Chương 15 Một Tháng Sau

Đảo Loạn Đại Việt

Chương 15 Một Tháng Sau

Thành Thái Đức bây giờ đã nhộn nhịp trở lại, những tên điạ chủ sau khi nghe tin quân đội Đại Việt thắng trận liền kéo nhau liên miên về lại thành, dân chu trong thành bày bán đủ mọi loại đồ vật, những người rảnh rối ngồi với nhau bàn tán về trận chiến một tháng trước, lũ trẻ nô đùa nhau chạy nhảu khắp các nẻo đường hát những bài ca dân gian.



Trước cửa phía tây thành, hơn một vạn tù binh quân Hán đang cầm quốc cầm xẻng, khiêng đất đi đắp bờ làm thành những thửa ruộng mới, nhìn họ trẳng có chút gì giống tù binh cả, nhìn giống như đang làm việc của nhà mình hơn. Họ nói chuyện với nhau rôm rả, có vài tên thậm chí còn quay sang trọc cho mấy tên lính Việt đang chạy đôn chạy đáo lấy nước cho họ uống khi khát mà ngẩng mặt cười với nhau ha hả, vài tên lính Việt láu cá cũng không vừa, họ quay sang trọc đủ kiểu rồi cười cùng với đám lính Hán, nhưng tuyệt đối không một người lính Việt nào có ý nhắc đến hai từ tù binh, tiếng cười nói vang kên khắp nơi không dứt.



Ngũ Vân Thiệu bỏ cán quốc trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn vế phía ánh mặt trời trói trang vào chín giờ rưỡi của mùa hè ở miền bắc, nếu ở thế giới của Ngô Lâm kiếp trước thì những người dân nông thôn giờ này đã về nhà nghỉ, nhưng họ la tù binh nên phải làm sớm về muộn, Ngũ Vân Thiệu đưa tay lên dùng ống tay áo lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.


- người anh em, mệt rồi thì nghỉ uống tí nước, anh đã cuốc cả sáng rồi mà chưa nghỉ chút nào._ Võ Hải ngồi trong một cái lán lập tạm thời thấy vậy gọi to.


Khỏi cần xác định thì Ngũ Vân Thiệu cũng biết giọng nói này gọi mình chứ không phải người những người ở bên cạnh hắn, suốt hai mươi ngày qua đều vào đúng giờ này giọng nói ấy lại vang lên nên hắn đã quen luôn, Ngũ Vân Thiệu quay sang nhìn tên tướng Việt đang cười nhìn mình liên gật đầu một cái rồi đi thẳng về phía hắn.



Võ Hải thấy vậy vội rót một chén nước rồi chạy ra tiếp đón, tay phải quàng ra sau bám lấy vai phải của Ngũ Vân Thiệu, tay trái đưa chén nước cho hắn. Hai người bám sát vào nhau trong cái mùa hè oi bức này như hai thằng gay.

Ngũ Vân Thiệu mỉm cười trước sự nhiệt tình của Võ Hải, hắn cầm chén nước thẳng đến khi đã ngồi xuống cái ghế trong trại mới đưa lên miệng uống.


- thế tử của bọn tôi quả nhiên là sáng suốt khi làm ra quyết định này nhỉ? Mấy ngay đầu mọi người còn căm hận trống đối không chịu làm việc, mỗi ngày chỉ khai khẩn được vài trục muẫu ruộng(1 mẫu = 3600m vuông ở miền bắc), bây giờ thì tốt rồi, một lệnh không được coi thường tù binh của ngài ấy xuống mà hiệu suất tăng lên hẳn, mỗi ngày ít nhất cũng mấy trăm mẫu._ Võ Hải nhìn Ngũ Vân Thiệu hỏi.


