái, ngoan ngoãn nói,"Muội tên là Lâm Minh Châu!"