Chương 87: Hắc Nham Thành.
Vô Song đang ngồi khoanh chân dưới thác nước khổng lồ để mặc cho sức nước từ trên trời đổ xuống hắn đang muốn bình tâm lại, muốn dùng nước làm dịu đầu óc.
Bên cạnh Vô Song một lão già khuôn mặt âm lãnh đang đứng bên cạnh hắn, khí thế của lão già này cực kỳ khủng khiếp, thực lực của hắn hoàn toàn không thua kém Vân Sơn của Vân Lam Tông chút nào cũng là cửu tinh đấu hoàng.
Đây chính là Tứ Dực Minh Xà, lúc trước vì bản thể của nó quá lớn mà không thể đi theo Vô Song nhưng lần này Vô Song trở lại Ma Thú sơn mạch cùng với một viên hóa hình đan đã giúp nó có thể tự do hành động, cửu tinh đấu hoàng trung kỳ – ngoại hiệu Minh Xà.
Vô Song hai mắt vẫn nhắm chặt mở miệng hỏi " Việc ta nói đã giải quyết xong chưa? ".
Minh Xà cung kính cúi đầu " Bẩm công tử, Yêu Cung phái ra ba con lục giai sơ kỳ ma thú mở đường bước đầu đã có thể đặt chân tại Hắc Giác Vực rồi, tất cả mọi việc đã hoàn thành chỉ cần đợi công tử ra lệnh mà thôi ".
Vô Song đứng lên khỏi thác nước, cơ thể hắn ướt sũng, mái tóc màu vàng rủ xuống che đi khuôn mặt Vô Song mỉm cười " Vậy được, vài tháng nữa bắt đầu hành trình, ngươi đi cùng ta tiến vào Hắc Giác Vực ".
Tại sao phải đợi vài tháng nữa?, đơn giản mà nói Vô Song muốn thu phục thêm một loại dị hỏa nữa để công pháp tiến giai sau đó mới bắt đầu chuyến đi mới.
Dị hỏa là thiên địa kết tinh, chỉ được phép tồn tại duy nhất một loại dị hỏa trên đời chính vì vậy tử hỏa ở trong địa mộ cho dù cố gắng thế nào đi chẳng nữa cũng chỉ có thể là tử hỏa ngoại trừ khi dị hỏa chân chính bên ngoài bị hủy diệt thì tử hỏa mới có cơ hội đạt được tân sinh, tiến thêm một bước trở thành dị hỏa.
Lục Đạo Luân Hồi Viêm của Vô Song là dị hỏa hàng thật giá thật bởi đơn giản bên ngoài không tồn tại Lục Đạo Luân Hồi Viêm, nếu Vô Song muốn vào trong địa mộ hoặc thiên mộ tìm những loại dị hỏa đã có chủ ở thế giới bên ngoài thì căn bản là người si nói mộng, ví dụ như Hư Vô Thôn Viêm hay Tịnh Liên Yêu Hỏa đều chắc chắn là tử hỏa tuyệt đối không phải dị hỏa.
Nơi Vô Song muốn tiến đến là Hắc Nham thành, một đại thành của Gia Mã đế quốc, nó cũng rất gần với ma thú sơn mạch, nơi đây tồn tại duy nhất một tòa địa mộ, tòa địa mộ số 14 – một tòa địa mộ được in màu đỏ trong bản đồ đại biểu bên trong tồn tại tử hỏa.
Hắc Nham thành được đặt tên như vậy chính vì chất liệu xây tường thành, toàn bộ tường thành được làm bằng hắc nham cứng rắn vô bì, nghe nói hai gã đấu vương toàn lực đánh vào cũng không thể làm nó rung chuyển, trong toàn bộ Gia Mã đế quốc tính về khả năng phòng ngự thì Hắc Nham thành tuyệt đối xếp thứ nhất.
Lý do cũng không quá khó hiểu khi Hắc Nham thành là đại thành lại rất gần Ma Thú sơn mạch, nếu nó không được xây chắc chắn thì chỉ cần một đợt thú triều từ ma thú sơn mạch tuyệt đối có thể biến nơi đây thành một tòa tử thành.
