Chương 107: Bảo Khố Ma Viêm Cốc.
Vô Song cũng không mất bao lâu, hắn và Thải Lân xuyên qua đường hầm thật sâu chừng mấy phút liền phát hiện một thạch bích bị cỏ hoang che kín.
Vô Song liền chầm chậm dừng lại đứng trước bức tường thạch bích, khóe miệng cong lên sau đó nắm tay lại mạnh mẽ xuất một quyền.
"Ầm ầm!"
Đá vụn bắn ra bốn phía, thạch bích bị đánh ra một khe nhỏ, Vô Song lại tiến lên một bước, bất tử hỏa trong lòng bàn tay hiện ra, sau đó một tay còn lại là Tử Hỏa của Tử Tinh Dực Sư Vương, hắn chậm rãi ghép hai nguồn năng lượng lại với nhau, một đóa hoa sen màu hồng phấn lại tiếp tục xuất hiện, Vô Song lập tức ném đóa hóa sen vào bức tường thạch bích,một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, sau đó thấy một động sâu đen ngòm dấu sau thạch bích từ từ hiện ra.
Vô Song mỉm cười quay đầu lại nhìn Thải Lân "Tiến vào thôi? ".
Thải Lân liền nhíu mày " Sao ngươi phát hiện ra nơi đây? ".
Vô Song mỉm cười thần bí " Không có cái động khẩu này thì ta đâu có dỗi hơi đi tìm Ma Viêm Cốc làm gì, tất cả đã qua điều tra từ trước rồi ".
Vô Song cùng Thải Lân từ từ tiến vào hành lang tối đen.
Chỉ một lát sau khi đi qua đường hầm ngắn, Vô Song cùng Thải Lân dừng trước cưa hang. Từ chỗ này nhìn vào có thể thấy bên trong hang động có ánh sáng le lói của chút ít ngọn đèn. Ở trên các bức tường đá được khắc lên rất nhiều hình ảnh ma thú, khí thế cực độ hung ác. Tuy nhiên những đồ vật này cho dù còn sống đứng trước mặt Vô Song cũng phải cúi đầu, không thể nào làm cho hắn có chút cảm giác nào.
Trong hang động có một cầu thang đá kéo dài xuống phía dưới lòng đất tối đen không trông tới cuối. Ở trên vách đá được gắn không ít Nguyệt Quang Thạch, ánh sáng nhàn nhạt từ Nguyệt Quang Thạch tỏa ra cũng khiến hang động không quá tối tăm.
Hai người theo thang đá chậm rãi đi xuống, đi được chừng mười phút mới hết thang đá, trước mắt cả hai giờ này là một cửa đá đóng chặt, bề mặt cửa đá đen còn lại bám kín rêu xanh, nhìn qua đã biết rất là nặng.
Vô Song mỉm cười sau đó từ trữ vật giới chỉ xuất hiện hai bóng đen, đúng là hai con đấu tông khôi lỗi, cả hai khôi lỗi như nhận được lệnh của Vô Song lập tức đứng ra phá tường.
Công việc phá tường này Vô Song cảm thấy làm một lần là đủ không cần làm đến lần thứ hai, thực sự rất mất hình tượng.
Thải Lân phía sau nhìn Vô Song liền bĩu môi "sao ngươi nói để hai con đấu tông khôi lỗi này ở Quyền Lực Thành không mang đi? ".
Vô Song thản nhiên đáp " Thực sự bọn chúng mang đi cũng chỉ để đào tường mà thôi để bọn chúng ra tay còn vướng tay vướng chân ta hơn không phải sao? ".
Hai con khôi lỗi thân thể đấu tông phá tường với tốc độ cực kì nhanh. Đối với việc tàn phá núi mở đường này thì thực sự khôi lỗi rất có ' thiên phú ', thân thể cứng rắn, không biết đâu cũng chẳng có cảm xúc cứ như hai cái máy khoan vậy.
