Chương 4: Chiêu Mộ

Đảo Loạn Đại Việt

Chương 4: Chiêu Mộ

Phía đông tỉnh Cao Bằng.

Huyện thành Thái Đức nằm ở một vùng thung lũng ngay bên cạnh sông Bằng, với địa thế hiểm yếu, xung quanh toàn núi đá vôi cao lững thững, trước cổng thành phía tây là con sông dài vạn dặm. nên thành được coi là phòng tuyến cuối cùng của biên giới tỉnh Cao Bằng ở khu vực phía đông. Chỉ cần thành còn quân Hán khó có thể dùng thuyền xuôi dòng vào đất bằng đường này được, còn nếu thành thất thủ thì hàng vạn chiến thuyền của nhà Hán sẽ theo sông tràn vào tỉnh Cao Bằng, đổ bộ xuống vùng trung du, nên nơi đấy được giao năm nghìn thuỷ quân tinh nhuệ của Đại Việt trấn giữ.

Ba ngày trước, hổ vệ tướng quân Ma Xuân Trường và trấn bắc tướng quân Đinh Liễn dưới trướng hậu Ngô vương Ngô Xương Văn dẫn theo hơn hai nghìn tàn binh và thế tử Ngô Lâm chạy trốn chuy binh quân Hán về đây. Hiện tại trong thành đang vô cùng hỗn loạn, các địa chủ, thương nhân buôn bán sau khi nghe tin quân Hán đánh phá thành đô của quận vương thì vô cùng sợ hãi, vội vã thu gom hành lý dắt người nha ra bến cảng đi thuyên theo sông Bằng xuôi dòng về phía nam để tiến vào đất liền vùng trung tâm của tỉnh Cao Bằng lãnh nạn. Dân chúng không có tiền để đi thuyền chỉ có thể vào thành sống, mong sao quân Hán không đánh sập tường thành để họ có được một cuộc sống yên bình.

Trên giáo trường của doang trại, Ngô Lâm đứng trên điểm tướng đài làm bằng gỗ, tay trống thanh trường thương xuống bục để khỏi bị sức nặng của áo giáp làm cậu ngã, cậu nhìn xuống hơn bảy nghìn tinh binh còn lại đóng trong thành dưới trướng của mình mà tự hào. Một thằng xã hội đen bán mạng cho người ta để sống qua ngày trong thời hiện đại, thì có thể sai bảo vài thằng đệ tử đã sung sướng rồi, còn bây giờ cậu có hơn bảy nghìn người để sai bảo thì sao không tự hào cho được.

Ma Xuân Trường và Đinh Liễn cùng một tên tiểu tướng đứng hai bên trái, phải sau cậu một bước chân. Đinh Liễn năm nay hai mươi ba tuổi, từ nhỏ đã được Ngô Xương Văn nhận làm con nuôi, có thể coi hắn là anh của Ngô Lâm, Đinh Liễn không tham quyền cao chức trọng, nếu không hắn chỉ cần dựa vào uy danh trên chiến trường trong những năm qua mà lên làm Ngô vương thay cha nuôi của mình thì Ngô Lâm cũng không có tư cách nào để phản đối.

Trước khi Tùng nhập hồn vào xác của Ngô Lâm, thì hắn chỉ là một đứa trẻ ranh mười bảy tuổi mới lớn, ham chơi. Không chịu học hành, luyện võ, người thì sức trói gà không chặt đúng nghĩa với công tử bột thì làm gì có ai ủng hộ. Ngô Xương Văn nhìn ra được đứa con trai vô dụng, bất tài của mình không thể gánh nổi trọng trách bảo vệ biên cương, nên đã từng có ý khuyên Đinh Liễn vì đại cuộc mà lên làm thế tử, nhưng Đinh Liễn thà chết chứ không chịu giành lấy quyền lợi của người em trai, hắn luôn lấy lý do sợ người đời phỉ nhổ để tránh việc sau này huynh đệ tương tàn khi Ngô Lâm đã hiểu chuyện.