Đối với Gia Mã đế quốc thì thú triều thậm chí còn nguy hiểm hơn xà nhân tộc ở Tháp Qua Nhĩ sa mạc bởi xà nhân tộc là một quốc gia độc lập bọn họ muốn gây chiến cũng cần suy nghĩ cần phải có lý do còn đám yêu thú trong ma thú sơn mạch thì căn bản không cần lý do, hôm nào đẹp trời cảm thấy không có việc gì làm chúng sẵn sàng tổ chức một cuộc thú triều quy mô lớn, cũng may là trong mấy năm nay ma thú sơn mạch yên tĩnh hơn rất nhiều nếu không xung quanh Hắc Nham thành tuyệt đối không có người sinh sống.
Sau khi nộp thuế vào thành, Vô Song đứng lặng một chút cuối cùng hắn vẫn quyết định tiến vào luyện dược sư công hội. Hắn không coi trọng Gia Mã đế quốc cũng chẳng có hy vọng gì vào luyện dược sư công hội của Gia Mã đế quốc tuy nhiên chỉ cần khoác lên tấm áo luyện dược sư thì làm gì cũng dễ dàng hơn, lúc nào cũng cầm lệnh bài của Vân Lam Tông hành động có đôi chút bất tiện.
Bằng huyết nhãn Vô Song cũng không quá khó khăn tìm thấy cánh cửa luyện dược sư công hội. Hắc Nham thành không hổ là một trong những thành thị đứng đầu Gia Mã đế quốc, mặc dù lúc này là sáng sớm, những trên đường phố vẫn là một cảnh phồn hoa, tiếng người huyên náo, hơn nữa thỉnh thoảng có hộ vệ quân quần áo chỉnh tề đi qua, thanh âm áo giáp va chạm vang lên trên bầu trời buổi sáng, thanh thúy giống như tiếng chuông.
Luyện dược sư công hội của Hắc Nham thành cũng được xây dựng hình dáng hết sức đặc biệt ngoại hình của nó đại khái nhìn giống như cái dược đỉnh bình thường, xung quanh là các cửa sổ được thiết kế như những lỗ thông hỏa của dược đỉnh. Phía trên cao của cái đỉnh, là một nắp đỉnh cực lớn, đem tòa nhà này che lấp.
Vô Song đi thẳng vào cửa lớn thì bị hai tên gác cổng chặn lại:"Tiểu huynh đệ, nơi này là luyện dược sư công hội, ngươi muốn vào phải không? Có thư do đạo sư của mình cấp không?".
Vô Song thực sự làm gì có thư giới thiệu, tuy nhiên cước bộ của hắn vẫn không hề dừng lại, từ trong ánh mắt một tia sáng màu tím lóe lên chiếu thẳng vào mắt hai tên hộ vệ, lập tức ánh mắt của cả hai dại ra cười ngô nghê như đứa trẻ vậy.
Vô Song nhẹ nhàng bước qua cả hai tiến vào đại sảnh, khi thân hình hắn biến mất hai tên thủ vệ bỗng rùng mình tỉnh lại.
"Này ta nhớ chúng ta vừa bỏ quên cái gì thì phải ".
"Ta cũng nhớ có gì đó không đúng bất quá là cái gì nhỉ?, không thể nhớ ra chút nào ".
….........
Đi vào luyện dược sư công hội, một mùi thơm nhàn nhạt bay tới làm cho thần trí con người có chút thoải mái.
Trong đại sảnh nhân viên cũng không nhiều, chỉ có một ít người đang an tĩnh làm chuyện của mình. Tựa hồ nghe được tiếng bước chân, một số người ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn thành niên toàn thân bao bọc trong hắc y, trong mắt thoáng hiện nét nghi hoặc, sau đó lại vùi đầu vào làm việc. Họ không cho rằng có ai gan lớn lại đến làm loạn tại luyện dược sư công hội.
Đứng một lúc trong đại sảnh vắng lặng, Vô Song lắc đầu, vừa muốn tìm một người hỏi cách lấy luyện dược sư huy chương thì một nữ tử mặc quần áo xanh nhạt vội vàng từ hậu trường đi ra, sau đó bước nhanh đến chỗ của Vô Song.
"Vị tiên sinh này, nhìn bộ dáng của ngươi, hẳn là lần đầu tiên đến luyện dược sư công hội Hắc Nham thành?"Đi tới trước mặt hắn là một thanh y nữ tử đang mỉm cười hỏi.