Đá vụn bay tung tóe, cả mặt cửa đá tràn đầy khe nứt, sau đó"rắc rắc"một chút rồi đổ sập. Khi cửa đá đổ xuống, một đạo ánh sáng mãnh liệt từ trong hang động chiếu ra. Ánh sáng quá mạnh khiến Vô Song cũng phải nheo mắt lại. Đương nhiên hai con khôi lỗi đấu tông mở đường không ảnh hưởng gì hết, cho dù ánh sáng có mãnh liệt hơn nữa.
Theo tia sáng xuất hiện, một đạo gió tanh từ trong động lao ra, kình phong hung mãnh nhằm phía Vô Song đánh tới.
"Crack!"
Tia sáng còn chưa kịp lại được gần người Vô Song thì đã bị một con khôi lỗi cản lại một đấm đánh bay nó đi. Khôi lỗi quả thực là những vệ sĩ cực kỳ chuyên nghiệp tại thế giới đấu phá thương khung
"Uỳnh!"
Kình phong của khôi lỗi như sóng biển dâng trào nện lên vật lao ra từ trong động, ngay lập tức đám người một tiếng rống thê lương vang lên sau đó là một đạo thân ảnh khổng lồ nhanh chóng bay ngược, cuối cùng là mạnh mẽ đánh ầm lên mặt đất.
Vô Song và Thải Lân lúc này mới từ từ bước vào bên trong, hiện ra trước mắt cả hai là một khố phòng rộng rãi. Trong khố phòng không hề thiếu ánh sáng vì xung quanh đều có bố trí nhiều ngọn đèn sáng chói mắt. Bốn phía khố phòng đều được kiến tạo bởi đá cứng, nhìn cả gian phòng tựa hồ như được xây dựng bởi một mỏ đá cứng.
Trong khố phòng có rất nhiều giá kệ, trên giá kệ ngăn nắp bày quyển trục, một số giá thủy tinh khác bày những hũ lọ, dĩ nhiên không thiếu dược liệu trong đó.
Thải Lân lúc này nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh vật đánh lén, bàn tay nàng đưa ra xoa lên đầu nó như xoa đâu một chú chó nhỏ vậy "vật đánh lén" hóa ra lại là một con xà hệ ma thú cấp bậc ngũ giai thật lớn.
Con đại xà ánh mắt nhìn hai khôi lỗi trước mặt mà run sợ vô cùng bất quá khi Thải Lân ôn nhu xoa đầu nó đại xà lại phát ra những tiếng 'tê tê ' thoải mái. Nó chỉ là ngũ giai ma thú, khi phát hiện ra khí tức của một lục giai đỉnh phong ma thú cùng tộc cộng thêm Bích Xà Tam Hoa Đồng diệu dụng trong phút chốc con ngũ giai ma thú đã bị biến thành sủng vật của Thải Lân.
Làm xong hết việc Thải Lân mới bình tĩnh đứng lên quan sát cả căn phòng sau đó khẽ kinh ngạc " Không hổ là Ma Viêm Cốc có đấu tông cường giả tọa chấn những thứ này giàu có hơn Tháp Qua Nhĩ Sa Mạc của ta nhiều.
"Những thứ này có thể sửa sang lại rồi phân phối xuống dưới đi, xà tộc của nàng nếu cần gì cũng có thể tùy ý lấy dù sao ta cũng không quan tâm đến mấy thứ này lắm ".
Vô Song ánh mắt hơi liếc qua những quyển trục trên giá sách sau đó kéo tay Thải Lân tiến vào chỗ sâu của khố phòng. Bình thường cho dù là địa giai công pháp hắn cũng không để vào mắt, cơ bản hắn chỉ quan tâm đến vật Địa Ma Lão Quỷ cất dấu trong này mà thôi.
"Tê tê!"
Nhìn Thải Lân chậm rãi bước theo Vô Song, cự xà ngoan ngoãn liền ra chặn trước của động, nó vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ trông bảo khố của mình bất quá là đổi chủ nhân từ Địa Ma Lão Quỷ qua Thải Lân mà thôi, Bích Xà Tam Hoa Đồng thực sự mang sức sát thương quá lớn với xà tộc.
