Chương 93: Tiến Vào Hắc Giác Vực

Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 93: Tiến Vào Hắc Giác Vực

Khi Vô Song đang ở trong phượng hoàng bản thể lập tức làm cho hỏa chủng của Long Phượng Diễm cảm thấy một tia thân thích, một tia gần gũi. Loại họa diễm này khi tiến vào trong cơ thể Vô Song trở nên phi thường an nhuận cứ như vật quy nguyên chủ vậy.


Vô Song ngồi khoanh chân trên tảng đá ánh mắt nhắm chặt, sử dụng đấu khí dẫn đường cho Long Phượng Diễm di chuyển theo lộ tuyến phần quyết cho đến khi hỏa chủng của Long Phượng Diễm hoàn toàn kết hợp làm một với cơ thể, Vô Song mới mở mắt ra.


Long Phượng Diễm lần này còn dễ thu phục hơn cả Lục Đạo Luân Hồi Viêm bất quá cũng nhờ bản thể của Vô Song là phượng hoàng thần thú mới có thể khiến nó ngoan ngoãn nghe lời.


Vô Song mở mắt ra kiểm tra thay đổi trong cơ thể tuy nhiên hắn đột ngột biến sắc, Long Phượng Diễm khi tiến vào khí hải của Vô Song tưởng như mọi việc đã hoàn thành thì dị biến xảy ra, trong người Vô Song cảm thấy nóng vô cùng như bị hỏa thiêu vậy.


Vô Song có một điều mà hắn không biết, Long Phượng Diễm vốn là kết tinh của long tộc và phượng tộc, nói một cách đơn giản hơn thì Long Phượng Diễm vốn là dục hỏa diễm của hai tộc này tạo thành, thứ làm toàn bộ cơ thể Vô Song nóng lên chính là dục hỏa.


Khi Vô Song phát hiện ra không đúng thì đã quá muộn, Long Phượng Diễm và hắn đã hòa làm một không thể tách rời. Dục hỏa lần này tuyệt đối không tầm thường, đây chính là dục hỏa diễm của hai đại viễn cổ thần thú, cho dù là đấu thánh cường giả lần đầu thôn phệ Long Phượng Diễm cũng không chịu nổi huống gì Vô Song.


Toàn thân thể Vô Song rung lên, ánh mắt hắn thậm chí bắt đầu mờ đi không nhìn rõ quang cảnh bốn phương nữa rồi, hơi thở ồ ồ trầm trọng, dục hỏa như thiêu cháy cơ thể hắn vậy.


Khi mà ý chí chỉ còn là phụ bản năng chiếm phần hơn Vô Song liền đứng lên, ánh mắt đỏ ngầu bước ra khỏi thạch thất, hắn biết trong hang động này có một người đang đợi hắn xuất quan – Triệu Khinh Ngữ.


Bước chân của Vô Song phù phiếm vô lực, toàn bộ làn da của hắn đỏ ửng, ánh mắt nóng rực bước đi, lúc này Vô Song không khác gì loài dã thú.


Khinh Ngữ vẫn đang làm công việc hàng ngày của mình, nàng vừa nhận vai trò làm tỳ nữ cho Vô Song lại vừa làm học trò của hắn, trong thời gian qua nàng chuyển đến sống cùng Vô Song chính là để học ngôn ngữ của đấu khí đại lục, dù sao cũng chỉ có Vô Song là người biết hai ngôn ngữ mà thôi.


Đôi chân trần trắng nõn bước đi trên mặt đất công bộ váy mỏng màu trắng, mái tóc đen buông dài sau lưng, Khinh Ngữ đang vì Vô Song chuẩn bị đồ ăn, đột nhiên Khinh Ngữ phát hiện ra tiếng bước chân, nàng mỉm cười quay đầu lại, nụ cười ôn nhu mà nhẹ nhàng nhưng khi nhìn thấy người tiến đến thì Khinh Ngữ khẽ sợ hãi lùi lại phía sau.


