Chương 102: Huyết Tẩy Ma Viêm Cốc (1)
Trên một đại lộ vô danh, một đoàn hắc y nhân đang tấn công một đội bảo tiêu, hình ảnh quá đỗi bình thường ở nơi loạn nhất Tây Bắc đại lục này.
" Bảo vệ đại nhân, bảo vệ hàng hóa ".
" Giết một tên cũng không để lại, lấy được chỗ hàng hóa này chúng ta có thể yên tâm nghỉ ngơi suốt một tháng, lên ".
…..........
" Không xong đây là Biển Bức đoàn đạo tặc, Biển Bức lão ma là tồn tại đấu linh đỉnh phong ".
…........
Biển Bức Lão Ma một ma đầu nổi tiếng tại Hắc Giác Vực, thực lực đấu linh đỉnh phong lại trải qua trăm cuộc chiến sinh tử, uy danh lan xa tuy nhiên khi lão ta chuẩn bị ra tay tàn sát hết đoàn người bảo tiêu đội bỗng nhiên thân hình mạnh mẽ run lên, không chỉ hắn mà toàn bộ mọi người của hai phe thế lực đều run lên, ánh mặt trời không biết từ bao giờ đã bị che lấp, từng bóng đen khổng lồ lướt qua trên đầu họ.
Từng đầu ma thú khổng lồ tung cánh bay lượn trên không trung, đi đầu là 10 con ngũ giai đỉnh phong ma thú cùng với 10 thân ảnh đang khoanh tay mà đứng ngạo nghễ cưỡi ngũ giai ma thú mà đi, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy ký hiệu trên người đám ma thú cùng lá cờ cực đại trên lưng bọn chúng, lá cờ hình đôi cánh rực lửa tung bay giữa bầu trời, lá cờ của Quyền Lực Bang.
Biển Bức Lão Ma cả đời giết chóc cả đời sát phạt nhưng khi hắn bị ánh mắt của thanh niên nam tử đi đầu trong đội hình khổng lồ quét xuống thân thể liền run rẩy đến mức muốn quỳ bái, ánh mắt đáng sợ tuyệt luân, khí thế bá đạo tuyệt luân.
…...............
Ngày hôm nay không chỉ có Biển Bức Lão Ma bị dọa sợ mà bất cứ một cường giả nào của Hắc Giác Vực cũng bị dọa sợ, toàn bộ Hắc Giác Vực rung chuyển, không cần biết là thế lực nào trong Hắc Giác Vực, không cần biết là cường giả nào bậc nào chỉ cần hiểu một việc – ngày hôm nay không muốn chết thì đừng bước ra đường.
Ma Viêm Cốc một siêu cấp thế lực tồn tại trong Hắc Giác Vực, một thế lực không thể rung chuyển an an ổn ổn xếp ở vị trí đầu tiên tại Hắc Giác Vực không biết bao nhiêu năm.
Tất cả môn nhân của Ma Viêm Cốc đều mặc một bộ đồ màu đen làm trang phục chính tạo nên cảm giác thần bí quỷ dị, ánh mắt hầu hết môn nhân Ma Viêm Cốc đều gợi lên sự tàn độc cũng dễ hiểu thôi, người của Ma Viêm Cốc ra ngoài chưa bao giờ là không thấy máu.
Ma Viêm Cốc đại trưởng lão Phương Ngôn tu vi cửu tinh đấu hoàng đỉnh phong, như mọi ngày ông ta khẽ bước trên tường thành đi dạo một vòng, cốc chủ bế quan đương nhiên Phương Ngôn là người có quyền lực lớn nhất của Ma Viêm Cốc, là cường giả hàng đầu tại Hắc Giác Vực chẳng qua Phương Ngôn không thèm điền tên vào Hắc Bảng mà thôi.
Phương Ngôn có một thói quen khó bỏ chính là thích đi dạo, ông ta muốn tất cả mọi nhân vật trong Ma Viêm Cốc đều ngày ngày chiêm ngưỡng phong thái của ông ta, thỉnh thoảng khiển trách hoặc khen ngợi cấp dưới, điều này làm Phương Ngôn rất thỏa mãn ít nhất cho ông ta cảm giác nhà lãnh đạo, cho ông ta tận tình hưởng thụ quyền lực của mình tại Ma Viêm Cốc.
