Chương 11: Viện Binh

Đảo Loạn Đại Việt

Chương 11: Viện Binh

Cách nơi đang diễn ra trận chiến của quân việt và quân Hán ba mươi cây số về phía bắc, một đoàn lính Việt đang cầm những bó đuốc cháy sáng chạy hùng hục trên bờ theo dòng chảy của sông Bằng xuống phía nam. Nhóm lính Việt này khoảng năm nghìn người, ăn mặc rách rưỡi như ăn mày, chỉ có vài tên là còn có áo giáp mà mặc, hai viên võ tướng cưỡi ngựa đi đầu đội quân tuy quần áo rách nát, da mặt bị lửa thiêu cho đen đúa trông vô cùng thảm hại, nhưng hai mắt lại sáng quắc nhìn về phía năm vô cùng lo lăng như sợ hãi điều gì đó, tên tướng đi bêm trái thấp thỏm quay ra đằng sau giục:

- chạy nhanh lên, nhanh lên!

Rồi quay sang nhìn tên bên cạnh hỏi:

- anh Hải, liệu chúng ta có đuổi đến kịp cùng quân của Đinh tướng quân đánh quân Hán không?

- anh cũng không biết nữa, nếu không kịp thì lần sau giết bù là được ha... Ha.

Người tên Hải cười lớn trả lời, có lẽ vì để giảm sự lo láng của người em bên cạnh.

Hai người này tên là Vũ Hải và Vũ Hội, hai viên võ tướng trấn giữ cửa tây và đông của thành đô nơi Ngô Xương Văn được vua Hùng phong đất lập làm quận vương phủ. Sau khi quân Hán công vào thành đô, lính Việt trong thành bỏ chạy tán loạn hai người họ vẫn không chịu bỏ chạy mà dẫn theo thuộc hạ dưới trướng liều chết trống cự, nhưng sức hai người làm sao cản nổi cả vạn người, nên họ đành phải dẫn theo còn sót lại không đến nghìn người bỏ chạy ra ngoài mong tìm được Đinh Liễn để khôi phục lại lực lượng trống quân Hán.



Sau khi ra ngoài họ thu thập tàn quân bỏ chạy tán loạn từ thành đô chạy ra được hơn bốn nghìn người, hôm qua nghe tin tên thế tử yếu đuối đã được Đinh Liễn và Ma Xuân Trường hộ tống chạy về thành Thái Đức nên họ vội dẫn quân đuổi theo, trên đường không ngừng có thám bào về báo lại tình hình chiến sự nơi đó nên hai người phải hành quân cả buổi tối mong sao có thể đến kịp giúp đỡ được phần nào.


o0o

- lập thuẫn trận, lập thuẫn trận.

- cung tiễn thủ, chuẩn bị bắn trả.

- người đâu? mạn thuyền bên phải cháy, mau dập lửa.

-Mau mau lấy nước lại đây, nhanh lên! Kho lương thực đang cháy.

Trên những con thuyền đi sát hai bên bờ, quân Hán ho sặc sụa vì lửa cháy trên những cách buồm bốc khói, những tên giáo úy hô dùng ống tay áo lau nước mắt đang chảy ra hai bên má, miệng quát ầm ĩ ra lệnh cho những tên tiểu binh dưới trướng.

Có lẽ trời muốn giúp quân Đại Việt, hoặc cũng cõ thể là thời tiết của thiên nhiên tại ra. Khi lửa không cháy trả thấy một tí gió nào cả, lửa vừa bốc cháy mấy cái thuyền gần bờ là gió nổi vù vù như vũ báo, lửa lớn cháy lan sang cả mấy con thuyền bên cạnh, đám thủy thủ trên những chiếc chiến thuyền chưa cháy vội lái thuyền tránh né.

Những sợi dây thừng được Đinh Liễn và ba trăm tên lính buộc dưới đáy thuyền Hán cuỗi cùng cũng phát huy được tác dụng của mình, những con thuyền chưa cháy vội tiến lên phía trước để tránh bị lửa cháy lan chưa chạy được quá năm mét đã bị sợi dây kéo cho không thể tiến lên thêm một bước nào.