Một tên ăn mặc kiểu văn sĩ đứng sau lưng cậu ba bước, tay phải vuốt ve bộ râu dê của mình, tay trái chắp sau lưng mắt nhìn vào cái tên người cao có mét bảy, thân thể khá là gầy yếu, mặc một bộ giáp nặng trên người mà run cầm cập, trông có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống khỏi bục đài mà đánh giá xem vị thế tử này có đáng giá để hắn đi theo không.

Ngô Lâm nhìn đám hơn hai nghìn tướng sĩ mệt mỏi không chút chiến ý nào theo mình chạy được từ thành đô về đây, trong long vô cùng buồn rầu. Giặc thì sắp tới rồi mà lính lại còn cứ như thế này thì sẽ ảnh hưởng đến đám thuỷ binh bên cạnh mất.

-Thưa thế tử,sĩ khí của những người lính mới trở về quá thấp, nếu không có biện pháp mặt tướng sợ là sẽ có binh biến.

Viên tiểu tướng bước ra chắp tay nói với Ngô Lâm, viên tiểu tướng này họ Đặng tên Dung, là tướng chỉ huy thuỷ binh trấn giữ trong thành, Ngô Lâm dựa vào chút ít hiểu biết của mình về vị tướng này mà vô cùng coi trọng cho hắn đứng ngang hàng với hai viên kiêu tướng bên cạnh mình. Tuy Đặng Dung không có võ dũng như thần tướng Ma Xuân Trường và anh trai của mình là Đinh Liễn, nhưng hắn lại có thể trở thành đại tướng biết sử dụng đầu óc, chứ không giống Ma Xuân Trường chỉ thích sử dụng cơ bắp.

- ừ..ừm. Anh có cách gì để khôi phục lại sĩ khí của họ không?

Ngô Lâm gật gù hỏi lại.

- thưa, cách thì mạt tướng có. Nhưng phải đích thân người ra tay mới được.

-ồ, cách gì vậy? Anh hãy nói cho tôi nghe thử xem.

Ngô Lâm vui mừng hớn hở khi đã có cách giải quyết.

- người hãy phát biểu trước các binh lính, xưng anh em với họ. Để họ cảm nhận được sự chân thành từ người thì sĩ khí sẽ tự lên cao.

Đăng Dung nhìn cậu vo cùng chân thành mà nói.

-nhưng ta...ta. Ta không biết phát biểu cái gì cả, thật đó!

Lâm ấp úng trả lời, lòng thì thầm nghĩ"
" Gì chứ? Đùa nhau à, anh mày đứng trước đám đông như thế này, cơ thể đang run cầm cập, cũng có một phần là vì sợ hãi đó ".

-nhị đệ! Đệ không cần phải sợ, chỉ cần giữ bình tính, cố trấn định mà nói lên những lời thật lòng nhất thì họ sẽ cảm nhận được thôi.

Đinh Liễn ở phía sau lên tiếng an ủi, từ nhỏ hắn không biết cha, mẹ mình là ai, nên hắn vô cùng yêu qúy người đệ đệ này, coi cậu như em ruột của mình. Ngô Lâm yếu đuối như bây giờ cũng đều một tay hắn triều hư đó, Ngô Lâm làm chuyện gì sai, hắn đều thay cậu chịu phạt để rồi Ngô Lâm càng ngày càng hống hách mà hắn có khuyên cũng không được.


- thế tử! Không phải người nói muốn ra chiến trường sao? Việc nhỏ nhoi này còn làm không song thì sao có thể đi giết giặc được? À tôi..tôi nói nhầ...

Ma Xuân Trường vốn muốn an ủi cậu, ai dè thẳng tính quá liền thành bài khích tướng, khi thấy Đinh Liễn liếc xéo mình mới phát hiện mình nói sai, định sửa lại nhưng bị Đặng Dung kéo ống tay áo nên hắn đàng ngậm miệng lại.