Trước mặt Phương Ngôn lúc này là Tạ Chân ngoại hiệu Ưng Trảo Lão Nhân thực lực lục tinh đấu hoàng không thể coi thường. Phương Ngôn khuôn mặt tươi cười nhìn Tạ Chấn " Tứ trưởng lão, ngươi xem nếu sau này cốc chủ xuất quan nhìn thấy một tay lão phu điều hành Ma Viêm Cốc không biết có khen thưởng như thế nào nhỉ ".
Khuôn mặt Tạ Chấn tươi cười khép nép " Đại trưởng lão tài hoa hơn người chỉ cần cốc chủ xuất quan nhìn thấy đại trưởng lão quản lý thế lực đâu vào đó chắc chắn sẽ trọng thưởng thậm chí giúp đại trưởng lão đột phá lên đấu tông cũng không biết chừng, khi đó đừng quên Tạ Chấn ta nha ".
Phương Ngôn bật cười, lão thích nhất là được vuốt mông ngựa, liên tục vỗ vai Tạ Chấn ba cái " Tốt tốt tốt, đương nhiên ta sẽ không quên ngươi. Sau này Cốc chủ xuất quan nhất định phải bảo Cốc chủ diệt hết lũ Quyền Lực Bang ngứa mắt đó đi, trên núi không hổ khỉ xưng vương, nếu không phải một năm qua chúng ngoan ngoãn khép nép thậm chí Lão Phu đã diệt quách bọn chúng rồi ".
Tạ Chấn cũng cười lớn " Đương nhiên rồi, Ma Viêm Cốc chúng ta tọa chấn Hắc Giác Vực nhiều năm như vậy còn chưa có kẻ nào dám vuốt râu hùm chỉ cần khẽ thả ra bất mãn là lũ Quyền Lực Bang đó suốt một năm không dám bước ra khỏi nhà ha ha … ".
Phương Ngôn đột nhiên thấy Tạ Chấn đang cười bỗng nhiên im lặng liền nghi hoặc, tư thế đứng của ông ta là đối mặt với Tạ Chấn, nhìn thẳng vào trong tường thành còn Tạ Chấn lại nhìn ra ngoài thành, lúc này Tạ Chấn như đang chết đứng vậy, miệng cười méo xệch.
Không chỉ Tạ Chấn, trong tầm mắt của Phương Nạp tất cả môn đồ của Ma Viêm Cốc cũng đang nhìn lên bầu trời, trên mặt bất cứ ai cũng xuất hiện nét kinh hoàng sợ hãi.
Phương Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, hắn khó khăn quay đầu đột nhiên toàn thân rùng mình, trên bầu trời của Ma Viêm Cốc là cả trăm đầu ma thú phi hành thực lực đầu là ngũ giai ma thú thậm chí còn có 10 cường giả đạp không mà đứng, đôi cánh đấu khí muôn màu muôn vẻ.
Vô Song đang đứng trên đầu một con ngũ giai ma thú, hắn khẽ đưa bàn tay ra lập tức có người cung kinh đặt vào tay hắn một tấm đại kỳ. Vô Song nắm chặt đại kỳ trong tay sau đó ném thẳng đại kỳ về phía đỉnh tháp của Ma Viêm Cốc, cây đại kỳ khổng lồ với hình đôi cánh lửa tung bay giữa trời xanh như một lời tuyên chiến.
Vô Song ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Chấn như nhìn sâu kiến " Ngươi có dám nói lại câu vừa rồi không. Âm thanh của Vô Song cực kỳ bình thản nhưng lại như tiếng sét đánh vào người Tạ Chấn, hắn lùi lại 5 bước liên tục thậm chí còn thổ huyết đường trường.
Một năm quá Vô Song cũng không phải ngồi không, cũng không phải chỉ chăm chăm vào đột phá cảnh giới từ thất tinh đấu vương lên nhất tinh đấu hoàng hắn còn dùng thời gian để nghiên cứu đấu kỹ của bản thân.
Vô Song mất một năm để hoàn thành 'Uy' của bản thân mình, dùng sát khí ngưng tụ thành Uy, biến Uy từ hư vô mờ mịt trở thành sát thương thực chất. Sát khí càng mạnh thì Uy càng mạnh, lúc này Uy của Vô Song thậm chí có sức kích thương không khác gì huyền giai cao cấp công pháp, chỉ một ánh mắt cũng có thể làm đấu hoàng sợ hãi.
Vô Song đời này giết chóc rất nhiều đặc biệt là trong địa mộ, hắn giết chết vô số đấu vương, đấu hoàng thậm chí cả đấu tông chỉ tính về sát khí bản thân Vô Song tự nhận không thua bất cứ một đấu tông cường giả nào, sát khí của Vô Song đâu phải dạng đấu hoàng vớ vẩn như Tạ Chấn có thể chịu nổi.