"Ừm"Đánh giá một chút thanh y nữ tử trước mặt, bộ dáng mắt ngọc mày ngài, thật khiến cho người ta yêu thích. Vô Song cười nói:"Đích thật là lần đầu tiên đến, ta muốn đến lĩnh một cái luyện dược sư huy chương."
"Ồ, hóa ra ngài cũng là một luyện dược sư ư?"Nghe vậy thanh y nữ tử rõ ràng giật mình, đôi mắt lại quét ngang trên người Vô Song, ngạc nhiên hỏi.
"Ừm. Có thể nói cho ta biết trình tự không?"Cũng không để ý đến tia kinh ngạc trong mắt nữ tử, Vô Song cười gật đầu nói.
"Mời ngài đi sang bên này." Nhìn thấy Vô Song gật đầu xác định, thanh y nữ tử hơi kinh hãi, trên mặt rõ ràng thêm vài lần cung kính, lui ra phía sau vài bước, đi tới quầy trước, nhìn Vô Song mỉm cười nói.
Từ trong quầy lấy ra một mảnh da dê đã ố vàng, bàn tay trắng nõn của thanh y nữ tử có chút ưu nhã cầm bút, ngẩng đầu hướng về Vô Song nói:"Tiên sinh, mời nói ra tên của ngài, tuổi tác. Tên đạo sư của ngài, chắc phải nhờ ngài viết luôn rồi."
"Vũ Phong, tuổi tác à …. khoảng mười bảy tuổi. Đạo sư sao cứ ghi vô danh lão nhân đi " Vô Song suy nghĩ một chút rồi cười nói.
"Tiên sinh không ngờ còn trẻ như vậy."
Nghe tuổi tác của Vô Song, Nhã Hàm trong lòng không khỏi sợ hãi than nhẹ một tiếng. Mới 17 tuổi mà đã có tư cách bước vào luyện dược sư công hội thì tuyệt đối không tầm thường. Mày liễu đột nhiên nhíu xuống, suy tư một lát, sau đó có chút xấu hổ nói:"Tiên sinh, ngài thật sự không thông báo tên của lão sư sao, ghi hai chữ vô danh cũng không tốt lắm ".
"Lão nhân gia ông ta quá nổi tiếng ta cũng không muốn mang danh ông ta ra, Như thế nào? Theo ta biết cũng không cần ghi tên lão sư vẫn được tham gia khảo hạch mà?"Cau mày, Vô Song hỏi Nhã Hàm.
Nhã Hàm vội vàng nói:"Mặc dù không có ghi chép đạo sư của ngài, bất quá chỉ cần ngài thông qua khảo hạch, vẫn có thể lĩnh huy chương như thường."
Nhanh nhẹn thu dọn đồ vật trên bàn, Nhã Hàm đem bản đăng kí cầm trong tay, sau đó giơ tay nói:"Tiên sinh. Mời đi theo ta. Nếu như ngài thông qua khảo hạch cấp bậc, như vậy liền có thể thuận lợi lĩnh huy chương. À, ngài định khảo hạch nhất phẩm luyện dược sư sao?"Lật xem tư liệu trên tay, Nhã Hàm thuận miệng mỉm cười hỏi.
"Ở tòa thành này cấp bậc khảo hạch lớn nhất là gì?."
Bước chân đang đi đột nhiên dừng lại, toàn thân Nhã Hàm run lên, lánh mắt sợ hãi nhìn Vô Song.
Câu hỏi của Vô Song không khác nào nói hắn muốn khảo hạch cấp bậc cao hơn, điều này đại biểu cho cái gì?, Vô Song mới 17 tuổi nhưng ít nhất có tự tin trở thành nhị phẩm luyện dược sư, luyện dược thiên phú bực này thế gian hiếm gặp, trong toàn bộ Gia Mã đế quốc còn chưa từng nghe có ai đạt được tư chất thế này.
"Ngài nói… ý ngài là muốn khảo trạch nhị phẩm luyện dược sư sao?"
"Ta hỏi cấp bậc khảo hạch cao nhất, ở đây cao nhất là nhị phẩm luyện dược sư hả?"