- tôi...tôi...
Ngô Lâm lòng rối như tơ vò, một thằng đi học không bao giờ chịu giơ tay phát biểu ý kiến, khi bị cô gọi lên bảng kiểm tra bài cũ thì chỉ biết cắm đầu xuống đất xem đôi dép lào mình đang đi là của hãng nào thì làm sao biết phát biểu trước cái đám mình có thể gọi bằng chú, bằng ành bây giờ, sự việc này chả khác gì là:" không trâu bắt chó di cày ".

- thế tử yên tâm đi, những người lính này đều la những người nông dân chất phác không biết chữ, ngài chỉ cần nói những gì liên quan đến sự an nguy của gia đình họ thì họ sẽ dám liều mạng mà nhảy xuống sông đánh nhau với đám cá sấu. Chứ đám tép diu người Hán thì họ sao phải sợ?

Tên văn sĩ cuối cùng cũng lên tiếng, Ngô Lâm trong lòng lộp bộp nhảy lên, không biết cái thằng mọt sách này là ai mà gan to như thế? dám kêu đám người Hán đông gấp người Nam mấy trăm lần là tép diu, chúng mà phát động toàn dân chiến tranh, cho đám dân đen chạy suống đuổi đánh người Việt có khi người Việt bị diệt tộc mất. Dù sao hắn cũng nói toạc ra cái ý mà mấy tên bên cạnh suốt ngày chỉ biết chém giết mà còn đòi chơi chữ này, thì cậu cũng phải có lễ chứ. Cậu xuay người xuống nhìn hắn một cái, rồi chắp tay cúi đầu cố nhịn cười dùng kiểu ngôn ngữ của đám tàu khựa trong tivi vẫn hay diễn mà lải nhải.

- đa tạ tiên sinh chỉ bảo, nghe tiên sinh nói đám người Hán là tép diu như vậy thì trong bụng người ắt phải thông hiểu binh pháp, thấu hiểu kinh, sử. Chỉ la không biết cao danh qúy tính của tiên sinh, nguyện được rửa tai lắng nghe đại danh của ngài.

Đinh Liễn ở bên cạnh há hốc mồm nghĩ:

-rốt cuộc hôm nay nhị đệ bị sao vậy? Từ khi nào mà đệ ấy hiểu biết mấy cái lễ nghĩa của đám học sĩ nhỉ?

Tên văn sĩ cười cười nhìn Ngô Lâm bằng ánh mắt đầy thú vị, một con người cách đây vài phút đến cả lời nói động viên tam quân còn không hiểu, vậy mà bây giờ dám ở trước mặt mình đóng kịch văn sĩ cho văn sĩ xem. Hắn từ tốn dùng lại cái kiểu đáp lễ của cậu mà nói:

-tại hạ bất tài, Họ Lưu tên Cơ.

- Lưu Cơ! Có tự là Bá Ôn phải không?

Ngô Lâm nhịn không được thốt lên hỏi, nếu là cái thằng cha được người đời đánh giá là:"chia ba thiên hạ Gia Cát Lượng, một định thiên hạ Lưu Bá Ôn ". Thì hắn tới đây làm gì nhỉ? Hay là nội giãn? Không cần biết là gì chỉ cần hắn dám gật đầu ta chém luôn, không thể để một tên có IQ cao nguy hiểm tới mức có thể để cho người dân Bách Việt trở lại thành nô lệ của người Hán này có thể sống khỏi đây được.

Lưu Cơ lắc đầu nói:

- tôi không lấy tự.

- dm.

Ngô Lầm chửi thệ, cậu xác định mình chửi thề chứ không phải chửi đổng. Người có thể nhìn ra được cậu đang đùa giỡn trong lịch sử tên Lưu Cơ thì chỉ có hai người, Đĩnh Liễn thông minh như vậy còn bị cậu lựa cho tin sái cổ. Nếu không phải tên Lưu Bá Ôn của Chu Nguyên Chương thì....