Phương Ngôn còn chưa kịp phản ứng gì thì Vô Song đã xuất hiện trước mặt hắn cùng Tạ Chấn, một bước tiến lên ánh mắt đỏ huyết hồng như địa ngục tu la.
Mỗi một lần lên tiếng, trong âm thanh của Vô Song mang theo vô tận sát khí, vô tận hủy diệt khí thế ép thẳng về phía hai người Phương Ngôn cùng Tạ Chấn.
'Lời ngươi vừa nói, ngươi có dám nói lại lần nữa ta xem!'
'Ngươi, có dám!!'
'Ngươi, có dám!!!'
Mỗi một thanh âm lại như một tiếng nổ vang trong đầu Tạ Chấn khiến đầu gối hắn như nhũn ra, toàn thân run rẩy.
Mặc dù biết rõ người đến là một đấu hoàng nhất tinh, Tạ Chấn trong mắt vẫn là toát ra vẻ sợ hãi.
Phương Nạp thân là đấu hoàng cửu tinh cường giả nhưng trước khí thể của Vô Song hắn lại hoàn toàn bị đè ép, trong tâm của hắn đã xuất hiện một thứ mà rất lâu rồi Phương Nạp không cảm nhận được, hắn sợ hãi.
Nhìn xem thanh niên nam tử trước mặt, một đầu tóc vàng một đầu huyết hồng ánh mắt, một thân lam y thân hình không hề to lớn nhưng khí thế, nhưng sát khí lại nhuộm đỏ cả bầu trời Ma Viêm Cốc.
Tạ Chấn chưa bao giờ nhìn thấy nam tử trước mặt, Tạ Chấn cũng không biết nam tử tu vi mới nhất tinh đấu hoàng là ai nhưng trong tiềm thức Tạ Chấn đã đối với Vô Song kinh sợ như hổ.
Phương Ngôn là người bình tĩnh đầu tiên, hắn rất nhanh nhìn thấy ký hiệu của Quyền Lực Bang, hắn biết thanh niên nam tử này là ai, Quyền Lực Bang phó bang chủ một truyền kỳ tại Hắc Giác Vực. Không rõ tuổi tác, không rõ tính danh một năm trước ngang trời xuất thế lấy thất tinh đấu vương thực lực đánh bại thất tinh đấu hoàng Phạm Lao, lấy sức một người hàng phục Huyết Tông.
Không ngờ chỉ một năm không gặp kẻ này lại đáng sợ đến thế, đã trở thành đấu hoàng cường giả. Phương Ngôn chỉ có thể nghe chiến tích của Vô Song theo lời kể của người khác, lúc trước hắn còn nghĩ là lời thêu dệt hoang đường nhưng bây giờ hắn mới hiểu, kẻ đứng trước mặt hắn là tồn tại đáng sợ bực nào, chỉ riêng ánh mắt đó, chỉ riêng khí thế đó đã đủ sức ở Hắc Giác Vực xưng hùng.
Vô Song đưa tay lên cao sau đó mạnh mẽ hạ xuống âm thanh mang theo sát khí vô cùng vô tận " Hôm nay Hắc Giác Vực không còn tồn tại Ma Viêm Cốc, sát ".
Theo âm thanh của Vô Song phô thiên cái địa ma thú lao xuống khí thế kinh khủng vô cùng. Tường thành của Ma Viêm Cốc có thể chịu được đến cả đấu tông cường giả công kích nhưng một đấu tông nhìn thấy một trăm con ngũ giai ma thú gào thét mà đến chắc chắn chọn phương án quay đầu bỏ chạy, có điên mới ở lại xin chết.
Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, bức tường thành của Ma Viêm Cốc ầm ầm sụp đổ, bức tường vững chắc nhất của Hắc Giác Vực cứ như đậu hũ trước đoàn quan ma thú khổng lồ.
Lúc này Phương Ngôn mới kịp lấy lại tinh thần hắn gầm lên " Đệ tử Ma Viêm Cốc liều chết hộ cốc ".
Vô Song lúc này chân đạp hư không, ánh mắt lạnh lùng quan sát tất cả, hắn lạnh giọng " Minh Xà, La Hầu hai người mang đầu Phương Ngôn cùng Tạ Chấn về đây".
Minh Xà cùng La Hầu lập tức bước ra " Tuân lệnh công tử ".