" Chẳng nhẽ ngài ngài muốn khảo hạch tam phẩm luyện dược sư?". Âm thanh của Nhã Hàm lớn đến mức làm tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Vô Song thậm chí trên cầu thang một lão nhân đang đi xuống cước bộ lập tức dừng lại rùng mình quan sát phía dưới.
"Nếu cao nhất là tam phẩm thì khảo thí tam phẩm đi, cô làm ta mất thời gian quá."Lắc đầu, Vô Song cười nhẹ nói.
Lão Nhân đang bước xuống lập tức lên tiếng "Nói khoác không biết ngượng, theo ý ngươi thì ngươi thậm chí còn có thể vượt qua tam phẩm?, khuôn mặt của ngươi còn trẻ như vậy mà dám vỗ ngực vượt qua tam phẩm luyện dược sư? ".
Nhã Hàm nghe thấy âm thanh phát ra liền sợ hãi lùi lại, đây chính là Áo Thác đại sư tứ phẩm luyện dược sư người đứng đầu luyện dược sư công hội Hắc Nham thành.
Vô Song ngước mắt lên nhìn Áo Thác mỉm cười "Có gì không được sao?, hay có quy định cấm người trẻ tuổi đi thi? '.
Áo Thác lập tức cười lạnh " Đương nhiên không có gì không được bất quá ngươi có huy hiệu nhất phẩm luyện dược sư sao?, ngươi có huy hiệu nhị phẩm luyện dược sư sao?, nhìn bộ dạng của ngươi chắc là không có đúng không?, vậy mà dám mở miệng tham gia tam phẩm luyện dược sư trắc thí ".
Áo Thác ghét nhất là loại người ba hoa bốc phét, trong mắt ông ta thì chắc chắn Vô Song là kẻ như vậy, dành lấy tờ giấy trong tay Nhã Hàm ông ta phát hiện Vô Song thậm chí mới 17 tuổi, lão sư lại còn khong ghi rõ ràng, kẻ như vậy chắc chắn đến đây tham gia cuộc thi lấy tiếng, biết trước là trượt rồi nên cố gắng làm khó nhân viên công tác, cố gắng lấy chút tiếng vang, loại này bị Áo Thác cực kỳ ghét.
Vô Song thở dài " Phiền phức, vậy dẫn ta đi lấy cái nhất cấp huy chương đó đi, rồi lấy thêm cái nhị cấp cuối cùng là tam cấp cũng được chứ gì?. Ta thấy ngươi là tứ cấp luyện dược sư, ngươi có đủ thẩm quyền cấp luôn tứ cấp huy chương không? ".
Áo Thác nghe Vô Song nói liền tức nổ phổi sau đó lập tức cười lạnh "Hảo hảo, nếu ngươi có thể vượt qua cuộc thi tam cấp sau đó ta sẽ tự mình vì ngươi tổ chức tứ cấp cuộc thi tiền đề là ngươi không nói phét ".
…............
Một tiếng đồng hồ bất giác trôi qua, Vô Song vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì, Áo Thác thì ngồi trên ghế tựa liên tục cười lạnh, chầm chậm thưởng thức trà ngon, ông đang muốn đợi kẻ không biết trời cao đất rộng kia thất bại.
Vô Song bước ra khỏi cửa, đi cùng là một vị luyện dược sư tam phẩm khuôn mặt tái nhợt. Phát hiện trên ngực Vô Song không có huy chương Áo Thác liền bật cười " Tiểu tử thế nào, đừng nói là đến cả nhất phẩm luyện dược sư cũng không làm nổi nhé. Một tiếng đồng hồ đã đi ra ngươi chịu thất bại nhanh thế sao? ".
Vô Song liếc nhìn Áo Thác không nói gì, vị luyện dược sư sau lưng Vô Song lập tức lên tiếng "Hội trưởng, tên tiểu tử này dùng một tiếng để vượt qua ba cuộc thi từ nhất phẩm đến tam phẩm ".
Áo Thác lập tức phun ra một ngụm trà thẳng vào mặt vị luyện dược sư sấu xố, miệng rộng há ra "Thật hay đùa thế ".
Vị luyện dược sư kia chỉ biết cười khổ sao dám tức giận "Là thật, hắn luyện đan như rang lạc vậy, căn bản ba thử thách của chúng ta hắn chỉ phất tay là có thể hoàn thành ".