Chương 5: Kế Sách

Đảo Loạn Đại Việt

Chương 5: Kế Sách

Ngô Lâm bước lên phía trước ba bước, hít thở sau vài cái, sau khi bỉnh ổn lại sự hồi hộp trong người, cậu nhìn những người lính bên dưới, những người này đã mất hết niềm tin vào vị thế tử yếu đuối này rồi, cậu mặc kệ mọi người đang nghĩ gì, bây giờ cậu cần là thực hiện cái suy nghĩ trong đầu của mình chứ không phải để ý người khác.

-các anh em, tôi biết bây giờ trong lòng mọi người đã không còn hi vọng về chuyện có thể trặn lại những kẻ đang mang ý đồ xâm lăng đối với đất nước của chúng ta, tôi cũng không cỏ một tia hi vọng nào rồi. Chúng ta bây giờ chỉ có hơn bảy nghìn người, trong đó năm nghìn người đều là thuỷ binh, cho dù các anh em thuỷ binh cũng có thể hỗn chiến trên bộ.

- nhưng....

Cậu dừng lại nhìn những ánh mắt chán nản và tò mò của đám lính một chút rồi tiếp tục nói:

- nhưng quân Hán có tận một vạn kỵ binh, sáu vạn bộ binh và ba vạn thuỷ binh tinh nhuệ, chúng ta gộp lại còn không bằng con số đuôi của chúng thì đánh giết cái gì nữa? Đi lên để cho chúng chém giết sao? Chúng ta chết rồi để lại sau lưng là những người mẹ già cô đơn ngày ngày ngồi bên cửa mà khóc để đợi con về sao? Hay để lại những người vợ một mình vất vả nuôi con nhỏ, những đứa trẻ lớn lên không có bố, thậm chí có người con không biết bố mình là ai. Sau gần hai mươi năm sống trong hoà bình, ắt hẳn mọi người cũng thấy: những bà mẹ có tận hai, ba thắng con đều từng tham gia khởi nghĩa, bây giờ họ chết, nằm phơi xác trên chiến trường, để rồi những người mẹ già của họ không có lấy một người chăm sóc lúc tuổi già ốm yếu. Có những đứa trẻ thơ ngây ngày ngày hỏi mẹ " bố con là ai? Khi nào bố mới về thăm con hả mẹ ".

Đám lính đã không còn mang ánh mắt chán nản nữa, bây giờ họ ngồi xuống đất mà khóc, họ là lính, nơi đây là biên giới. Lính canh ở vùng biên giới được tuyển trọn khắp đất nước, họ không giống những người lính bảo vệ ở những nơi an bình, ngoại trừ thời chiến còn lại thời gian có thể về nhà tuỳ ý. Lính biên giới bị áp đặt rất khắt khe, kẻ nhà gần thì một năm được về vài lần, kẻ ở xa một năm mới chỉ được về một lần, có kẻ mấy năm rồi còn không được về thăm nhà. Bây giờ Ngô Lâm khơi gợi sự tuyệt vọng họ đã cố giấu trong lòng, nối nhớ nhà ra riết, nhớ mẹ, nhớ con. Khiến họ không thể kìm lại được nữa, đến cả mãnh tướng như Ma Xuân Trường cũng thơ thẩn nhìn về phía xa mà rơi nước mắt thì những tên lính đó khỏi cần nói rồi.

Đã đổ xăng còn cần phải châm lửa thì củi ướt mới cháy được, cậu cũng không bỏ qua cơ hội tốt này mà khơi gợi chiến ý trong lòng những tên lính này.

-vì sao lại có chiến tranh để rồi con người chúng ta phải chém giết lẫn nhau?

Đám lính đang khói khi nghe cậu hỏi vậy, cũng đồng loạt đưa ra câu hỏi:

- vì sao?

-tại sao tao lại sinh ra trong cái thế giới này?

-vì sao con người lại không thể sống hoà hợp với nhau để không phải chém giết nữa?

-vì lòng tham vô đáy trong con người.

