Chương 91: Nguyên Tố Thế Giới (3)
Vô Song nhíu chặt lông mày nhưng khi nhìn ánh mắt của hàng trăm con người, ánh mắt mong đợi và chờ mong thì Vô Song lại có chút không nỡ, hắn thở dài một tiếng sau đó nắm lấy tay thiếu nữ trước mặt kéo đi để lại một câu nói "Các ngươi đứng hết lên đi, đợi ta một chút ".
Vô Song mặc kệ thiếu nữ kia có cảm giác gì, hắn cứ nắm chặt tay nàng kéo thẳng một mạch về phía căn phòng khác. Thiếu nữ cắn răng đi theo, không biết nàng đang suy nghĩ gì tuy nhiên khuôn mặt đỏ ửng thậm chí khóe mắt còn chút ướt át.
Vô Song kéo nàng vào một căn phòng nơi chỉ có hai người, ngẫu nhiên trong căn phòng này lại có một chiếc giường lớn, tất nhiên Vô Song không để ý đến việc nhỏ nhặt này còn thiếu nữ lại có.
Vô Song thả tay nàng ra sau đó xoay người đóng cửa lại, khi hắn vừa quay đầu lại thì thiếu nữ đã ngồi lên giường, thậm chí ánh mắt nàng khẽ nhắm lại, thân thể run rẩy tỏ rõ sự hồi hộp.
Vô Song nhìn nàng liền gãi đầu gãi tai "Cô đang làm gì vậy? ".
Thiếu nữ lập tức đỏ mặt, nàng cúi gằm mặt xuống thậm chí không dám nói mở mắt ra nhìn Vô Song, hai bàn tay run rẩy đụng vào cúc áo, nàng từ từ tháo chiếc cúc đầu tiên ra, giọng nói lí nhí "nếu đại nhân muốn làm chuyện đó tiểu nữ hoàn toàn có thể đáp ứng, đại nhân thân là cường giả chỉ xin tặng cho tiểu nữ một lời hứa, giúp các tộc nhân của tiểu nữ là được rồi ".
Nói xong động tác tay của nàng nhanh hơn, chiếc cúc thứ hai, thứ ba, sau đó dần dần lớp áo ngoài cởi toàn bộ ra để lộ thân thể trắng nõn nà bên trong, thậm chí Vô Song đứng cách nàng mấy bước chân còn ngửi thấy hương thơm xử nữ từ trên người nàng.
Vô Song nhìn thân thể như bạch ngọc lộ ra trước mặt mà phải thầm than một tiếng ' yêu nghiệt ' sau đó hắn rất nhanh cố gắng bình ổn lại tâm tình, Vô Song lập tức nói " Ta kéo cô ra đây đâu phải để làm chuyện đó, mặc áo lại ".
Vô Song thực sự không dám nhìn tiếp cơ thể nàng nữa, hắn sợ nếu kéo dài thêm chút nữa thậm chí hắn sẽ không nhịn được, dù sao thân thể kiếp này vẫn là xử nam, khả năng khống chế dục hỏa thực sự rất kém.
Thấy Vô Song nói vậy thiếu nữ mới dám run rẩy mở mắt, trong mắt nàng lóe lên tia nghi hoặc sau đó khẽ hét lên " Đại nhân có thể quay mặt đi không ngài cứ nhìn vậy tiểu nữ không dám ". Hai tay nàng thậm chí còn đang run rẩy ôm láy bộ ngực khuôn mặt đỏ rực nhìn Vô Song.
Vô Song quay đầu đi thở dài một tiếng " Nhanh lên".
Thiếu nữ rất nhanh mặc lại quần áo, nàng ngồi trên giường, khuôn mặt xinh đẹp cúi gằm xuống không dám ngâng lên, đôi chân trắng nõn ngôi co lại một góc nhìn dễ thương không thể tả.
Vô Song lúc này cũng ngồi xuống giường, thực sự căn phòng hắn chọn ngẫu nhiên nhưng trong này cách bài trí bực không thể tả, ngoại trừ cái giường lớn ra cũng chẳng có chỗ nào để ngồi nữa cả.
