Chương 7: Đại Chiến (2)

Đảo Loạn Đại Việt

Chương 7: Đại Chiến (2)

Ngũ Vân Thiệu không phải là người hiếu chiến hay tính cách cao ngạo, nhưng cũng không phải là một kẻ yếu đuối, để người khác đập cho một trận mà không giám làm gì. Bây giờ thấy Ma Xuân Trường dẫn người giết chết hơn tám trăm người của mình mà hiên ngang bỏ chạy trước mặt, một tên dù có hiền như hến cũng phải nổi trận lôi đình.

- tất cả đuổi theo, giết sạch chúng cho ta!

Đám kỵ binh cũng đã giận giữ trước sự ung dung của đám lính Việt, bây giờ được lệnh sôi nổi đánh ngựa chạy đuổi theo. Sau khi kỵ binh Đại Việt chạy ra được hơn bốn trăm mét, nơi họ vừa đi qua có một đoạn giây thừng được kéo kăng lên, đám truy binh người Hán đuổi theo sau cho ngựa phi nước đại, khi nhìn thấy sợi dây thì cũng không kịp dừng lại nữa.

Chân ngựa vấp phải dây, không nhảy qua được, theo lực đâm cả đầu xuống đất mà lộn vài vòng trổng mông, đám kỵ binh nhà Hán đang nổi điên xông lên với ý muốn giết chết những tên kỵ binh Đại Việt nên không để ý phía trên. Người này ngã xuống người kia tiến lên, đám kỵ binh người Hán bất hạnh ngã ngựa đã mấy trăm người, xác người, xác ngựa đè lên nhau tạo thành một quả đồi cao hai mét, dài hơn trăm mét.

Ngũ Vân Thiệu tức giận phi ngựa tiến lên, múa thương chém đứt sợi dây thừng, mươn đà ngựa đang phi mà dật mạnh dây cương, con ngựa hiểu ý tung cả bốn võ lên trời bay qua khỏi quả núi xác người. Đám kỵ binh phía sau thấy vậy cũng đuổi ngựa tiến lên, giẫm luôn vào xác những người đồng đội của mình, tiếng xương gãy nát, vỡ vụn, tiếng kêu la thảm thiết của những người chưa chết bị chân ngựa giẫm, còn thê thảm hơn cả việc Ma Xuân Trường gây ra.

Sau khi con ngựa của Ngũ Vân Thiệu đáp xuống đất, nó chạy lên mấy bước mới dừng lại, hắn kéo dây cương ra sau, con ngựa liền xuay người lại. Nhìn cảnh những người lính còn sống không nháy mắt lấy một cái khi con ngựa của họ giẫm qua sác đồng bạn, my mắt hắn nhíu lại, không nói gì.

Trên đỉnh núi mà Đinh Liễn đứng, lại có một cây cờ màu xanh phất lên ba vòng, cách trỗ đang đứng của đám kỵ binh người Hán ở hai bên trái, phải một trăm mét. Mỗi bên có một nghìn người lính việt đứng lên khỏi đống cỏ nguỵ trang, giương cung lắp tên bắn về phía kỵ binh Hán.

Ngũ Vân Thiệu múa thương quét bay mấy mũi tên hướng về phía mình mà quan sát sung quanh, hắn vô cùng khó hiểu. Rốt cuộc những tên người Việt này trốn kiểu gì mà hắn không hay chút nào, cỏ xanh dưới chân ngựa vẫn còn, thì cho dù là có nguỵ trang đi nữa thì cũng sẽ phải nhô lên như những ngôi mộ chứ? Đằng này mặt đất lại phẳng lì.

Sau ba đợt mưa tên với khoảng cách gần như vậy, cung thủ Đại Việt đã cướp đi gần tám trăm sinh mạng người Hán. Như vậy là người lính Việt ngoại trừ gần trăm tên đi theo Ma Xuân Trường xông vào giáp lá cà với lính Hán bị chết ra, không còn một tổn thất nào nữa, còn lính Hán đã tổn thất hai nghìn người.

Những tên kỵ binh Hán vội thúc ngựa chạy về phía đám cung thủ, với khoảng cách gần như thế này thì kỵ binh có thể thoải mái mà chém giết đám cung thủ.

Đúng lúc này, trên đỉnh núi, một lá cờ màu đỏ phất lên năm vòng. Ngũ Vân Thiệu từ nãy đã chú ý đỉnh núi, mỗi lần cờ phất ra, là lính Việt lại có đợt tấn công mới, thấy vậy hắn vôi hét lớn:

-Tất cả lập trận!

Đám kỵ binh người Hán đang điên máu vì từ nãy tới giờ chưa chém được một tên lính Việt nào, bây giờ có con mồi ngay trước mặt rồi mà lại bị ngăn. Trúng bất mãn quay về lập trận, kẻ đứng đông, người đứng tây loạn xạ như rắn.

o0o

-thế tử! Đã có lệnh tổng tiến công.

Ma Nghiêm nhìn lên vách đá hô lớn với Ngô Lâm. Ngô Lâm đứng bật dậy nhìn lên đỉnh núi thấy lá cờ màu đỏ đang bay phất phơ, vui vẻ kêu lên:

-mọi người! Tiến lên thôi, đánh cho đám kỵ binh Đại Hán thành què binh tiểu Hán nào!

Đám lính bên cạnh cười ầm lên, ra roi đánh ngựa để nó kéo chiến xa chạy. phía sau! sáu mươi lăm tên thân vệ kỵ binh và hai nghìn bộ binh ầm ầm chạy theo sau, Ngô Lâm kể từ khi trứng kiến cảnh đâm chém mà Ma Xuân Trường tạo ra, cậu đã ngữa hết cả tay chân, hận không thể sông lên chém bọn Hán này một trận đã đời.

Một trăm chiếc chiến xa, hai trăm con ngựa kéo. Dàn hàng chạy băng băng về phía những tên kỵ binh người Hán, bụi mù bay lên như sương mù buổi sáng. Cùng lúc đó: Ma Xuân Trường dẫn theo kỵ binh quay lại phản công, hai bên cung thủ rút ra chiến đao chạy về phía trước, Đinh Liễn cũng dẫn theo tám trăm bộ binh chạy đến góp vui.

Một trăm chiến xa lao vun vút đâm thẳng vào trận hình quân hán,xác người, cách tay, cái chân bị đứt lìa khỏi cơ thể không tìm thấy chủ, thi nhau bay lên trời, máu văng tung tué khắp mọi nơi. Ngô Lâm cầm thương lâu lâu đâm lén một tên kỵ binh đứng cạnh nơi chiến xa chạy qua, bây giờ thân thể này của cậu còn qúa yếu, không dám đánh tay đôi với chúng tuy hơi hèn nhưng anh kệ.

Cậu đang mơ tưởng có thể ngồi trên chiến xa, chạy boong boong tung hoành khắp chiến trường không sơ bị mệt, ai ngờ trời ghét người tài. Ba tên kỵ binh người Hán mất ngựa không biết kiếm đâu ra ba tấm thuẫn, chúng ngồi xổm xuống căn đo đường đi của bánh xe chiến xa mà cậu đang ở, đặt một đầu xuống đất cho tẫm thuẫn nằm nghiêng, đợi bánh xe leo lên mặt ngoài tấm thuẫn, chúng dùng sức đẩy cho tẫm thuẫn đứng thẳng lên, chiếc chiến xa bị lật, may mà cậu thấy không ôn vội nhảy khỏi xe, nếu không chắc là về thăm ông bà tổ tiên mất.

Không có xe cậu chỉ có thể bộ chiến, may mà kiếp trước là một thằng xã hội đen, nên dù cho cơ thể này hơi yếu nhưng chỉ cần dựa vào kỹ năng đâm chém của bản thân, cõ lẽ sẽ có thể sống cho tới khi đám thân binh đuổi đến. Một tên kỵ binh phóng ngựa về phía cậu, tay vung trảm mã đao định cho cậu một đao về gặp ông bà tổ tiên mà không bị đau.

Cậu dùng tay trái rút chiến đao đeo trên eo ra, ném thẳng vào hai chân trước của con ngựa, con ngựa bị đau ngã xuống đất, tên kỵ sĩ bay khỏi lưng ngựa, sau khi tiếp đất hắn đã lộn hai vòng vô cùng chuyện nghiệp, đinh thêm một vòng nữa thì Ngô Lâm đã dùng thương đâm cho hắn nghẻo luôn.

Sau khi đâm chết hai tên người Hán, cậu không còn sức để vung thương mà đâm nữa, thân thể này quá yếu, hoạt động chút gân cốt thôi mà khiến cậu thở hồng hộc. Một đám người Hán bị rơi khỏi ngựa còn sống liền vung đao chém về phía cậu.

-dm! Tao vừa qua được có ba ngày lại phải về lại hay sao?

Cậu nhắm mắt mặc cho số phận, mặc dù cậu không muốn chết qúa sớm, nhưng số trời đã vậy thì biết làm sao được.

-á....

Tiếng hét thảm thiết vang lên bên tai, mà cậu lại không thấy có cảm giác bị đau, vội mở mắt ra thì thấy Ma Nghiêm đã chém trúng thành hai nữa rồi.

o0o

Ngũ Vân Thiệu đại phát thần uy, múa máy trường thương lên xuống, không tới vài phút đã có hơn mười người lính Việt chết trong tay hắn, bỗng hắn ngước đầu lên thấy một tên tướng Việt cũng dùng trường thương đang đâm, thọc lính Hán không ai cản nổi, vội phóng ngựa chạy về phía tên tướng đó miệng kêu lớn:

- tướng địch chớ càn rỡ. Để Ngũ Vân Thiệu ta đấu với ngươi.

Rứt lời hắn đâm một thương thẳng cổ của Đinh Liễn, Đinh Liễn vội dùng cán thương gạt mũi thương của Ngũ Vân Thiệu ra, dùng sức chém một nhát từ trên trời xuống, Ngũ Vân Thiệu dùng hai tay giơ thương lên đỡ.

Keng!

Hai cây thương va chạm vào nhau tuét lửa, cán thương của Ngũ Vân Thiệu được làm bằng sắt. Hai tay Đinh Liễn tê dại, đau buốt, Ngũ Vân Thiệu cũng không khác là bao, sức hai người ngang nhau nên khó mà phân thắng bại nếu chỉ dựa vào man lực bản thân.

-ngươi tên là gì? Ngũ Vân Thiệu ta không giết kẻ vô danh.

- hừ! Để xem ngươi có bản lĩnh gì mà đòi chém Đinh Liễn ta, Xem chiêu!

Đinh Liễn hét lớn, cầm thương chém tiếp. Sau bốn mươi hiệp, Đinh Liễn dần đuối sức. Ma Xuân Trường đang ở bên cạnh thấy vậy la lớn:

- Đinh Liễn tránh ra! Để tôi giết hắn.

Dứt lời hắn đập một roi hướng xuống gáy của Ngũ Vân Thiệu, Ngũ Vân Thiệu vội xoay người ứng chiến. Ngũ Vân Thiệu đã đại chiến với Đinh Liễn bốn mươi hiệp, bây giờ gặp Ma Xuân Trường còn mạnh hơn hắn nữa thì làm sao thắng nổi. Sau mười hiệp, hai tay của Ngũ Vân Thiệu run rẩy không còn sức để vung thương nữa, hắn xuay người định bỏ chạy, Đinh Liễn ở phía sau thấy vậy liền đập cán thương vào gãy của hắn, Ngũ Vân Thiệu bất tỉnh nhân sự.

- tướng hán đã bị bắt, đầu hàng không giết!

Đinh Liễn vội vàng hét lớn, đám quân Hán nghe vậy vội quay nhìn lại, thấy Ngũ Vân Thiệu đã bị Ma Xuân Trường sách như sách gà thì không còn ý chí chiến đấu nữa. Kẻ xuay người bỏ chạy, người vứt đao suống ngựa đầu hàng, có một số ít vẫn ngoan cố trống cự, sau một lúc cũng được lính Việt tiến về trầu trời.

-hô... Cuối cùng cũng kết thúc.

Ngô Lâm ngồi trên lưng ngựa mà thở dài nhìn cảnh người chết đầy đồng này mà lòng lại nghĩ bâng quơ.