Chương 112: Thoát Thai Hoàn Cốt (1).
Một lần đau đớn sẽ kéo dài 5 phút, Thải Lân đã từng dùng cách này khiến một đấu vương cường giả phản loạn của Xà tộc đau đến tự sát, chỉ cần đến kim thứ 5 thôi tên đấu vương đó liền đau đến mức cắn lưỡi tự tử, nàng chưa bao giờ nghi ngờ về ' Cực Hình Châm ' của mình bất quá như Vô Song thì nàng lại không thấy nhiều, mũi đầu tiên là mũi đau nhất, là lúc cơ thể hoàn toàn không kịp đề phòng tuy nhiên lại hoàn toàn không hé răng kêu một tiếng từ đó có thể nhận ra ý chí Vô Song mạnh mẽ bực nào.
Vô Song ngồi trong thạch thất lạnh giọng ra lệnh "Thứ kim châm này có thể châm nhiều mũi cùng lúc không? ".
Thải Lân lập tức sợ hãi "Ngươi điên à, nếu ngươi muốn chết thì bản vương giúp ngươi một tay cần gì phải chịu hành hạ như vậy ".
Vô Song liếc nhìn nàng " Nàng chỉ cần trả lời câu hỏi của ta thôi có thể đâm nhiều châm một lúc không ".
Thải Lân thở dài " Có thể bất quá vì độc tính của châm trước nên chắc chắn châm sau sẽ đau hơn nếu ngươi không muốn chết thì tuyệt đối đừng thử ".
Vô Song một lần nữa nghiêm giọng ra lệnh "Làm đi, đây là lệnh ".
Thải Lân hít một hơi lãnh khí, lần đầu tiên nàng nghe thấy Vô Song dùng giọng nói này với nàng cắn răng một cái nàng liền lên tiếng "Nếu ngươi đau đớn không chịu được thì lập tức dùng đấu khí ngăn cản, bằng đầu khí có thể triệt tiêu hoàn toàn đau đớn. Cực Hình Châm của xà tộc trước khi sử dụng phải phế đấu khí kẻ mang tội nếu gặp phải đấu khí cường đại dư sức trong chốc lát loại bỏ nó".
Vô Song ánh mắt thản nhiên nhìn Thải Lân "Nàng nói rất nhiều lần..."
Thải Lân liền tức giận " Được được bản vương liền không quan tâm đến ngươi nữa, không chịu được thì lập tức dùng đến đấu khí ngăn cản ".
"Không cần lo lắng..." Vô Song tự nhiên sẽ không muốn chết hắn cũng không phải kẻ thích chịu ngược cuồng tuy nhiên cầm viên Cửu Tử Nhất Sinh đan trong tay thực sự Vô Song không nghĩ ra cách nào khác nữa cả.
"Tiếp tục này... Đệ nhị châm!"
Thải Lân ngón tay ngọc một lần nữa xuất hiện đấu khí màu tím rung cổ tay, một chiếc châm dài ba 10 cm, không hề do dự cả cây đâm vào Vô Song thân thể.
Thải Lân mắt đẹp cũng không quên quan sát Vô Song Nhưng nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, Vô Song chỉ vẻn vẹn lông mày rung động nhè nhẹ một cái... Thải Lân liền yên tâm hơn không ít.
Cần biết châm đầu tiên là đau đớn nhất những châm tiếp theo cho dù đau đớn nhưng ít ra có đệ nhất châm làm tựa cơ thể vẫn có thể chịu đựng được. Vô Song đã vượt qua đệ nhất châm thì đệ nhị châm cũng hoàn toàn dễ dàng, ít nhất phải vượt qua 5 châm tiếp theo Vô Song mới lại bắt đầu cảm giác đau đớn thật sự.
Thấy Vô Song vẫn yên lặng không nói, Thải Lân thở dài
"Ai... Đệ tam châm!"
Đệ tam châm, đệ tứ châm... Mãi cho đến thứ sáu châm, Vô Song cũng không cau mày, mà thứ bảy châm đâm xuống thì người kinh hãi mới là Thải Lân, nàng không hiểu tại sao Vô Song có thể nhin được nỗi đau lớn đến thế, cho dù là nàng ở trong nhân hình cũng tuyệt đối không thể làm nổi bảy châm không kêu.
Mà bảy châm nỗi đau, không hề dễ chịu, thân hình Vô Song run lên mồ hôi đầm đìa bất quá để hắn phải hét lên vẫn chưa đủ tư cách.
Vô Song lạnh giọng " Không đủ, chưa đủ! Tiếp tục đâm đi đừng có ngừng ".
"Được!". Thải Lân cắn răng, lúc này nàng cũng không lo lắng cho Vô Song nữa mà chuyển thành tò mò, nàng tò mò xem hắn rốt cuộc có tư cách nhận bao nhiêu châm liên tục.
Thải Lân thậm chí còn có một tia ác tâm, tên hỗn đản này dám mắng nàng điều mà chưa có ai dám, nàng quyết tâm cho dù Vô Song có kêu đâu chỉ cần hắn không vận dụng đấu khí thì nàng vẫn sẽ đâm, đâm đến khi hắn biết lỗi thì thôi.
Chỉ là Thải Lân vạn không ngờ tới, Vô Song vẫn im lặng, hắn không nói tiếng nào!
Thứ tám châm, 9 châm... 13 châm! Này đã là kỉ lục lớn nhất về sức chịu đựng của tội nhân Xà Nhân Tộc.