-nhất định là?.... Một trong tứ trụ của nhà Đinh rồi.

Ngô Lâm tự lẩm nhẩm một mình, bỗng cậu gần như phát điên khi:

- Thế giới này rốt cuộc bị sao vậy? Sao mà tướng Đinh với tướng nhà Trần lại ở đây? Mà theo lý cái tên Ma Xuân Trường này phải đi theo Kiều Thuận chứ? Tự dưng chay theo Ngô Xương Văn làm gì? Cái thằng Lưu Cơ này không đi theo Đinh Bộ Lĩnh sao lại chạy tới đây làm huyện lệnh vậy trời?

Hàng nghìn câu hỏi xuay quanh đầu cậu mà không có lấy một lời giải đáp khiến đầu của cậu sắp nổ tung.

-Một vài vị kiêu Hùng Đại Việt xuất thế cũng đã đành, bây giờ đến cả bên Trung Quốc cũng có Tào Tháo, Lý Thế Dân, Triệu Khuông Dận là sao? Loạn!...loạn hết cả lên rồi.

-Không có lời giải đáp thôi thì đành bỏ qua vậy, bây giờ phải nghĩ cách thu phục tên IQ cao cường trước mặt để hắn giúp mình đánh bại tên đại soái của nhà Hán đã.

Nghĩ là làm, Ngô Lâm chắp tay cúi đầu xuống. Dùng giọng nói mà cậu cũng không biết nhại ra từ người nào mà nói với Lưu Cơ.

- tôi đã sớm nghe danh tiên sinh có trí thông minh hơn người, lúc nãy có đôi lời mạo phạm mong tiên sinh đừng bỏ qua cho.

- không dám, không dám. Tại hạ chỉ là một huyện lệnh nhỏ nhoi không dám để thế tử phải chê trách ngài.

Cậu cũng mặc kệ, mình diễn là việc của mình, người ta trả lời ra sao thì tuỳ họ.

-hiện tại giặc Hán đang lăm le xông vào bờ cói nước ta, chúng muốn cho con dân Đại Việt ta chịu lại cảnh đô hộ sau gần hai mươi năm giành lại được độc lập. Nay tôi muốn dùng thân mình để giết giặc, giúp dân mà không hiểu chút binh pháp nào, mong tiên sinh có thể trợ ta bày mưu tính kế chặn lại âm mưu của chúng.

- trống giăc, cứu nước là việc của bàn dân thiên hạ, Lưu Cơ tôi tuy không có tài cán gì nhưng được thế tử nể trọng mà mở lời trước, tôi xin nguỵên giúp thế tử bày mưu tính kế. Chỉ mong sau khi giặc đã chạy về nước, hoà bình trở lại mong thế tử chăm lo con dân tử tế để tôi có thể thoai mái làm chức huyện lệnh của mình.

Ngô Lâm tuy khá là thất vọng vì Lưu Cơ không chịu tỏ lời trung với cậu, nhưng cậu cũng hiểu, một tên phá gia chi tử mới kế thừa đống tài sản của cha, ông để lại thì ngoại trừ những kẻ chịu sự ủy thác của chủ cũ mà nguyện tử trung, còn lại những người thông minh như Lưu Cơ sẽ không tuỳ tiện nhận chủ. Ai mà biết được lỡ như Ngô Lâm vẫn tính nào tật đấy mà Lưu Cơ lại nguyện tử trung, liệu có bị cậu hại chết cùng không?

Ngô Lâm thầm nghĩ:
- kệ mẹ, ông không phải muốn làm huyện lệnh sao? Đợi đánh song trận này tao sẽ nghĩ cách chiêu hàng ông cho bằng được, dù có phải trói lại thì cũng sẽ trói ông vào cột nhà tao.

Ngô Lâm nhìn Lưu Cơ một cái sau đó xuay người chuẩm bị đọc bài diễn văn của mình

- e...hèm. Hỡi tất cả anh em đứng bên dưới thao trường nghe đây.