Lâm trả lời cắt đứt suy nghĩ của mọi người.

-vì sự tham lam đó, họ không tiếc hết thảy, cho dù con người chúng ta có bị tuyệt chủng đi nữa thì chúng cũng sẽ không quan tâm, thứ mà chúng quan tâm chỉ là làm sao cho bản thân càng thêm giàu có.

-các anh em, bây giờ chúng ta không còn đường thoát rồi, tiến về phía trước là cả mười vạn đại quân đang chờ đón chúng ta, phía sau là cả gia đình có mẹ già, con nhỏ của chúng ta. Chúng ta có bỏ chạy thì giặc Hán cũng không vì vậy mà tha cho người thân của chúng ta.

-vậy chúng ta phải làm sao đây?

Một tên lính lớn tiếng hỏi.

Lâm nhìn hắn một cái rồi nói:

-liều với đám giặc đó, dù thế nào cũng chết, chúng ta hãy liều mạng với chúng. Cho dù có chết cũng kéo theo một tên đi cùng, để gia đình chúng ta sẽ bớt thêm một mối hiểm họa. Mọi người có dám cùng ta tử chiến với giặc xâm lăng không?

-mạt tướng nguyện cùng thế tử, tử chiến với đám giặc hán.

Ma Xuân Trường quỳ một gối xuống, lớn giọng đáp lại. Đinh Liễn, Đăng Dung và bảy tên giáo úy cũng vội học theo.

- tôi nguện đi theo thế tử giết giặc, chết cũng không hối tiếc.

-tôi cũng theo.

- tôi nữa.

Có người đi trước khác có người theo sau, bây giờ hai nghìn tàn binh đã không còn ảo não nữa, sát khí nổi kên khắc nơi, Lưu Cơ ngồi bệt xuống đất, tay không ngừng lau mồ hôi trên trán, hắn chỉ là một văn sĩ thì làm sao chịu nổi cái không khí chết tróc này, trong lòng hắn bây giờ cũng đang đánh giá lại tên thế tử yếu đuối.

-tốt lắm, bây giờ mọi người hãy chuẩn bị đi, không đến hai ngày nữa quân Hán nhất định sẽ đánh tới.

-tuân lệnh.

o0o

Trong phòng nghị sự thành Thái Đức.

- bộ đội chủ lực của nhà hán do Quách Khản chỉ huy cách thành Thái Đức còn một trăm dặm, thủ binh do Cam Ninh chỉ huy cách thành còn không đến bốn mươi dặm, tướng tiên phong Ngũ Vân Thiệu dẫn theo năm nghìn kỵ binh đi trước mở đường, dự tính đêm khoảng năm giờ chiều sẽ đến dưới thành, Lưu tiên sinh bây giờ chúng ta phải ứng chiến ra sao đây?

Ngô Lâm ngồi trên ghế, tay cầm bức thư do lính thám báo gửi về đọc cho mọi người nghe rồi hỏi Lưu Cơ. Lưu Cơ trầm ngâm trốc lát rồi nói:

- quân tiên phong của trúng tối nay sẽ tới, kỵ binh không thể công thành nên Ngũ Vân Thiệu nhất định sẽ đợi thuỷ binh của Cam Ninh đến. Một khi Cam Ninh phát động tấn công chúng ta nhất định sẽ phải toàn lực ứng chiến, khi đó trong thành sẽ trống không, lúc đấy kỵ binh của Ngũ Vân Thiệu sẽ thoải máe mà công thành không bị tổn thất.

-cho nên, chúng ta cần phải tiêu diệt nhánh tiên phong của Ngũ Vân Thiệu ở núi Đại Ngoan trước khi hắn tới dưới thành, và tiêu diệt đội thuỷ binh. Khi hai đội này bị diệt, thì chúng ta có thể dưa vào ưu thế tường cao hào sâu mà thủ để chờ viện quân.

-được rồi, hay cứ làm theo cách này đi.

Ngô Lâm gật đầu đồng ý.