Khinh Ngữ dùng bàn tay nhỏ nhắn che miệng kinh ngạc, Vô Song từ thạch thất bước ra nhưng ánh mắt hắn đỏ rực cứ như hồng hoang dã thú, ánh mắt đó nhìn Khinh Ngữ như nhìn một miếng mồi ngon, nhìn tuyệt thế mỹ vị vậy.


Khinh Ngữ không biết Vô Song bị làm sao tuy nhiên nàng lại không dám rời đi, toàn bộ tộc nhân của nàng đều là do Vô Song chăm sóc, Vô Song chịu trách nhiệm, nếu Vô Song có mệnh hệ gì thì hàng trăm người cũng sẽ đi theo hắn, những người trong Hoàng Thạch trấn vốn không thể giao tiếp với bên ngoài cũng chẳng có sức mạnh, không hiểu một chút gì về thế giới bên ngoài làm sao có thể tồn tại.


Đôi chân của nàng run rẩy tuy nhiên Khinh Ngữ không bỏ đi, khi Vô Song tiến đến trước mặt nàng hơi thở của hắn phả vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, hơi thở nóng rực và bá đạo.


Vô Song nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Khinh Ngữ, hắn thô bạo đến mức làm nàng có chút đau đớn, sau đó Vô Song nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, quả thật lúc này hắn như một con dã thú, đại não đã biến thành ngốc trệ.


Vác Khinh Ngữ lên vai, mặc kệ nàng dãy dụa thế nào Vô Song cũng không quan tâm, hắn thô bạo ném nàng lên chiếc giường lớn, toàn bộ áo ngoài của Vô Song bị hắn xé nát, một thần hình với những đường cơ bắp hoàn mỹ xuất hiện.


Khuôn mặt hắn đối diện với khuôn mặt của Khinh Ngữ, hơi thở nóng rực của hắn phả vào mặt nàng. Lúc này Khinh Ngữ có ngây thơ thế nào thì cũng biết Vô Song bị sao, dấu hiệu của dục hỏa.


Vô Song đột nhiên hai tay đấm mạnh xuống giường đá, ánh mắt hắn trong thoáng chốc xuất hiện một tia thanh tỉnh, nhìn người ngọc dưới thân mình, nhìn đôi mắt nàng long lanh ngập nước rõ ràng Vô Song có chút không đành lòng.


Ngay khi Vô Song đang chiến đấu với dục hỏa thì Khinh Ngữ hành động, đôi bàn tay thon dài của nàng quàng lên cổ hắn, đôi môi thơm dâng đến. Lúc này thì Vô Song triệt để mất đi lí trí, hắn chỉ còn nghe được một câu nói cuối cùng của nàng "Xin công tử thương tiếc ".


….....................

Bình minh tiến đến trong Ma Thú sơn mạch, Vô Song nừa nằm nửa ngồi trên chiếc giường đá, bên cạnh hắn là Khinh Ngữ đang say ngủ, thân thể trắng như bạch ngọc của nàng mơ hồ xuất hiện những vết đỏ, phía dưới lớp chăn còn có dấu hiệu lạc hồng của xử nữ.


Vô Song nhìn mỹ nhân say ngủ bên cạnh mình, nhìn thân thể của nàng sau một đêm bị tàn phá, nhìn nàng hô hấp trầm trọng cũng đủ biết đêm hôm qua Vô Song mạnh bạo thế nào, ánh mắt hắn xuất hiện một tia thương tiếc nhè nhẹ kéo nàng gần hơn vào lòng mình, đầu óc của hắn lúc này có chút rối bời.


Khinh Ngữ bị đánh động, đôi mắt đẹp khẽ nhíu sau đó từ từ mở ra, nàng nhìn thấy ánh mắt Vô Song đang nhìn mình lập tức hoảng sợ cúi đầu vào trong chăn, đêm hôm qua đối với một xử nữ như nàng thực sự là ác mộng, đến bây giờ hạ thân của nàng vẫn còn đau.