Ngũ Vân Thiệu từ tốn đặt cái bát xuống bàn trầm mặc mốt lúc rồi mới nói:

- đúng vậy, ngày xưa thường nghe người ta nói thế tử của các anh chỉ là một tên vô dụng, tôi còn không thèm để ý một tên vô dụng như vậy, vậy mà một tháng trước...._ hắn dừng lại một lúc, nhì về phía bắc như muốn tìm một thử gì đó rồi tiếp:

- tôi đã bại, tuy không phải bại trong tay ngài ấy nhưng dù sao trong trận đó ngài ấy cũng tham gia nên cũng có thể coi là bại duới tay ngài ấy đi.



- tôi cũng không thể tin được, một người lúc trước chỉ biết ăn chơi đàn đúm, bắt nạt dân lành vậy mà có thể thay đổi nhanh đến vậy, lần đâu lên chiến trường mà có thể dũng mãnh hơn cả những tay giáo úy trong quân, lại còn biết lo cho quân đầu hàng nữa chứ._ Võ Hải cảm thán.



- này, sao nhìn mặt anh lúc nao cũng buồn bã như vậy? Nhớ nhà à?_ Võ Hải hỏi.


- tôi làm gì còn nhà để về, trước khi theo đại quân xuống đây tôi đã thề sẽ không bao giờ trở lại Đại Hán nữa, nếu không phải gặp chuyện có lẽ bây giờ tôi đã tìm cho mình một vài cô vợ rồi._ Ngũ Vân Thiệu vẫn dùng cái giọng chán nản của mình trả lời.


- sao anh lại không muốn về nhà nữa? Quyên cha đất mẹ la nơi duy nhất con người ta dù có chết cũng muốn được trôn tại đó mà._ Võ Hải tiếp tục hỏi.

Ngũ Vân Thiệu không trả lời, ít ai biết được cha hắn là tướng của phản vương trong trận nội chiến mười lăm năm trước của Đại Hán, sau khi quân phản loạn thất bại cha hắn cũng tử chiến đến cùng để hai mẹ con Ngũ Vân Thiệu chạy thoát ra ngoài, một năm trước sau vài năm cải danh trốn trui lủi mẹ hắn cũng bị bệnh qua đời, nhà Hán không còn chuy lùng hậu nhân của những người từng tham gia quân phản loạn nên hắn mới đổi lại tên lúc trước gia nhập quân đội đánh cho sơn tặc nghe danh sợ vỡ mật.


o0o


Phía bắc cách thành Thái Đức năm cây số, một toà doanh trại dựng sừng sững ngay bên cạnh con đườn đi thẳng xuống thành Thái Đức, trong trại vang lên những tiếng hô quát vang dội của binh lính.


Võ Hộ, Đinh Liễn va Nông Văn Vân đứng trên bục giáo trường nhìn ba nghìn tân binh bên dưới đang luyện tập, họ vừa tham gia quân đội được một tháng lại không có những lão binh đứng bên cạnh kèm cặp nên vẫn lộn xộn như dân đi chợ, bây giờ đã đỡ hơn một chút, như mấy ngày đầu tiên mới luyện tập cả ba tên tướng Việt gần như phát điên, không có lão binh đi theo quản lý chúng chạy đông chạy tây khắp cả quân doanh, vì phải canh giữ tù binh Hán nên những lão binh bị điều đi nên Đinh Liễn và hai người kia chỉ có thể dựa vào vai tên thân binh chỉnh lý từng ngày một.



Có đôi lúc họ bực tới mức muốn giết vài người lập uy mà không giám, trong tay đang thiếu lính nếu tuỳ tiện giết người khiến cho đám tân binh này sợ hãi bỏ chốn về nha kêu cha gọi mẹ la hét họ hàng làng xóm đánh đuổi quân Việt ra khỏi thành thì nguy. Dân chúng la những người rất rễ bị kích động làm loạn dù là ở bất kể thời đại nào đi trăng nữa, bây giờ giặc đến xâm lăng nên họ nhịn đau cho chồng, con đi lính giết giặc cữu nước, giặc còn chưa chết mà con mình đã chết trong tay người nhà thì họ cần gì phải dựa vào quân đội nữa.