" Tên của ta là Vô Song, ngươi có thể gọi ta là công tử, ngươi tên là gì? ".
" Tiểu nữ họ Triệu tên Khinh Ngữ, công tử cứ gọi ta là Khinh Ngữ là được rồi ".
Vô Song khẽ mỉm cười Triệu Khinh Ngữ thực sự là một cái tên đẹp, sau đó hắn rất nhanh vào vấn đề chính, tòa địa mộ này cực kì khác thường, lần đầu tiên Vô Song được tiến vào một thế giới khác chứ không phải là một không gia mơ hồ.
Vô Song có cảm giác tòa địa mộ số 14 như một cánh cửa không gian đưa hắn đi từ thế giới này đến thế giới khác chứ không phải đơn thuần là phong ấn một tòa không gian vào bên trong.
" Nhớ kỹ ta hỏi nàng trả lời, thế giới này rốt cuộc là thế nào, cho ta thông tin về thế giới này ".
Khinh Ngữ kinh ngạc liếc nhìn Vô Song sau đó bằng giọng nói nhẹ nhàng nàng đáp " Nơi đây là nguyên tố thế giới, là liên kết của nhiều đại lục với nhau, cũng không có bất cứ ai biết nguyên tố thế giới rộng lớn đến thế nào, không có bất cứ ai đi hết được nguyên tố thế giới ngoại trừ thập đại viễn cổ thần linh ra ".
" Nguyên tố thế giới là cuộc chiến của các vị thần với nhau, các vị thần tự chia làm hai phe ánh sáng và bóng tối đương nhiên cũng tồn tại các vị thần đứng trong phe trung lập ".
" Nguyên tố thế giới được cấu tạo từ rất nhiều đại lục có lớn có nhỏ, nơi của tiểu nữ là một khối đại lục nhỏ thuộc bóng tối trận doanh, khối đại lục này được gọi là Naha lấy tên ngôi đền là kiến trúc lớn nhất ở đây đền Naha. Toàn bộ đại lục đều là các ma pháp sư, những người có khả năng chiến đấu duy nhất cũng chỉ có các ma pháp sư sống trong đền Naha mà thôi ".
Vô Song hỏi thêm Khinh Ngữ rất nhiều vấn đề tuy nhiên hắn bi ai phát hiện cô nàng này là một chú họa mi bị nhốt trong lồng vậy, cả đời không rời khỏi đền Naha, những thứ nàng biết về thế giới bên ngoài ít đến đáng thương.
Vô Song liền đổi chủ đề " Ma pháp tinh hạch là thứ gì? ".
Khinh Ngữ liền đáp " Ma pháp tinh hạch là một viên đá mà tất cả các ma pháp sư vừa sinh ra đã có thứ này là được gắn trực tiếp trong tim của các ma pháp sư là suối nguồn sức mạnh của họ, là lý do các ma pháp sư có thể kết nối với các nguyên tố thiên nhiên tạo ra ma pháp ".
"Vậy kẻ tiến tới đây hôm nay là ai? ".
Nhắc đến thần bí nhân rõ ràng khiến Khinh Ngữ rủn rẩy, giọng nói của nàng đầy sợ hãi "Trong nguyên tố thế giới tồn tại thần linh, thần linh chính là những người vừa sinh ra đã trở thành thần hoặc là những kẻ tu luyện thành thần, kẻ tiến tới đây là một cường giả nhân loại tu luyện thành thần ".
" Hắn mạnh đến mức có thể loại bỏ tất cả các sát thương phép thuật dưới thần thuật, hắn cũng có thể trực tiếp phá hủy ma pháp tinh hạch chỉ trong một đòn, tức là phá hủy trái tim của tất cả các ma pháp sư dưới thần cấp chỉ trong một đòn, tuyệt đối không dùng đến đòn thứ hai ".
"Hắn thường xuyên phái các phân thân tiến đến những ma pháp đại lục xấu số, mỗi phân than của hắn có thể dễ dàng tiêu diệt một ma pháp đại lục ".