- có chuyện gì vậy? Mau đi kiểm tra xem!

tên giáo úy trên một con thuyền bị kéo lại lớn giọng ra lệnh. Một tên tiểu binh vội tháo mũ, cởi giáp, cởi áo nhảy xuống sông xem xét, nhìn những sợi dây to bằng cả cổ tay của mình buộc liền các thuyền lại với nhau hắn vội vàng bó ngoi lên mặt nước báo cáo:


- giáo úy đại nhân, không biết từ khi nào đám Việt binh đã dùng dây thừng buộc vào đáy của thuyền chúng ta? Bặy giờ kè kéo nhau nên không đi được.

- khốn khiếp!

Tên giáo úy tức giận đập tay vào thành thuyền lớn giọng chửi.

- mau cắt đứt hết chúng đi! _ hắn ra lệnh.

- tuân lệnh!

Mười tên binh lính vội vàng cởi áo cầm đao nhảy xuống nước, năm người bơi đến trỗ dây thừng cầm đao cắt, một lúc mệt thì lại ngoi lên mặt nước để năm người khác xuống. Không ngờ dây thừng này vừa to vừa chắc trắn, chúng đổi nhau sẻ qua sẻ lại mười lăm phút rồi mà mới chỉ cắt được một nửa. Đúng lúc này Đinh Liễn và ba trăm lính quay lại chuẩn bị nhảy lên thuyền chém giết thấy vậy liền rút đao sau lưng bơi nhanh về phía chúng, vung đao mà bổ vào người mấy tên lính, năm tên lính Hán đang ngậm miệng phình má để không bị nước vào, một tay cầm dây tay kia cầm đao không chú ý bất ngờ bị tấn công chỉ đành chơ mắt nhìn những lưỡi đao cắt cơ thể mình làm hai nửa.


Năm tên ngoi trên mặt nước bám vào bên ngoài thuyền mà thở, chúng đang khó hiểu vì sao đồng bạn mình có thể lặn lâu như thế thì thấy nước có màu đỏ nổi kên bên cạnh.

- máu, là máu! Máu ở đâu ra vậy?

Một tên khó hiểu hỏi, đáp lại hắn sự im lặng đến rợn người, hắn xoay người lại, há hốc mồm khi thấy những tên đồn bạn khi nãy còn đang cùng mình bốc phét là tối nay sẽ có thể giết bao nhiêu tên lính Đại Việt bây giờ cả thân thể đã nằm trôi nổi trên mặt nước mà chảy ra những dòng máu tươi từ các lỗ thủng trên cơ thể.

Phập

Một tiếng kêu bên dưới vang lên, hắn vội nhìn xuống thì thấy bụng mình đã bị một lưỡi đao xuyên thủng, máu tươi chảy ra như suối, hắn sơ hãi định kêu lên thì miệng bị cách tay của ai đó bịt lại, câu nói ú ớ chỉ còn phát ra trong cổ họng, cơ thể hắn giãy rành rạnh trên mặt nước, miêng chảy máu tươi, ánh mắt mờ dần, mờ dần đến khi không còn nhìn thấy gì nữa.

Đinh Liễn xuay người sang bên cạnh, tay đang cầm chuôi đao dùng lực rút kéo lưỡi đao từ trong bụng tên lính Hán ra, tay kia kia liền bỏ khỏi miệng hắn, chân phải đạp vào lưng cái xác trôi ra ngoài rồi vung đao theo đường hình cùng chỉ vào thuyền quân Hán nói nhỏ:

- lên!

Rồi câm cây đao ngậm vào miệng, hai tay bám vào mạn thuyền ra sức chèo lên, đám lính cũng vội học theo mà chèo lên những con thuyền khác. Sau khi lên thuyền, họ nhẹ nhàng không một tiếng động tìm ki những tên lính đi một mìmh mà ra tay giết chết.

o0o

Lưu Cơ thấy thuyền giặc bốc cháy giữ dội, liền phất cây quạt trong tay lên trời, tên tiểu binh cầm trống thấy vậy liền ra sức nà gõ cây trống không biết mệt mỏi.