Thứ 14 châm, 15 châm... 24 châm! Đây là kỷ lục của chính Thải Lân nàng, nàng cũng chỉ có thể chịu được 24 châm sau đó phải bức đấu khí loại bỏ cảm giác đau đớn. Trước mặt nàng Vô Song sắc mặt trắng bệch, nhưng chưa ngừng lại hắn vẫn chưa kêu thành tiếng.
Đệ 25 châm, 26 châm... 31 châm! Vô Song rốt cuộc quanh thân run rẩy, cho dù hắn không nói, nhưng bản năng của thân thể, lại không chịu nổi đau đớn...
Thải Lân thì lúc này đã hoàn toàn chết lặng nhìn nam tử trước mặt nàng lại có chút không đành lòng.
"Được rồi, 31 châm, đã đủ nhiều rồi, dù không biết tại sao ngươi lại làm việc này bất quá đừng nháo nữa..."
"Tiếp đi " giọng nói Vô Song đã không còn bình thản như trước bất quá bằng 31 châm này hắn có cảm giác lúc này nên dùng đến Cửu Tử Nhất Sinh Đan, đau đớn thế này đã đủ để trải qua nhất tử trong cửu tử.
"Không nên hồ nháo! Thân thể ngươi đạt đến cực hạn, như cậy mạnh, thì lại thân thể khả năng bởi vì đau đớn mà tan vỡ..." Thải Lân đương nhiên không cho phép, lúc này oán khí của nàng với Vô Song đã biến mất từ đời nào, lúc này nàng chỉ còn lo lắng cùng không đánh lòng.
Thải Lân thực sự là một cô gái tốt, đối với kẻ thù của nàng nàng ra tay tuyệt đối là gió tanh mưa máu bất quá với bằng hữu với những người cùng chiến tuyến thì Thải Lân hoàn toàn hết lòng đối xử. Một cô gái tốt như Thải Lân mà Tiêu Viêm có thể để nàng tịch mịch một mình không thèm quay lại nhìn một lần tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm.
"Lúc này là thời điểm ăn đan dược " Vô Song trong mắt, hàn mang lóe lên! Muốn trơ thành cường giả, muốn đứng trên vạn người không phải là có thể đối xử với kẻ địch tàn bạo bao nhiêu mà là có thể đối với bản thân tàn bạo bao nhiêu.
Vô Song lạnh lùng lên tiếng " Nếu nàng tiệp tục châm có thể ta còn sống bất quá nếu nàng dừng tay ta tuyệt đối sẽ chết, nàng chọn đi". Nói xong măc kệ Thải Lân nghĩ gì hắn bỏ viên đan dược tràn ngập tử khí vào miệng.
Lấy đau nhức giảm đau nhức cũng như lấy độc trị độc vậy, nếu không có Cực Hình Châm của Thải Lân thì Vô Song còn chưa dám liều mạng.
"Cái, cái gì! Ngươi ăn viên đan dược gì mau nói cho ta biết?!"
Vô Song trên người ướt đãm mồ hôi, ánh mắt tràn ra tơ máu, hắn gầm lên " Châm đi ". Nhất tử cuối cùng đã kéo đến.
"Tiếp tục đâm!" Một lần nữa Vô Song ra lệnh, ánh mắt của hắn không cho phép Thải Lân từ chối.
Thải Lân chấn động rồi... Giờ khắc này Vô Song chỉ ngồi im trước mặt nàng lại khiến nàng cảm nhận một loại cảm giác khác lạ.
Lần đầu khi Thải Lân nhìn thấy Vô Song bắt Nguyệt Mị trong lòng nàng chỉ tràn ngập chán ghét.
Lần thứ hai Vô Song dùng đan dược làm quà cho Xà Nhân tộc, Vô Song trong mắt Thải Lân liền trở thành một loại 'nhị thế tổ ', nàng có ác cảm với hắn.
Lân thứ ba khi Vô Song cùng nàng chiến đấu lần một nàng bị thua hắn nửa chiêu lúc này nàng bắt đầu nhìn Vô Song bằng ánh mắt khác.
Thải Lân cũng không ở bên Vô Song quá nhiều, nàng cũng không nói chuyện với hắn quá nhiều bất quá sau mỗi lần gặp mặt, mỗi lần bên cạnh Vô Song nàng lại cảm thấy kẻ này không làm nàng chán ghét như xưa.
Ngày mà nàng ra nhập Yêu Cung nàng thực sự rất ghét Vô Song, nàng ghét bị kẻ nào ép buộc bởi nàng là nữ vương của cả xà tộc, Vô Song dám lấy an nguy của xà nhân ra uy hiếp nàng.
Ngày mà Vô Song tặng nàng một con mắt, ngày mà nàng nhìn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt hắn, thấy hắn tận tụy cả đêm giúp đỡ nàng khiến lần đầu tiên Vô Song trong mắt Thải Lân có điểm tốt, có điểm đáng để kết bạn với nàng.
Tại Hắc Giác Vực, nàng nhìn thấy Quyền Lực Bang trong tay Vô Song, nàng nhìn thấy một mình hắn xây dựng nên thế lực đủ sức quét sạch cả Gia Mã đế quốc nàng liền cảm thấy Vô Song bị che phủ trong lớp màn thần bí, càng như vậy nàng càng bị hắn hấp dẫn, nàng càng muốn hiểu thêm nhiều về hắn hơn. Nàng thực sự không muốn hắn chết.
Thải Lân hít một hơi thật sâu, nhìn Vô Song đang run rẩy, bàn tay ngọc mạnh mẽ tiếp tục thi châm, nàng cắn răng " Hỗn đản dù không biết ngươi đang nghĩ gì bất quá nếu ngươi chết ta tuyệt đối không tha cho ngươi ".