Chương 90: Nguyên Tố Thế Giới (2)
Vô Song vừa đánh vừa để tâm suy nghĩ đến việc khác, hắn nhận ra sự vô lý ở đây, câu nói mà thần bí nam tử nói khi vừa chém Vô Song, Vô Song nhớ hắn nói một thứ đại loại như tinh hạch ma thuật.
Theo nhiệm vụ trong đại não Vô Song thì kẻ trước mặt là phân thân của người được gọi là ma pháp phán quyết giả, hắn không sợ ma pháp, không sợ đấu kỹ, dị hỏa hay cả tinh thần lực điều này nói rõ chỉ có thể dùng sức mạnh cơ thể thuần túy chiến đấu với hắn, vậy tại sao những người ở đây chưa ai thử.
Suy nghĩ nối tiếp suy nghĩ rõ ràng Vô Song đang ở vào thế hạ phong so với thần bí nam tử, đôi bán nguyệt đao như một phần trong cơ thể hắn, tùy ý vận dụng linh hoạt vô cùng.
Thần bí nam tử ánh mắt lóe lên chút dị sắc sau đó thân hình biến mất, hắn lại sử dụng thuấn di, mục tiêu của hắn được nhiên là cổ họng Vô Song. Tuy nhiên ngay khi hắn vừa hiện lên phía sau thì một ánh kiếm lóe lên, tặng thần bí nam tử một vết sẹo thật dài trên mặt.
Vô Song không còn sử dụng hai thanh kiếm nữa giờ phút này trên tay hắn chỉ còn một thanh, Vô Song lạnh lùng cười, nụ cười làm thần bí nam tử có cảm giác bất an.
" Ta ghét nhất là kẻ nào phá suy nghĩ của ta, giết ngươi xong rồi thì suy nghĩ tiếp vậy ".
Thần bí nam tử ánh mắt lóe lên sự tức giận "Muốn chết ", sau đó hắn lao tới, đôi bán nguyệt đao xoay tròn trong hư không nhắm thẳng vào cổ Vô Song.
Vô Song bình tĩnh đâm một kiếm, một kiếm duy nhất cũng là kiếm kỹ cao cấp nhất của tốc kiếm thuật tứ đại cảnh giới - cảnh giới phá kiếm.
Một kiếm của Vô Song tưởng như đơn giản lại xảo diệu vô cùng, hắn nhẹ nhàng đâm vào vị trí chính giữa của thanh bán nguyệt đao đang xoay tròn sau đó cổ tay Vô Song khẽ cong lên, cánh tay hắn mạnh mẽ phát lực hất bay một thanh bán nguyệt đao ra.
Tốc kiếm phái cảnh giới thứ nhất – tốc kiếm. Kiếm trong tay Vô Song đột nhiên đạt tốc độ kinh khủng thậm chí nhìn như hắn tùy tiện đâm một kiếm nhưng thực tế trong một giây đó cũng không biết bao nhiêu chiêu kiếm xuất ra, khi mũi kiếm chạm vào ngực nam tử thần bí lập tức làm hắn lùi lại hơn 7 bước mới có thể bình ổn thân thể, sau đó nam tử thần bí ho ra một ngụm máu.
Hắn đau đớn ôm ngực, thanh bán nguyệt đao còn lại chống xuống đất, trên ngực xuất hiện tổng cộng 13 mũi kiếm, ngực của hắn bị đâm thành các lỗ máu.
Vô Song lạnh lùng bước tiếp, một đường kiếm cực kì đơn giản chém từ trên chém xuống nhắm thẳng vào đỉnh đầu của nam nhân thần bí, một kiếm này tuyệt đối sẽ lấy mạng hắn.
Nam nhân thần bí biến sắc đồng thời thanh bán nguyệt đao rung lên lập tức đặt ngang trên đầu đỡ chiêu kiếm của Vô Song nhưng đáp lại hắn chỉ là nụ cười lạnh cùng ánh mắt khinh thường tột độ.
Tốc kiếm phái cảnh giới thứ hai sát kiếm. Kiếm pháp dùng để giết người cho phép thay đổi đột ngột quỹ đạo mũi kiếm, đừng kiếm của Vô Song đang từ trên chém xuống lại biến thành từ dưới chém lên chỉ một chiêu kiếm cắt đứt cánh tay phải của thần bí nam tử.
Thần bí nam tử đau đớn hét lên nhưng đổi lại chỉ là sự lạnh lùng vô tận, Vô Song bình thản đâm một kiếm cuối cùng, một kiếm thẳng duy nhất. Thần bí nam tử chỉ còn cánh tay trái, hắn nén đau đớn nắm chặt thanh bán nguyệt đao rồi đỡ ngang đường kiếm của Vô Song.
Khi hai thanh vũ khí chạm vào nhau đột nhiên thần bí nam tử cảm thấy cánh tay của mình run lên, toàn bộ sức lực như biến mất. Tốc kiếm phái cảnh giới thứ – chấn kiêm, một cảnh giới được tạo nên từ sự chấn động liên tục, dễ dàng đánh bay vũ khí của đối thủ, dễ dàng thay đổi kết quả cuộc chiến.