Đùng Đùng Đùng Đùng Đùng......


o0o

Cách ngã ba hai con sông xuôi dòng xuống phía dưới hạ du hơn năm mươi mét, những bụi cây sống dưới nước mọc lên nhiều như kiến. Ngô Lâm để trần chỉ mặc mỗi cái quần ngồi khoanh chân trên một con thuyền nhỏ, thanh đoản đao đặt lên hai bên đầu gối, hai tay cầm vải lau lau trà trà lưỡi đao, phía sau một nghìn bảy trăm tên thủy binh người nằm đếm sao, kẻ nhắm mắt mắt ngáy khò khò mà không biết đã ngủ hay chưa, người mài cây đao trong tay lên những hòn đá dùng để mài dao mà họ mang theo, nhưng không ai phát ra tiếng động qúa lớn.

trận chiến đêm nay lẽ ra Ngô Lâm đã không được tham gia, sau khi Đinh Liễn sắp sếp mọi việc song liền quay lại tìm cậu kịch liệt khuyên can không cho cậu đi với lý do thân thể cậu quá yếu kém để ra chiến trường, nhưng vì khuyết thiếu tướng chỉ huy quân chủ lực nên cậu mới được tham gia, cậu không biết bắn tên nên không thể thay vị trí của Đặng Dung để chỉ huy xác định vị trí mà chỉ cho quân lính tùy tiên bắn được, tuy cậu cũng biết bơi nhưng không giỏi như Đinh Liễn nên việc thay Đinh Liễn đi buộc dây vào đáy thuyền cũng bị bác bỏ, đính tranh chức tiên phong với Ma Xuân Trường mà bị Lưu Cơ chửi thẳng mặt là:

- kẻ làm tướng đến cả tính mạng bản thân còn không biết qúy trọng, đòi sông lên trước cả ba quân lỡ người có mệnh hệ gì thì toàn thể tướng sĩ biết phải làm sao? Ngài là thế tử! Tương lài cũng sẽ có thể là người kế nghiệp của phụ vương ngài mà lên làm " hậu Ngô vương ", tinh mạng của ngài là quan trọng hơn hết bất cứ ai ở đây.

Và rồi cứ thê, anh lẹ trôi.
Lên làm chủ tướng ba quân.
Nhìn lại sau lưng, là gần cả ba nghìn binh lĩnh.
Ai cũng điên, điên! vì phải là lĩnh của một người giống như anh.
Mọi thứ trôi qua trong chờ đợi.
Nỗi buồn trong tâm trí, trẳng thể nào xoa đi.
Để rồi cư suy nghĩ, lên làm một lần là xong.
Cố gắng để được gì, chức to già rồi cũng xuống mồ thôi.
Khi trong lòng quân, ta chỉ là một kẻ yếu đuối.


Đang buồn chán, bên tai liền vang lên những tiếng trống nổ như sấm vang, hai mắt của cậu sáng lên, đứng dậy nhìn những người lính sau lưng lớn giọng quát:

- các anh em! Đến phiên chúng ta hành động rồi, tiến lên! Giết sạch đám quân Hán đó cho chúng khóc kêu cha gọi mẹ nào.

- Giết! Giết!

Hai nghìn bảy trăm tên lính ầm ầm đáp trả, trên thuyền những người đi trước một tay cầm thuẫn bảo vệ, một tay cầm đại đao, người ngồi đằng sau có sự bảo vệ của những đao thuẫn binh yên tâm ra sức chèo thuyền lượn lách ra khỏi những bụi cậy để đi đến nơi có thuyền của quân Hán đang bốc cháy. Tuy quân chủ lực của Đại Việt quá it nhưng cũng đành chịu thôi, ai kêu hiện tại cậu chỉ có bằng đấy quân.