" Một vị thần mạnh mẽ và khát máu của liên minh ánh sáng, hắn khinh bỉ phép thuật, hắn coi phép thuật là rác rưởi. Truyền thuyết kể rằng trước khi trở thành thần hắn vốn là một người phàm yêu thích phép thuật, hắn quỳ dưới những ngôi đên phép thuật suốt 3 ngày 3 đêm tuy nhiên lại hoàn toàn không được nhận, tư chất của hắn quá kém, hắn sinh ra không có ma pháp tinh hạch. Từ đó hắn đâm ra hận phép thuật và sẵn sàng tiêu diệt tất cả những mầm mống phép thuật đối địch ".
" Thế tại sao các ngươi thuộc liên minh bóng tối chẳng nhẽ không được liên minh bảo hộ ".
Khinh Ngữ lập tức thở dài " Những đại lục nhỏ như chúng tôi khác gì lục bình không rễ, tuy có thể trở thành một phần của liên minh nhưng đó chỉ là trên giấy tờ căn bản cũng không khác gì không ra nhập là mấy, kẻ yếu thì ai lại đi quan tâm chứ ".
" Đại lục này sau khi bị phá hủy sẽ bị coi là một vô chủ đại lục, khi đó kể cả các đại lục trong liên minh cũng được quyền xâm chiếm nơi đây, tất cả phụ nữ và trẻ em đều bị biến thành nô lệ, cuộc sống không bằng cả loài chó ngựa ".
Nói xong nàng đứng lên rời khỏi giường, thân hình quỳ xuống dưới chân Vô Song, nàng cúi đầu cung kính " Xin công tử thương lấy những tính mạng phụ nữ và trẻ em nơi đây, xin công tử mở cho họ một con đường sống, Khinh Ngữ nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử ".
Vô Song thở dài sau đó đứng dậy " Đứng lên đi, theo ta ra ngoài ". Khinh Ngữ rủn rẩy đứng lên, nàng ngoan ngoãn bước theo Vô Song. Nơi Vô Song hướng đến lần này không phải là nơi của phụ nữ và trẻ em tập trung mà là đại điện, hắn cảm nhận được không gian xung quanh biến động.
Trong tòa đại điện nằm la liệt xác chết bỗng một cánh cửa bằng đồng xuất hiện, cánh cửa giúp Vô Song trở về đấu khí đại lục, đồng thời còn có một chiếc hộp ngọc lơ lửng giữa không trung.
Vô Song nhún người nhảy lên bắt lấy hộp ngọc sau đó mở ra, bên trong là một chiếc linh giới chuyên dùng để cất giữ dị hỏa đồng thời còn có một cái trữ vật giới chỉ, bên trong cất chứa đầy những viên đá mà Vô Song còn chưa bao giờ nhìn thấy.
Vô Song lặng im nhìn Khinh Ngữ, hắn đứng yên lặng suy nghĩ một hồi sau đó nói "Nếu ta nói các ngươi đi theo ta nhưng không bao giờ còn có thể quay về nơi đây, các ngươi có đi không? ".
Khinh Ngữ lập tức gật đầu " Nơi này làm gì còn gì để níu giữ mọi người đâu mà quay lại, Khinh Ngữ chắc chắn bất cứ ai cũng muốn rời đi mảnh đất buồn này ".
Không kịp kiểm tra dị hỏa cũng chẳng kịp xem mấy viên đá kì dị này là gì, Vô Song rất sợ kẻ là thần kia tìm đến, hắn thực sự không biết thần ở thế giới bên này mạnh như thế nào tuy nhiên chắc chắn mạnh hơn hắn.
" Được vậy thì gọi tất cả mọi người đi, không cần mang theo thứ gì, ta sẽ lo hết cho các ngươi. Nhanh chân lên, càng ở lại càng thêm rắc rối ".
Khinh Ngữ lập tức nở nụ cười tuyệt đẹp, nàng như một thiên thần nhỏ nhắn, dùng hết tốc độ chạy đi báo tin cho mọi người, chạy đi báo cho những phụ nữ và trẻ em đang ngóng đợi tin tốt từ nàng.