Chương 29: Mượn bàn thành ra mượn luôn cả quán.

Đan!

Chương 29: Mượn bàn thành ra mượn luôn cả quán.

Đan bình đạm nhìn từng người bên trong, mọi người bên trong cũng kinh ngạc nhìn hắn

- Ờ, có thể cho ta mượn một cái bàn được không?

Hắn không cần quan tâm đến bọn có thể gọi là "ăn chơi đàn điếm" này, hắn chỉ là đang làm theo cách tốt nhất và bình yên nhất cho cả hai bên.

- Ngươi là tên nào, sao dám to gan lớn mật tự tiện xông vào nơi này?

Lão trung niên là người phụ trách quán cũng như việc dạy co ba người hay là Thiệu tiểu thư còn chưa kịp lên tiếng thì Vũ Ngao một bên đã lên tiếng giận quát.

Không nói Đan, những người khác liền nhìn hắn ra vẻ kì quái, tiệm này đâu phải của hắn, hắn gào lên làm chi, Thiệu tiểu thư còn chưa lên tiếng.

- Vũ Ngao, ta thật thương tiếc cho ngươi.

Vũ Vương bên cạnh chợt hơi có chút đắc ý nói nhỏ khiến Vũ Ngao khó hiểu quay qua, bất giác hắn bắt gặp ánh mắt không vui đến từ thiếu nữ khi trên đường nhìn qua Vũ Vương, lòng hắn chợt hiện một chữ khổ.

Trong đám người này, duy nhất chỉ mình Lâm Nguyên nghe giọng nói của Đan liền ngập ngừng suy tư, hắn có lẽ đã từng nghe qua ở đâu đó.

- Hóa ra ngươi là chủ tiệm này, nếu vậy thì có dư cái bàn nào cho ta mượn chút, cần cứu người gấp.

Đan lại bình đạm nói, tuy nhiên cái vấn đề hắn nhắc đến là rất gấp rút, đợi thêm vài ba câu lung tung thì đừng trách hắn.

Vũ Ngao chỉ biết ngượng ngượng không đáp lời, hắn nào còn dám lên tiếng, đã mất điểm trước mặt mỹ nhân mà hắn cực kì yêu thích một lần, hắn không nên để mất thêm lần nữa.

- Ngươi…

- Xin hỏi công tử tôn tính đại danh, vì sao người lại đường đột xông vào Hương Thiên quán thuộc quản lý của Thiệu gia ta.

Trung niên y sư chỉ vừa lên tiếng thốt ta một chữ thì bị Ngọc Lan ngăn lại, nàng chủ động bước ra một bước đứng đối diện Đan mà có vẻ khá dịu dàng lên tiếng. Từ giọng nói, dáng người, nàng có thể đoán người này rất trẻ.

- Tôn tính thì không cần báo, còn cái đường đột thì ta thấy có hơi chút buồn cười, mà thôi cũng kệ, ta có hai vị bằng hữu đây đều bị bệnh gần lên bàn thờ, xông vào đây đơn giản là vì cứu người.

Đan vẫn một bộ dạng bình đạm, tiếp đến hắn lại nói với ánh mắt bản thân tự cho là bình thường nhưng người khác lại cho là khinh thường

- Không cần nhiều lời, giờ ta hỏi là có còn bàn dư không thì cho ta mượn một chút, nếu không có thì để ta tự chiếm, nhìn góc bên phải kia có cái bệnh nhân không có cái gì nghiêm trọng, ta có thể đến lấy.

Hắn cứ thế, bỏ mặc tất cả ánh mắt ngẩn ra và vẻ mặt không nói nên lời mà lê bước đi, hắn đâu cần quan tâm.

Ngọc Lan rất là sửng người, cực kì sửng người với thái độ này của Đan, cái ánh mắt vô tâm không nhìn đến nàng quá nhiều, quá lâu và quá sâu sắc khiến nàng đã không vui lại càng bực bội, nàng rõ là đệ nhất mỹ nhân của trấn, thế mà có một người nam nhân trẻ tuổi lại không thích ngắm nàng.