Dân cũng la con người, họ không vô cảm như những người dân trong mấy bộ truyện quân sự của mấy vị tác giả Trung Quốc chỉ cần giết vài người la có thể dăn trăm người. Họ có tư duy, suy nghĩ của mình du cho là đầu óc không biết một chữ, họ biết sợ hãi, biết sợ chết. Cái này la còn chưa kể đến việc những người tham gia quân đội không phải ai cũng đều là nông dân, cón có đất nhiều từng là lưu manh, côn đồ, ăn mày không có cơm ăn mới phải vào đây mong có chút cơm ăn sống qua ngày, những người này đâu có đơn giản tuỳ tiện một chút là ho hào bỏ chạy ngay.


Tại một bên khác, một nhóm khoảng một trăm người độ tuổi từ hai mươi tới hai mươi lăm tuổi, mặt cạo sạch râu để trần quấn cái khố giữa hai chân mà lao vào nhau ẩu đả vô cùng thảm thiết, không cần biết địch ta chỉ cần gặp người là đánh, người gãy mũi, môi bị dập nát phọt máu, kẻ bầm tím khắp cả người mà vẫn không ai dừng lại. Suốt hai mươi ngày qua việc đánh đấm như vậy với họ đã xảy ra như cơm bữa, lúc đầu còn sợ hãi nhưng về sau càng ngày càng hăng.


Trong đám người một cậu thiếu niên lạc loài mới mười bảy tuổi cũng tham gia vào đánh, những người khác nhỏ tuổi nhất đều la hai mươi mà cậu chỉ có mười bảy, cậu thanh niên nay không có gì là nổi bật cả, người cao có 1m70, dáng người gầy gầy, đầu đội khăn màu đỏ như quân khởi nghĩa khăn đỏ cuối thời Nguyêm của Trung Quốc, tóc để xòa xuống nhìn như con gái, cũng may thời này còn chưa có khái niệm hai từ " bê đê " bằng không chắc cậu bị người ta chửi cho SML mất. Mặt chữ L cũng trả có gì để mô tả, không có mày kiếm, mắt hổ mặt thanh tú như Đinh Liễn, nếu như đứng giữa đám đông ngoài chợ cũng trẳng ai sẽ để ý, cậu thiếu niên này chỉ có đôi chút sự dũng mãnh hơn những người ở đây một tí.


Người thanh niên có khuôn mặt bình thường ấy chính là Ngô Lâm, tuy trong trạng thái hơi bê đê một tí nhưng đẹp là được haha, còn những người đang liều mạng húc nhau này là tân đội thân binh mới của cậu, sau trận chiến trên sông đó cậu đã hôn mê suốt ba ngày, sau khi tỉnh lại, lại phải tĩnh dưỡng cả một tuần trên giường, vừa mới xuống giường là cậu đã phải đi giải quyết đám tù binh rồi mới trọn cho mình những người thân binh này.



Đinh Liễn va những người khác bận tối mắt tối mũi nên không thể giúp cậu luyện binh được nên cậu đành tự mình huẩn luyện vậy, Ngô Lâm đến cả binh pháp còn không biết thì lam sao biết luyện binh, nhưng người cậu có kinh nghiệm của một tên xã hội đen sống trong năm năm đâm chém nên cậu hiểu những tên lính này cần được huấn luyện cái gì.


Sức khoẻ và kinh nghiệm thực chiến chính la những gì suốt hai mươi ngày qua họ cùng nhau tập luyện, sáng chạy bộ trên bờ sông ăn cơm xong là lao vào nhau mà ẩu đả cho bầm mặt.


Bản thân Ngô Lâm trải qua hai mươi ngày huấn luyện còn khắc nhiệt hơn họ, cả ngày cậu chỉ luyện tập sức khoẻ, hít đất, nâng tạ... Thành quả của cậu sau sự trả giá điên cuồng luyện tập là bây giờ cậu đã có được sức khoẻ chân chính như một người thanh niên mười bảy tuổi ở nông thôn, tảng đá nặng năm mươi cân cậu có thể dùng hai tay bê lên tới bụng chạy ra xa năm mét mới buông xuống mà chỉ thở hắt mấy cái.