Thanh bán nguyệt đao bị hất bay đi, nhưng đồng thời thanh kiếm trên tay Vô Song bị vỡ tan làm muôn mảnh, thanh kiếm này quá yếu để Vô Song có thể sử dụng chấn kiếm thuật, chỉ một chiêu thanh kiếm liền bị hủy.
Vô Song xoay người thân hình hắn đột nhiên biến mất trước mặt thần bí nam tử, hắn cũng biết thuấn di chỉ là không dùng mà thôi. Một mảnh kiếm vỡ cắm thẳng vào cổ họng thần bí nam tử trong ánh mắt kinh sợ và bất lực của hắn, thần bí nam tử gục ngã sau đó tan biến thành hư vô, thậm chí cả hai thanh bán nguyệt đao cũng tan biến.
…............
Vô Song đột nhiên cảm thấy đầu mình có một loạt tin tức không rõ ở đâu tiến vào, hắn nhíu mày, đại não hắn bị một lượng tin tức quá lớn dồn vào đương nhiên sẽ gây cảm giác nhức đầu.
Vô Song đứng lặng thêm một chút cuối cùng cơn đau cũng qua đi, hắn nghi hoặc vì thực sự không rõ đại não mình tiếp nhận thông tin gì. Suy nghĩ một lúc không có đáp án, Vô Song thở dài đi về phía những người phụ nữ và trẻ em kia.
Khi Vô Song tiến đến rõ ràng đám người đó càng run sợ hơn, trong mắt họ Vô Song vừa đánh bại một con quái vật thì hắn còn đáng sợ hơn cả quái vật nữa.
Vô Song nhìn bọn họ một lượt rồi thở dài ngao ngán, dù sao hắn vốn không hiểu họ nói gì, muốn giúp một tay cũng không được, Vô Song quay đầu lại định rời đi, dù sao đây không phải là thế giới của hắn, đột nhiên sau lưng Vô Song một âm thanh cực kỳ dễ nghe vang lên.
" Đại nhân xin dừng bước ".
Vô Song thoáng giật mình khi nghe thấy giọng nói, rõ ràng như thần bí nam tử, hắn không biết đây là thứ ngôn ngữ gì nhưng lại thực sự có thể hiểu được.
Vô Song quay đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh, một cô gái chỉ khoảng 15, 16 tuổi. Tóc dài như xuôn mượt dùng tử sắc tơ lụa buộc lại nhẹ nhàng ở sau lưng, ẩn dưới mái tóc đó là một vẻ băng thanh ngọc khiết, hoa nhường nguyệt thẹn tựa như một con thiên nga cao ngạo. Chiếc đai lưng màu tím cao quý càng tôn thêm những đường cong xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta dễ lâm vào mê muội.
Nàng hơi cúi người trước mặt Vô Song, từ trên cao Vô Song có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong cổ áo tròn màu tím là bộ ngực trắng nõn cộng với khe rãnh sâu kín hớp hồn.
Vô Song chưa bao giờ thiếu nữ nhân nhưng khi đứng trước mặt cô gái này cũng bị rung động thật sâu, nàng ta tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ riêng khí chất không nhiễm bụi trần của nàng cũng đủ để người khác tặng danh xưng 'tiên tử'.
Vô Song cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh hắn liền lên tiếng " Cô có thể nghe được tiếng ta nói không? ".
Thiếu nữ rõ ràng có chút bất ngờ với câu hỏi của Vô Song bất quá từ bé nàng đã được đào tạo vào trong khuôn khổ tuyệt đối không bao giờ tỏ ra thất thố, nàng một lần nữa cúi đầu trước mặt Vô Song nhỏ nhẹ đáp " Có thể thưa đại nhân ".
Vô Song cuối cùng cũng hiểu một đống thông tin thêm vào đầu hắn là cái gì, chính là ngôn ngữ của thế giới này. Vô Song bất giác mỉm cười liền lên tiếng " Ngươi vừa rồi gọi ta quay lại có chuyện gì?".
Nghe đến câu hỏi của Vô Song thiếu nữ rõ ràng có chút hoảng hốt, nàng cắn môi ngước nhìn Vô Song có chút do dự tuy nhiên vẫn cắn răng nói ra "Đại nhân, cầu xin đại nhân mang những người phía sau rời khỏi nơi đây được không, tiểu nữ biết với cường giả như đại nhân ra tay một lần đã là giới hạn nhưng những phụ nữ và trẻ con nơi đây thực sự không còn đường sống nữa, ngôi đền này đã bị hủy diệt chúng tôi thực sự chỉ còn nước làm nô lệ. Xin đại nhân rủ lòng thương mang chúng tôi cùng đi cùng rời khỏi nơi này ".
Nghe thấy thiếu nữ nói tất cả nữ nhân phía sau cùng tạo thành tư thế cúi dài, hai tay hai chân để sát đất, đầu cúi thấp cung kính "Cầu xin đại nhân mang chúng tôi đi ".