Đột nhiên khi đang đi, Vô Song khẽ dừng lại ánh mắt của hắn nhìn Thải Lân cực kỳ nóng bỏng "Thải Lân ngươi có đồng ý theo ta rời khỏi Gia Mã đế quốc không? ".
Thải Lân lập tức nhíu mày "Theo ngươi rời khỏi?, ngươi đừng quên bản vương còn có một cái xà quốc một cái xà tộc cần lo lắng ".
Vô Song thở dài " Cường giả có tố chất như nàng thực sự không nên ở mảnh đất nhỏ bé đó, Bích Xà Tam Hoa Đồng tương lai của nó không phải ở đây, nếu nàng chấp nhận đi theo ta ta có thể đảm bảo giải quyết mọi khó khăn cho xà nhân tộc để nàng yên tâm rời đi, ngôi vị xà vương cứ giao cho Nguyệt Mị là được, ta cũng có thể hứa giúp nàng đột phá ".
Thải Lân mỉm cười cao ngạo " Không cần ngươi giúp, bổn vương có tự tin bằng thực lực của mình đột phá lên đấu tông".
Vô Song bật cười " Nàng nghĩ ta phải lặn lội một thân một mình tiến vào Tháp Qua Nhĩ sa mạc chỉ vì một đấu tông tương lai cùng vài cái đấu vương thôi sao?. Trong mắt ta nàng chắc chắn sẽ trở thành đấu thánh cường giả, đi theo ta đi ta giúp nàng ".
Thải Lân thân hình run lên nhè nhẹ nàng không ngờ trong mắt Vô Song nàng lại được đánh giá cao thế, nàng chưa bao giờ gặp đấu thánh nàng cũng không biết đấu thánh mạnh thế nào bất quá nàng biết đấu tông trước mặt đấu thánh không khác gì con kiến hôi.
Thải Lân nhìn Vô Song thật kỹ rồi nói "Ngươi tin tưởng ta có thể đạt đến đấu thánh thật sao? ".
Vô Song gật đầu " Nếu nàng cả đời ở trong nơi nhỏ bé này thì không thể bất quá nếu nàng đi theo ta tiến vào Trung Châu thì tuyệt đối có thể, ta lấy danh dự của bản thân ra đảm bảo ".
Trung Châu là địa phương đặc biệt nhất của Đấu Khí đại lục, nơi này diện tích mở mang vô tận, cường giả nhiều như mây, có thể nói có thể đứng ở đỉnh Trung Châu cũng chính là có thể đứng đầu của Đấu Khí đại lục.
Thải Lân khẽ thở dài " Cho ta một chút thời gian suy nghĩ được chứ ".
Vô Song gật đầu sau đó thản nhiên đi tiếp về phía bên trong " 2 năm, 2 năm nữa ta cần câu trả lời của nàng, sau 2 năm ta sẽ tiến quân vào Trung Châu lúc đó ta cần nàng ".
2 năm sau cũng là thời gian mà Nạp Lan Yên Nhiên đại chiến với Tiêu Viêm, là thời gian khởi đầu cho rất nhiều việc.
Trong lòng Vô Song đột nhiên lại xuất hiện một hình bóng, băng tuyết cao ngạo đẹp như thiên tiên, khuôn mặt lạnh lùng tránh thoát khỏi khói bụi nhân gian như cửu huyền tiên nữ.
Vô Song nắm chặt tay lại thân hình khẽ run lên "một chút một chút nữa thôi, đợi ta ta sẽ mang nàng trở về ".
….................
Khi hai người Vô Song cùng Thải Lân dừng lại thì trước mặt họ xuất hiện một giá sách. Giá sách này không giống như những giá sách xung quanh bởi vì bên ngoài giá sách như có như không một vòng bảo hộ, ở xung quanh có một cái lồng tỏa ra tầng nhàn nhạt ánh sáng. Ánh mắt Vô Song chợt lóe lên, hắn phát hiên hai chữ đơn giản: Địa Giai.
Nhìn hai chữ đơn giản nhưng trong lòng Vô Song lập tức vui vẻ " Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi ".