Chương 14: Thắng Thảm

Đảo Loạn Đại Việt

Chương 14: Thắng Thảm

Năm giờ sáng, giữa dòng sông.

Hai nghìn bốn trăm lính chủ lực theo Ngô Lâm đánh giáp lá cà với quân Hán hiện giờ gần như chết hết, chỉ còn lại không đến hai trăm người đang bị quân Hán vây lại, họ đều là sĩ quan trong quân Việt nên một thân bản lĩnh cũng không kém, đều có thể lấy một địch bốn, năm người, có thể coi họ là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, tuy bây giờ nhìn có đôi chút thảm hại, bị thương máu me khắp người, không biết là của địch hay của ta, cây đoản đao trong tay đã không còn hoàn chỉnh, nhưng ánh mắt của ai cũng tràn đầy ý quết tử nên quân Hán không giám làm liều sông lên chịu chết.

Một vạn năm nghìn quân lính đi thuyền nhỏ đánh từ trên xuống cùng với năm nghìn quân do Mộc Thanh dẫn đầu từ dưới đánh lên đã bao vây kín họ lại, đã có hơn bốn nghìn lính Hán nằm trôi nổi trên mặt nước, ban đầu chúng đã chịu ảnh hưởng từ việc Ma Xuân Trường dẫn người liên tục quấy rối dụ địch chém giết mà không được đuổi theo nên sĩ khí hạ thấp, bây giờ được lệnh giết địch chúng ra sức thoải mái mà vung đao chém, quân Việt liều chết dùng mạng đổi mạng nên hai bên đều tử thương thảm trọng, máu chảy đỏ cả mặt sông.




Ma Xuân Trường đứng trên một tấm ván to vỡ ra từ một con thuyền, hai tay cầm một miếng ván trống lên mặt gỗ để trống đỡ lấy thân hình của mình không bị ngã mà thở như trâu vừa đi cày song, xung quanh mấy trục cỗ thi thể quân Hán nằm trôi trên mặt nước, khắp người hắn bây giờ đều là máu. Mặt mũi, tóc tai đều dính máu,máu đỏ trên người đang nhỏ giọt xuống tấm gỗ, tấm ván trong tay cũng dính đầy máu đỏ cùng với những thứ màu trắng nhơn nhớt bay ra từ đầu của những tên Hán binh bị đập vỡ nát.



Đêm nay Ma Xuân Trường đã dùng hết võ nghệ trong người mà ra sức chém giết để phát tiết những chuyện giận giữ trong lòng mà hắn cố giấu mấy ngày hôm nay, mỗi giết chết một tên hán binh là hắn lại nhớ tới cảnh chủ của mình bị tướng hán chém bay đầu mà hắn không làm được gì, vương phi vì không muốn làm vướng chân tay để hắn và Đinh Liễn có thể bảo vệ thế tử thoát ra khỏi thành ma nhảy từ trên tường thành cao xuống dưới tự tử, thi thể nát bét không tìm thấy, những tên lính từng theo hắn ngăn cản quân Hán trong mấy năm qua từng người, từng người một chết trong thành mà hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống, nước mắt của một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất.

Trong bốn nghìn quân Hán đang nằm trôi trên sông thì có hơn hai trăm người là hắn giết chết, đêm nay hắn tiến vào phạm vi không còn là con người nữa mà là quái vật.



Ngô Lâm nằm trong một con thuyền thở thoi thóp, cậu đã qúa mệt mỏi rồi, đêm nay cậu đã giết chết hơn mười người lính Hán, tay vung đao gần trăm lần khiến cho hai bắp tay cậu mỏi lừ, cậu rơi xuống nước mấy chục lần, lúc nãy lại vừa cùng một tên lính Hán đấu hơn mười hiệp may mà còn lại một tên thân binh trong số sáu mươi lăm người chạy đến kịp, nếu không chắc cậu về gặp người bố, người mẹ biết tên không biết mặt rồi.


Toàn bộ thân binh của cậu đều đã chết, chỉ còn lại một tên cuối cùng, đến cả tên Ma Nghiêm cũng vì đỡ cho cậu một đao mà đầu với thân chia làm hai nửa rơi xuống nước.

Cậu không biết Ma Xuân Trường làm như thế nào mà có thể giết chết tận hai trăm người, quân Hán cũng đâu có ngốc mà đứng đó cho hắn chém, chúng cũng biết xuay người tránh né chứ không phải như trong phim đứng yên một trỗ chờ người giết, một đao mà bổ không chúng thì hai đao, hai đao không được thì ba, bốn đao, vậy hắn đã giết hơn hai trăm người thì hai tay đã vung đao bao nhiêu lần, bảy hay tám trăm lần. Đây là đánh nhau, không phải bổ củi, mỗi lần vung đao là hai tay đều dùng toàn lực mà ra sức cầm đao bổ để làm sao cho địch một phát chết luôn, nên cơ bắp sẽ căng hết mức có thể,liệu vung nhiều lần như vậy thì cơ bắp còn chịu nổi không.


Hiện tại những người lính Việt còn sống đều chỉ còn biết hy vọng là Đặng Dung cùng với tên giáo úy chỉ huy hai nghìn cung binh trên bờ có thể đến cữu họ, mặc dù biết hy vọng đó khá là xa vời vì khi nãy Hán binh đã cho quân trặn họ lại, nhưng còn có một tia vẫn hơn không có gì.

- thế tử, mau nhìn kìa._ tên thân binh vội chỉ sang bờ bên trái mà kêu.

Ngô Lâm đành ra sức ngồi dậy mà nhìn, không nhìn còn đỡ nhìn vừa nhìn vào niềm hy vọng trong con người cậu liền giảm xuống thêm một nửa, những con thuyền quân Hán lúc nãy điều động sang trặn lính Việt tại bờ bên trái đang lao vun vút về phía bên này.


- Ma Xuân Trường! Anh mau chạy đi, dựa vào bản lĩnh của anh chạy khỏi đây sẽ không khó, hãy đi tìm anh của tôi Đinh Liễn, cứu anh ấy chạy khỏi đây đi sang Lạng Sơn cầu cứu bác của tôi mà trống lại quân Hán._ Ngô Lâm quay sang nhìn Ma Xuân Trường hét lớn, nếu đã không còn hy vọng thì khỏi chờ nữa, dù sao cậu có chết cũng trẳng có việc gì, cùng lắm là lời thề không thực hiện được thôi, một con người vô cảm như cậu chết cũng không có gì phải tiếc thì việc gì phải dẫn theo người khác đi cùng.


- thế tử yên tâm, Ma Xuân Trường tôi dù có chết cũng sẽ theo ngài xuống hầu Ngô vương hà hà._ Ma Xuân Trường trả lời cậu rồi cười lớn.



- anh việc gì phải làm vậy? Con trai anh còn đang đợi anh về kìa, đừng suy nghĩ ngu ngốc nữa. Họ Ngô chúng tôi nợ anh nhiều lắm, tôi không thể kéo anh đi theo được, anh mau đi đi._ Ngô Lâm khuyên nhủ, trong lòng của cậu cũng rất hiếu kỳ. Dựa vào số lượng hiểu biết lịch sử ít ỏi của mình thì tên Ma Xuân Trường này sau khi Kiều Thuận chết không phải hắn đã bỏ đi sao, sao bây giờ lại có máu tử trung nhỉ?




- nếu vậy thì ngươi chết rồi hắn sẽ bỏ đi thôi._ không đợi Ma Xuân Trường trả lời, phía trước liền vang lên giọng nói lạnh băng.


Ngô Lâm quay người lại thì thấy một tên tướng Hán đang dùng đại đao thay mái chèo, chèo con thuyền nhỏ về phía cậu.


- ngươi là ai?_ cậu vội hỏi.


- hạy nhớ kẻ giết ngươi là thủy quân trung lang tướng của Đại Hán Mộc Thanh._ Mộc Thanh nhẹ nhàng trả lời.


Tên thân binh bên cạnh cậu nghe vậy liền nhảy về phía trước vung đao hướng cổ Mộc Thanh mà chém, Mộc Thanh hừ nhẹ múa đao quyét ngang trẻ tên thân binh làm đôi.


Ngô Lâm ngồi trên thuyền vui vẻ nhìn những con thuyền Hán đang lao tới, trên thuyền là mấy nghìn quân Việt, đi đầu là ba tên mặc áo giáo úy, trong đó còn có cả tên giáo úy chỉ huy cung binh ở bờ bên trái. Họ lợi dụng ưu thế thuyền lớn mà đâm vào những con thuyền nhỏ quân Hán tan nát, mở một đường thẳng đến đây.


Mộc Thanh đang cầm đao giơ lên định chém đầu cậu, phía sau không ngừng vang lên tiếng động, tiếng la hét thất thanh của binh lính khiến hắn vội vàng quay người lại xem xét, một con thuyền đã tới trước mặt.


Rầm


Con thuyền lớn đâm vào thuyền của Mộc Thanh khiến hắn bay ra ngoài xa mười mấy mét mới rơi xuống nước, con thuyền dừng không kịp mà đâm luôn vào cả thuyền của Ngô Lâm, cậu tối sầm mặt lại bất tỉnh ngã nhào xuống nước. Vũ Hải trên thuyền thấy vậy vội nhảy xuống nước bơi ra đằng sau nắm bộ tóc dài của cậu mà kéo lên thuyền nhỏ, Nông Văn Vân cũng nhảy xuống bơi về phía Mộc Thanh bắt lại.


Gần sáu nghìn lính Việt trên thuyền vội cầm đao nhảy xuống chém những tên lính Hán đang vùng vẫy trong nước ho sặc sụa.



o0o


Trên thuyền Hán.

Cam Ninh đang ngồi nghe tên thân binh báo lại việc gần một nghìn lính gác tự dưng mất tích, hắn đang định ra lệnh thì phía sau vang lên tiếng người chạy bụp bụp liền xuay ngực và đầu 360° ra đằng sau nhìn.


Một nhóm lính Việt gần một trăm tên để trần phía trên cầm đoản đao đang chạy đến, tên cầm đầu là một viên tướng trẻ tuổi, mày kiếm, mắt hổ mặt chữ L, dưới cằm mọc ít râu ngắn tún, người cao 1m82 không mặc áo để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, ngực to, bụng sáu mũi cầm cây chiến đao lưỡi dài bảy mươi centimet, chuôi đao dài mười lăm centimet.


Đám thân binh của Cam Ninh thấy vậy vội cầm đao tiến lên trặn lại, hai bên lại lao vào nhau chém giết, tên tướng trẻ tuổi ấy vô cùng dũng mãnh, vài tên thân binh lao vao hắn, hắn không sợ hãi vung đao bổ mỗi tên một nhát cả người liền chia làm đôi.


Cam Ninh hứng thú nhìn tên tướng trẻ tuổi ấy, hai tay cầm đại đao đứng dậy, gẩy cái ghế đô đốc làm bằng gỗ lên ném về phía tên tiểu tướng đó, đồng thời hai chân cũng ra xức đuổi theo. Đinh Liễn vừa chém chết tên thứ năm song, bên tai vang lên tiếng gió vù vù bay tới, hắn ngước đầu lên nhìn thì thấy một cái ghế đang bay về phía mình, hắn vội vàng cầm đao gạt phăng đi.


Cây đao của cam ninh cũng vừa lúc chém đến lưỡi đao vù vù hướng đầu Đinh Liễn mà bổ, Đinh Liễn liền dơ hai tay về phía trước, gập tay trái lại gần ngực, khuỷu tay bên trái chĩa thẳng về phía trước, tay phải cầm đao dí lưỡi đao dính sát vào cổ khuỷu tay trái mà đỡ đao của Cam Ninh.


Keng

Hai đao va chạm vào nhau tuyét lửa, Đinh Liễn bị lực mạnh từ cây đao đẩy ra sau, hai chân bị kéo ra theo dầy ma xát với mặt gỗ kêu kít kít ra đằng sau mấy mét hắn mới lấy được đà nhảy lên trống hai chân ra sau mặt gỗ người tiến về phía trước mới đứng vững được.


Cam Ninh nhìn tên tiểu tướng trước mặt có thể đỡ một đao của mình mà không ngã nên hiếu kỳ, tay phải cầm đao chỉ vào Đinh Liễn mà hỏi:

- địch tướng là ai? Cam Ninh ta không giết kẻ vô danh không tên tuổi.


Đinh Liễn nhìn Cam Ninh mặt đằng đằng sát khí, Cam Ninh không biết hắn là ai nhưng hắn lại biết Cam Ninh, lần này hắn lên đây chính là vì để lấy đầu của Cam Ninh trả thù cho cha nuôi, năm ngày trước tại cổng đô thành quận vương phủ, chính Cam Ninh là người chém chết Ngô Xương Văn.


- ta là Đinh Liễn, con trai nuôi của tiền Ngô vương Ngô Xương Văn._ Đinh Liễn gằn từng chữ một trả lời.

- vậy ngươi chính là trấn nam tướng quân dưới trướng Ngô Xương Văn đó sao?_ Cam Ninh hỏi, hắn cũng từng nghe qua danh của Đinh Liễn chỉ là chưa gặp mặt bao giờ thôi.


Đinh Liễn không thèm trả lời, tay phải đâm con dao mạnh xuống mặt gỗ, quỳ một chân xuống, hai tay tháo một tấm vải trắng dính chút máu đỏ trên chuôi đao ra buộc vào đầu rồi xuay người về phía đông dập đầu hét lớn:


- Bố, mẹ con là Đinh Liễn đây, hôm nay kẻ thù giết bố khiến cho gia đình chúng ta bị tan nát đang ở trước mặt, con thề sẽ phải lấy đầu của hắn để tế vong linh của hai người, linh hồn của bố và mẹ nếu có linh thiêng hãy phù hộ cho con._ Đinh Liễn vừa nói vừa rơi nước mắt, dứt lời Liễn dập đầu xuống mặt gỗ ba phát thật mạnh, đầu và gỗ va chạm vào nhau kêu bộp bộp.




Cam Ninh đằng xa nhìn Đinh Liễn âm thầm gật đầu, con người chữ hiếu mà bỏ quyên thì đó là kẻ súc sinh còn không bằng, công ơn nuôi dướng còn lớn hơn cả công sinh ra. Đinh Liễn vẫn có thể không sợ chết mà tự mình tìm hắn báo thù thì có thể thấy lòng hiếu nghĩa của hắn lớn như thế nào.


Ngay bây giờ Cam Ninh có thể chạy lại chém một đao xuống thì Đinh Liễn còn đang mải dập đầu ắt phải chết, nhưng hắn không làm vậy được, dù sau hắn cũng đường đường là đại tướng quân Hán, hắn khinh thường việc làm như vậy, với lại trong thâm tâm của hắn cũng có một tia cảm động trước con người hiếu nghĩa đặt lên đầu này mà không muốn ra tay.



Lạy song, Đinh Liễn đứng dậy xuay người dùng hai con mắt đỏ ngầu nhìn Cam Ninh, khuôn mặt thanh tú bây giờ vì cặm hận mà nhăn nheo lại, hắn nắm lại hay tay thành nắm đấm, tiếng kêu bôm bốp nổ vang, cơ bắp của hắn vốn đã to cuồn cuộn bây giờ có thêm gân xanh nổi lên nhìn càng thêm uy mãnh, ngực phập phồng vì thở mạnh, hắn rút đao dưới nền lên chỉ thẳng vào Cam Ninh giận giữ hét lớn:


- Cam Ninh! Ngày ngày ta vẫn luôn mong ngày này đến thật sớm, đến ngủ mơ mà ta cũng mơ thấy đươc tự tay chém đầu ngươi, hôm nay nếu không phải ngươi chết là ta chết, không có một người bay đầu thì ngươi đừng hòng giời khỏi đây.


- đến đây, để ta nhìn xem người được dân chúng Đại Việt ở Cao Bằng kêu là mãnh hổ có gì bản lĩnh._ Cam Ninh nhìn Đinh Liễn hai mắt tràn đầy chiến ý trả lời.


Đinh Liễn ra sức chạy tiến lên, khi còn cách Cam Ninh mười bước hắn ra sức nhảy lên không trung xuay hai vòng rồi vung đao chém xuống. Cam Ninh vội vàng cầm đại đao lên đỡ, kăng... Lưỡi đao của Đinh Liễn chém mạnh vào khiến cho cán đao làm bằng gỗ ở giữa hai tay đang dơ lên của Cam Ninh cong xuống tới gần vai.


- a..._ Cam Ninh hét lớn, hai tay dùng sức cầm cán đao đẩy lên.

Đinh Liễn đang ở trên không, không có lực cản lại nên bị Cam Ninh đẩy ra ngoài. Ngay khi vừa tiếp đất Đinh Liễn liền lộn ba vòng trên sàn gỗ về phía trước tiếp cận Cam Ninh, vừa đến nơi còn đang quỳ một chân hắn đã vung đao chém hướng bắp chân phải của Cam ninh, Cam Ninh vội vàng đâm cây đao xuống sàn gỗ ngay cạnh chân phải của mình thật mạnh đón đỡ, tiếng đao vang lên Đinh Liễn vội rút đao về tiếp tục vung lên chém.



Đinh Liễn dùng hết sức, chỉ công không thủ khiến cho Cam Ninh tặc lưỡi trước đấu pháp liều mạng của hắn mà chỉ phòng thủ không giám tấn công, đánh gần hai mươi hiệp Đinh Liễn dần đuối sức, nếu như trong lúc trạng thái khỏe mạnh bình thường mà đánh thì có khi phải trăm hiệp mới có thể phân ra thắng bại, võ nghệ của hắn cũng đâu có kém Cam Ninh quá xa. Chỉ là từ chiều hôm qua đã đánh một trận, đêm qua từ mười hai giờ đêm đến bây giờ hắn không ngừng nghỉ, bơi lội dưới nước rồi lên thuyền chém giết quân Hán thì cho dù có là người máy cũng phải hỏng chứ nói gì con người bằng da bằng thịt sống sờ sờ.


Cam Ninh cũng hiểu điều đó nên không hề có ý khinh thường, hắn gạt lưỡi đao của Đinh Liễn ra từ thủ chuyển sang công, ra sức chém một đao thật mạnh xuống, Đinh Liễn vội đưa đao lên đỡ.


Một đao này Cam Ninh dùng gần như toàn lực của mình mà chém, Đinh Liễn đã qúa mệt mỏi đỡ gần như không nổi, hai chân đứng không vững mà khụy xuống, đầu gối đập mạnh xuống khiến cho miếng gỗ cứng dày mười mấy centimet cũng không chịu nổ mà vỡ vụn, may mà bên dưới còn thêm một miếng gỗ nên Đinh Liễn mới không bị dơi xuống khoang thuyền. Hay tau run lẩy bẩy, lòng bàn tay đã chảy máu nhưng Đinh Liễn vẫn ra sức cầm đao giữ vững phía trên đỉnh đầu, không cho lưỡi dao của Cam Ninh xuống thêm một chút nào nữa.



- hãy đầu hàng đi, mặc dù võ nghệ của ngươi rất cao nhưng bây giờ ngươi đã hết sức rồi, còn đánh tiếp thì ngươi chỉ có chết ma thôi, ta sẽ nể sự hiếu nghĩa của ngươi ma tha cho một mạng._ Cam Ninh ra sức ấn đao xuống, mở miệng khuyên nhủ.



- phì..., ngươi đừng đứng đó mà mơ mộng ta sẽ đầu hàng, hôm nay cho dù ta có chết thì sau này em của ta cũng sẽ thay ta báo thù._ Đinh Liễn trả lời rồi cố sức đẩy đao lên nhằm thoát khỏi lưỡi đao của Cam Ninh, nhưng Đinh Liễn đã qúa yếu, vừa đẩy lên được một chút đã bị Cam Ninh ấn lại xuống.



- ngươi nghĩ là dựa vào cái tên thế tử vô dụng đó có thể giết được ta sao? Thật là nực cười._ Cam Ninh cười lạnh, cho dù có như thế nào đi nữa thì hắn cũng không tin là Ngô Lâm sẽ có thể giết hắn.


- rồi ngươi sẽ tự biết là được hay không?_ Đinh Liễn nhìn hắn cười đểu.


Cam Ninh không thè để ý, hắn nhìn Đinh Liễn đầy tiếc nuối không nói một lời, thu đao về rồi ra sức bổ xuống, một đao, hai đao, ba đao đi qua hai tay Đinh Liễn rốt cuộc không chịu nổi mà buông lỏng xuống, cây đao trong tay rơi xuống va chạm với mặt gỗ kêu leng keng.


- tạm biệt, mong kiếp sau chúng ta sẽ có thể là bạn chứ không phải kẻ thù._ dứt lời Cam Ninh bổ một đao cuối cùng.


Vù vù


Một cây cột gỗ bay thẳng đến trỗ Cam Ninh đang đứng, lưỡi đao của Cam Ninh còn cách cổ của Đinh Liễn năm centimet thì dừng lại, hắn nghe tiếng gió sau lưng vội xuay người ra sau bổ cây gỗ ra làm hai nửa rơi xuống đất miệng hét lớn:


- đánh lén sau lưng thì còn gì gọi là hảo hán!

- hảo hán cái con mẹ, không đánh lén trẳng nhé ta lại đứng nhìn ngươi chém người của ta._ Vũ Hộ trả lời.


Ngay khi thuyền vừa đâm bay Mộc Thanh hắn đã nảy ra ý định bắt giặc phải bắt vua trước nên hắn xuay người tìm kiếm thuyền của Cam Ninh thì thấy Cam Ninh đang giao chiến với Đinh Liễn nên hắn vội bơi đến đó.


- vậy thì ngươi hãy đi chết đi._ Cam Ninh giận giữ hét lớn, bỏ mặc Đinh Liễn sau lưng cầm đao chạy đến trỗ Vũ Hộ mà đánh, Vũ Hộ cũng cầm đao đánh trả.


Sau một lúc được nghỉ ngơi, Đinh Liễn cũng lấy lại được chút sức lực liền cầm đao đứng lên lao vào hỗ trợ Vũ Hộ. Cam Ninh dù có dũng mãnh như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào trống lại hai con mãnh hổ, đánh hơn hai mươi hiệp miệng hắn đã thở phì phò, trán lấm tấm mồ hôi.


Vũ Hộ ở trước mặt Cam Ninh, tay ra sức vung đao chém, mắt nhìn Đinh Liễn một cái, Đinh Liễn hiểu ý gật đầu rồi cúi người xuống áp sát vào gần Cam Ninh mà hướng vùng eo của hắn chém, Vũ Hộ cũng áp sát vào bổ từ trên xuống, vì để thuận tiện cho việc chém giết trên thuyền mà Vũ Hộ đã đổi cầm đoản đao như của Đinh Liễn, còn Cam Ninh lại cầm đại đao dài gần ba mét nên khi bị hai người áp sát khó mà linh hoạt đánh trả.


Bây giờ hai người cùng lúc tấn công hắn chỉ có thể đỡ được của một người nên rất nhanh hắn đã xuay người ra đằng sau đón đỡ đao của Đinh Liễn, dù sao thì Đinh Liễn cũng hận hắn nhất, nếu đao này mà bổ vào người thì hắn sẽ thành hai nửa mất, còn Vũ Hộ cùng lắm là chém đứt tay của hắn.


Vũ Hộ không có thâm thù đại hận với Cam Ninh như Đinh Liễn nên không dùng chiêu chí mạng, hắn chỉ muốn bắt sống Cam Ninh để chiêu hàng quân Hán tránh cho quân Việt tổn thất quá nhiều, vì vậy cây đo trong tay hắn giảm lực khi đến gần người của Cam Ninh, lưỡi đao chém vào vai phải của Cam Ninh năm centimet thì bị xương bả vai cản lại.

Keng

Á

Đao của Cam Ninh vừa trặn lại đao của Đinh Liễn, trên vai liền truyền đến cơn đau khiến hắn nhe răng nhếc miệng hét lớn, Đinh Liễn thấy vậy thu đao về rồi chém thêm một nhát, tay phải của Cam Ninh bị đau nhưng vẫn cầm đao cản, lực mạnh của cây đao trong tay Đinh Liễn khiến đao trong tay hắn băy ra ngoài.



Cam Ninh không dám chiến tiếp liền lấy tay trái lên, cầm vào đầu lưỡi đao của Vũ Hộ nhịn đau rút ra khỏi vai rồi xuay người buông tay chạy khỏi thuyền nhảy xuống nước, Đinh Liễn thấy vậy định đuổi theo thì bị Vũ Hộ cản lại.


- sao anh lại ngăn không cho tôi đuổi theo giết hắn._ mắt Đinh Liễn đỏ ngầu, tay trái bám lên vai của Vũ Hộ tay phải cầm nắm đấm đấm thẳng vao mặt của Vũ Hộ hét lớn.

Bụp


- người đã mệt mỏi dã dời, bây giờ Cam Ninh xuống nước khác gì cá thấy biển thì ngài lam sao đuổi kịp, lỡ như người có chuyện gì thì ai sẽ đi theo phụ tá thế tử trống giặc, hôm nay thả Cam Ninh ngày sau ta bắt Quách Khản, thù cha hay thù diệt tộc quan trọng hơn?_ Vũ Hộ không ngăn cản mặc kệ cú đấm của Đinh Liễn đánh vào mặt mà nhìn thẳng vào mắt hắn nói.


Su một lúc nghĩ ngợi, Đinh Liễn vô lực bỏ tay ra khỏi người Vũ Hộ, hai chân quỳ bụp xuống đất cúi gầm mặt nhì xuống nhìn mấy miếng ván, cả người run lên vì khóc. Vũ Hộ đứng bên cạnh không biết an ủi kiểu gì, một người đàn ông dù cứng rắn tới đâu nhưng khi nhìn người giết bố mẹ mình trước mặt ngang nhiên bỏ đi, mối thù lớn ngập trời đã có cơ hội mà lại không báo được thì sao không đau khổ.


- haii..._ Vũ Hộ thở dài lòng nghĩ thầm nếu lúc nãy mình mà ra tay giết Cam Ninh có lẽ mọi chuyện đã tốt lành hơn.


o0o


Sáu giờ sáng, trận thủy chiến trên sông kéo dài mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc trong sự thảm thiết, quân Việt thắng trận trong thảm hại, năm nghìn lính đi đầu theo Ngô Lâm bây giờ chỉ còn lại hơn năm trăm người do Nông Văn Vân chỉ huy cùng với tám mươi sáu sĩ quan còn sống sót, Đặng Dung tử trận được bảy tên lính Việt còn sống sót trên thuyền quân Hán liều chết mang ra khỏi thuyền của Hoằng Tháo, đầu bị nước cuốn trôi tìm không thấy, Ma Xuân Trường kiệt sức phải nhờ quân lính khiêng về, Ngô Lâm ngất xỉu tại trận được Vũ Hải cứu.


Năm nghìn quân do hai anh em.họ Vũ chỉ huy đến sau cũng thảm không kém, gần nghìn người tử vong, hai nghìn người bị thương dù có chữa được cũng không thể lên chiến trường.


Đại đô đốc thủy quân Hán Cam Ninh nhảy xuống nước bỏ chạy tìm không thấy tung, Hữu quân đô đốc Miêu Ly tử trận, Tả quân đô đốc Hoằng Tháo và tiên phong Ô Mã Nhi bị thương mỗi người vội dẫn theo ba nghìn lính còn sót lại bỏ chạy, thủy quân trung lang tướng Mộc Thanh bị bắt sống cùng với một vạn thủy binh, gần một vạn quân Hán nằm lại dòng sông lạnh léo, hơn bốn nghìn người khôngvcó chủ tướng dẫn đầu bỏ chạy khắp nơi.


Lực lượng trong tay Ngô Lâm đã ít bây giờ còn ít hơn, mất một danh tướng nhưng đổi lại cậu có được hai viên vừa là danh tướng vừa là mãnh tướng cùng với một người từng là thủ lĩnh quân khởi nghĩa trống nhà Nguyễn, chỉ là với cái kiến thức vớ vẩn đến từ kiếp trước của mình thì lam sao cậu biết được họ là ai.