Khinh Ngữ cố gắng ngồi dậy, cố gắng bỏ đi đau đớn nàng nhỏ nhẹ "Công tử để Khinh Ngữ chuẩn bị nước nóng cho người ".


Vô Song dùng tay nắm lấy vòng eo tinh tế của nàng hắn đặt nhẹ một nụ hôn trên trán nàng sau đó mỉm cười "Ngủ tiếp đi ". Khinh Ngữ có chút bất ngờ vì Vô Song rõ ràng ôn nhu hơn trước đây rất nhiều, nàng bất giác mỉm cười, mắt đẹp khẽ nhắm lại, đầu của nàng rúc vào trong ngực Vô Song.


…..................


Nhờ thôn phệ Long Phượng Diễm thực lực của Vô Song đã tăng lên đến thất tinh đấu vương, phần quyết công pháp cũng đã tiến giai thành địa giai sơ kỳ tuy nhiên từ những của ải phía sau mới bắt đầu khó tăng cấp, nếu không kiếm được những dị hỏa trong top 10 rất khó để phần quyết tiếp tục phát triển.


Vô Song thở dài nhìn ngời ngọc trong lòng, hắn đột nhiên mỉm cười "Khinh Ngữ có muốn đi du lịch cùng ta không? ".


Khinh Ngữ nhẹ nhàng đáp " Chỉ cần công tử chịu mang em theo thì đi đâu cũng được ".

Vô Song khẽ xoa đầu nàng sau đó bật cười "Mục tiêu tiếp theo Hắc Giác Vực ".


….................


"Hắc Giác Vực", một mảnh đất nổi tiếng bởi sự hỗn loạn từ đó tạo nên một địa vực đặc thù bao quanh Già Nam học viện, mặc dù trên đại lục rất nhiều người không hiểu vì cái gì Già Nam học viện vẫn như cũ sừng sững tồn tại trong khu vực hỗn loạn này, cứ như vậy, sự khác biệt hoàn toàn giữa bầu không khí an tĩnh trong học viện và hỗn loạn ngoài học viện làm cho nguời ta cảm thấy nghi hoặc, bất quá bất kể như thế nào, tồn tại đó là chân lý.

Tuy rằng nhiều năm trôi qua, trải qua đủ loại áp chế,"Hắc Giác Vực"vẫn như cũ phát triển với tốc độ làm cho người ta trợn mắt há mồm, dần dần ngày càng hình thành và hoàn thiện một đặc tính riêng biệt, điều này cũng làm cho rất nhiều thế lực có tâm muốn áp chế nơi này đều cảm thấy vô lực.

Phạm vi của"Hắc Giác Vực"ngày càng lan rộng, hơn nữa trải qua mấy năm gần đây khuếch trương, cơ hồ nghiễm nhiên trở thành một tiểu quốc gia phân biệt, chẳng qua cùng với đế quốc có một chỗ duy nhất khác nhau. Đế quốc thì có tầng lớp lãnh đạo cai trị, còn ở nơi này đều là mạnh ai nguời đó chiến lĩnh một lãnh địa riêng, đủ loại thế lực đều là vì tự thân tự lợi, không ngừng tranh đoạt, giết chóc hỗn loạn, năm bè bảy mảnh, bất quá cũng bởi vì như thế mà"Hắc Giác Vực"mới có thể tồn tại ở nơi vị trí trung tâm của cả đại lục phát triển lớn mạnh, nói cách khác, chỉ sợ không có bất cứ thế lực nào có đủ thực lực cuờng đại để có thể tạo thành uy hiếp đối với nơi này.


Bất quá tuy rằng"Hắc Giác Vực"hỗn loạn nổi tiếng đại lục, nhưng từ nơi này luôn có các loại cao giai công pháp, đấu kĩ, đan dược cùng vô số kì vật, những thứ này đã hấp dẫn rất nhiều cường giả trên đại lục tìm tới, dù sao bất kể như thế nào, những loại đồ vật như thế cũng đều làm cho bất kỳ ai thèm đỏ con mắt, nếu có thể có được một quyển cao cấp công pháp so với công pháp của bản thân đang tu luyện cao hơn, đó chính là có thể làm cho bọn họ tiến thêm rất xa trên con đuờng cường giả, cho dù là tiến thêm một bước, đối với cường giả mà nói, sự hấp dẫn vẫn là trí mạng.

Bởi vậy,"Hắc Giác Vực"giống như là một bảo tàng không đáy, vô số kỳ bảo trải qua các con đường đều đổ về đây, sau đó được đấu giá với những cái giá trên trời, khiến cho vô số người cạnh tranh cướp đoạt.


Trong một tửu quán ở trong Hắc Giác Vực, đột nhiên có một đoàn người tiến vào, tổng cộng có sáu người đều mặc hắc y che kín thân thể không thấy rõ nổi khuôn mặt hay tuổi tác bất quá trong Hắc Giác Vực những kẻ thích tỏ ra thần bí như vậy đếm không hết, cũng chẳng có ai rảnh đi gây sự cả.


Ngoại trừ nhóm sáu người thần bí thì còn một nhóm nữa ngôi trong góc bàn của tửu quán, nhóm người này chỉ cần nhìn vào cũng làm cho người khác cảm giác rợn tóc gáy, toàn thân che kín trong tử bào, hắc khi um tùm xung quanh thân thể, chỉ cần nhìn thôi đã thấy không đơn giản.


Sáu hắc y nhân bình thản chọn một cái bàn ngay cạnh nhóm tử y thậm chí từ bên phía hắc y nhân không hề do dự phát ra địch ý về phía đối phương, điều này làm bốn tử y nhân trong góc phòng nhíu mày.


Một kẻ trong số đó đặt ly rượu xuống, ánh mắt lạnh lùng quan sát sáu người hắc y nhân " Ta có thể coi địch ý của các ngươi là nhắm vào chúng ta không ".


" Tất nhiên là nhắm vào bốn người các ngươi mà đến rồi ", trong sáu người một hắc y nhân lên tiếng.


Bên phía tử y nhân lập tức bật cười " Ha ha, lão Vụ ta tung hoành cả đời rồi mà không ngờ đến nơi đây lại bị người ta chọn làm mục tiêu, ta thực sự không biết các ngươi ăn gan hùm hay sao mà dám đến khiêu khích bản tọa ".


Tử y nhân bước ra một bước, không gian bên cạnh hắn ba động khủng khiếp, tử khí um tùm. Chân đạp hư không ngạo nghễ mà đứng " nào nào các ngươi rốt cuộc là ai khia báo danh tính đi, bản tông không thích giết kẻ vô danh ".


Nhìn thấy khí thế đấu tông cường giả phát ra lập tức toàn bộ tửu quán cắm đầu bỏ chạy, trong phút chốc tửu quán chỉ còn là sân chơi cho hai nhóm người.

Đấu Tông cường giả ở trong Hắc Giác vực tuyệt đối là đỉnh cấp cường giả, bất cứ một ai cũng có thể dậm chân một cái là hàng ngàn tính mạng đi theo, thực sự không biết đến tột cùng là thế lực nào dám chĩa mũi giáo vào đấu tông cường giả.


Bốn hắc y nhân lập tức đứng lên, bốn cỗ khí thế đấu hoàng đối chọi gây gắt với khí thế đấu tông cường giả bên đối phương một bước cũng không lùi. Chỉ còn hai người mặc hắc y vẫn chưa có hành động gì.


Vô Song mỉm cười chậm rãi bỏ mũ chùm đầu ra, hắn phất tay ra hiệu cho bốn vị đấu hoàng sau lưng ngồi xuống, ánh mắt như cười như không nhìn đối phương " Hồn Điện, Vụ hộ pháp đúng không, ta hôm nay tuyệt đối sẽ không giết ngươi nhưng nếu lần sau còn gặp mặt ngươi tiến vào địa phận Gia Mã đế quốc bản công tử liền băm nát ngươi cho chó ăn ".