Nàng đã cố đối xử lễ nghĩa vậy mà tên này…

- Đứng lại tên hỗn láo chết tiệt.

Thấy thái độ này của Đan, Vũ Ngao và Vũ Vương lật tức lên cơn giận dữ không thôi, khí lực và khí tràng của hai Luyện khí tầng 8 nhanh chóng bộc phát.

- Hừ

Ngọc Lan chỉ hừ nhẹ, nàng giờ cũng mặc, cứ để hai tên theo đuổi nàng thay nàng giải quyết vấn đề nhỏ này.

- Qùy xuống.

Không chú ý tới hai tên dữ tợn định lao lên, Đan chỉ tiếc tục vừa đi vừa chợt kêu lên một tiếng, khí tràng của một Luyện khí tầng 9 chính hiệu nhanh chóng lan tỏa áp chế thẳng mặt hai người.

"Bịch bịch"

Không thể chống cự được khí tràng đạt đến hơn 2500 cân, hai "anh em" họ Vũ biến xám mặt mày mà gục cơ thể trên đất, một đôi mắt không thể tin cố gắng giương lên nhìn bóng lưng của Đan.

Nhìn Vũ Ngao và Vũ Vương gục trên đất, mọi người lập tức bị chấn kinh, Luyện khí tầng 8 còn bị trấn áp, tên đeo mặt nạ này lại thực lực thế nào.

Mới ban đầu họ còn tưởng Đan là một người bình thường, giờ nhìn lại thì hắn không những là tu luyện giả mà lại còn là tu luyện giả thứ dữ.

- Là…là tiền bối.

Lâm Nguyên đột ngột bật thốt lên với vẻ mừng rỡ, hắn rốt cuộc cũng nhớ ra, người đeo mặt nạ tuy không giống nhau nhưng rõ ràng lại là một người, đây là người đã giúp hắn nhận ra được con đường giúp người chân chính.

"Giúp người quan trọng là số lượng, không quan trọng cách thức" hắn sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.

Chưa kịp phản ứng với việc hai người họ Vũ bị trấn áp, thực lực người đeo mặt nạ bộc lộ, mọi người lại kinh ngạc với lời nói của Lâm Nguyên, một vị Luyện khí tầng 9.

Tiền bối, tiền bối, không lẽ đây là một lão già chứ không phải trai trẻ tuổi, với lại hai từ "tiền bối" hình như chỉ dành cho mấy lão già có thực lực mạnh mẽ, vượt quá xa so với người xưng tụng. Tên đeo mặt nạ này là Luyện khí tầng 10, 11 hay 12?

Ngọc Lan đứng một bên nhíu mày, tên này lại là một người lợi hại như vậy?
Nghi hoặc rất lớn trong lòng, khí tràng của một Luyện khí tầng 10 với hơn 1300 cân chút ít nhanh chóng từ nàng phóng đến khí tràng đang áp chế Vũ Ngao và Vũ Vương, nếu phá được hoặc cần bằng thì nàng còn đối phó được với tên này, nếu không thì đành gọi người.

Nàng cũng là một người rất thông minh, nàng không chọn áp đến Đan vì sợ nếu như không thành, hắn biết, lúc đó nàng có thể sẽ gặp rắc rối. Dùng khí tràng phá khí tràng là lựa chọn tối ưu vì nếu không thành công, tên đeo mặt nạ sẽ không biết, còn nếu thành công thì tên đeo mặt nạ yếu hơn nàng, dù hắn có biết cũng không phải đối thủ của nàng.

Khí tràng của nàng ùa vào hai người Vũ gia, thế nhưng tất cả chỉ đều như muối bỏ biển, tan biến không còn lại gì. Nàng lúc này mới có chút thất sắc.

"Xem ra ta phải tranh thủ gọi người"

Tự tin bản thân không bị ai nhận biết, nàng suy tư, có điều…

- Khá lắm nhãi ranh, tưởng ta không biết đi, ngươi cũng quỳ xuống cùng bọn họ.

Đôi mắt lộ vẻ hung dữ thông qua hai lỗ hổng nhỏ tròn trên mặt nạ, hắn một mặt trước đuổi người bệnh cũng như người thân người bệnh hay y sĩ đi chỗ khác rồi đặt bé gái xuống, một mặt khác lại không quay lưng mà lãnh đạm nói.

"Bịch"

Ngay lập tức, Ngọc Lan cũng chịu cảnh như có nguyên cục đá núi to lớn đè lên bản thân, cơ thể không thể trụ được mà gục xuống dưới nền nhà, ánh mắt nàng bây giờ là tràn đầy vẻ khó tin khi cùng sự tức giận vô cùng dữ tợn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà nàng bị ép buộc quỳ gối, nàng không cam tâm.

- Còn ngươi nữa, vì cái sự dối trá của ngươi, ngươi đáng bị quỳ.

Tiếp tục là một tay viết ra giấy những thứ gì đó, một tay còn lại thì vẫn tiếp tục truyền khí công để ngăn cuộc xâm nhập của độc rết, Đan lại một lần nữa kêu lên

"Bịch"

Lâm Nguyên chợt bị đánh gục quỳ xuống, hắn đã bị áp chế hoàn toàn

"Tại sao? Dối trá? Ta đã làm gì sai sao" Hắn liên tục khó hiểu trong lòng

Bị Đan áp chế hắn cũng không than bởi hai điều đơn giản, thứ nhất, đây là thời thế thực lực vi tôn, không bằng người ta thì chịu thiệt là điều tất nhiên, thứ hai, từ cái ngày hôm đó, hắn luôn cho rằng Đan là người đúng, bản thân hắn lúc này chắc chắn là có vấn đề, hắn chính tự nhìn nhận bản thân.

Tiếc một điều rằng, áp chế quá mạnh, hắn không thể mở miệng để hỏi Đan cũng như Vũ Ngao, Vũ Vương hay Thiệu Ngọc Lan đều không thể chửi rủi, hù dọa hay kêu lên gia thế này nọ ép Đan, ánh mắt chỉ có thể điên cuồng cố gắng giương lên đỏ lòm nhìn hắn.

- Người bệnh tật thì nằm một đống ngoài kia khổ sở, ngươi thì bên trong đây "đàm điếm" với mấy cái tiểu tử không ra gì, ta không biết hôm trước có phải sai lầm hay không mà tự dưng vô công rỗi nghề nói chuyên phiếm với người làm gì, thật mất thời gian.

- Nếu có thắc mắc thì cứ tụ tìm hiểu, ta làm biến phí lời với ngươi.

Đặt bút xuống, nhẩm các dược liệu được ghi trên giấy, Đan tựa hồ như giải thích cũng không phải giải thích mà thốt lên, cái này chắc hẳn chỉ có mình Lâm Nguyên là hiểu được lời hắn nói.

- Được rồi, hôm nay ta tạm mượn cái Hương Hương gì gì đó quán một ngày, các ngươi phải hoàn toàn nghe ta sai bảo, nếu không thì để thằng nhỏ lại để ta ngâm rượu, hiểu rồi chứ?

Đan không còn quan tâm đến bốn cái thân ảnh đang quỳ, hắn nhìn bao quát bên trong quán với ba bệnh nhân đang vừa đau vừa hoảng sợ, một người thân bệnh nhân không mấy hiểu chuyện và 3 y sĩ, 1 y sư đang không ngừng chảy mồ hôi về cái sự ngang ngược của Đan.

- Vâng.

Tiếng đáp rất nhỏ vì sự sợ hãi của mọi người đối với hắn vang lên,.

- Đừng nói với ta là hai từ "thằng nhỏ" các ngươi không biết là cái gì, đó là cái giữa hai chân cái ngươi đấy, cho nên rống to lên xem nào, sao mà yếu đuối như đàn bà vậy.

Đan làm một cái nhíu mày mà quát lớn.

- VÂNG…

Nghe đến cái ở giữa hai chân, tất cả các nam nhân được đứng nơi đây liền không tự chủ được mà che chắn "tiểu đệ", họ hoảng hốt đầy mồ hôi hột mà gào lên trong vẻ đầy bất đắc dĩ.