Chương 31: Dê cụ.

Đan!

Chương 31: Dê cụ.

Cởi hết quần áo của bé gái làm lộ ra cả một cơ thể trắng hồng non nớt khiến MB nhìn vào liền phải chảy dãi.

"Phập phập phập phập phập phập phập"

Hắn cầm lên bảy thanh kim châm trong số bao mươi thanh, hơ qua trên đóm lửa trong một ngọn nến kế bên bàn khoảng 10 giây, tiếp đến hắn liên tục cắm bảy thanh kim châm vào bảy vị trí khác nhau trên cơ thể nàng bao gồm một kim ngay đỉnh đầu, hai kim ngay hai bên hai, một kim ngay giữa lồng ngực, ba kim cuối cùng tạo thành hình tam giác ngay bụng nàng.

Duy trì tình trạng bé gái như thế trong 5 phút, Đan cầm trên tay hai trong tám dược liệu được vị y sư kia đem tới.

"Ngộp"

Bỏ vào lòng bàn tay phải, hắn dụng lực nắm lại thật mạnh, thật chặc, ba giây sau hắn đỏ tất cả bột dược liệu vào ly nước đã chuẩn bị sẵn.

Hắn cầm lên rồi cố gắng hết sức giúp cho bé gái trong tình trạng bất tỉnh uống hết.

Rút bảy kim châm khỏi vị trí trên người nàng đặt qua một bên, Đan lấy tiếp 13 thanh kim châm khác rồi hơ qua lửa cắm lên mười ba vị trí khác nhau bao gồm hai thanh ngay hai bẹn (bắp chân gần háng), 9 thanh tạo thành vòng trong quanh bụng nàng, hai thanh còn lại được cắm dưới nách nàng. Hắn cũng không còn truyền khí công vào nữa, một tay cứ thế giữ hai tay nàng giơ lên, một tay khác thì liên tục điểm gì đó sau lưng nàng.

Tình trạng này lại được duy trì 5 phút liên tục.

Đan thu hồi khí tràng khi bốn người nam thanh nữ tú đều đã ngất xỉu nằm dài trên đất, họ bị áp chế quá lâu, cơ thể không chịu nổi.

Không để ý tình trạng bốn người, Đan nhanh rút 13 thanh kim châm đặt ra một bên, bây giờ đã đến lúc hắn làm vài bước cuối cùng.

Hít thở, hít thở

Đan tựa hơi chút nhắm mắt lại vài giây.

Mở mắt ra, dạng hai chân bé gái thành hình chữ V, hai tay Đan lập tức đặt lên đầu của bé gái, một luồng khí công từ tay hắn nhanh chóng ùa vào cơ thể nàng, hắn bắt đầu di chuyển đôi tay từ trên xuống dưới.

Mặt, cằm, cổ, vai, dưới nách, hai bên ngực, đoạn xương sườn, vòng eo, đến cuối cùng là hai bên hông, hắn không di chuyển nữa, tay hắn vẫn chăm chú đặt tại nơi đó, mồ hôi trên người hắn đổ ra rất là nhiều, nói làm ướt cả cái mặt nạ giấy đang đeo trên mặt.

"Một, hai,.."

"…Ba"

Kêu lớn lên trong lòng, hai tay hắn áp mạnh mẽ lên hông bé gái, một luồng khí công cố gắng len lỏi mà thực hiện nhiệm vụ được giao.

"Phụt phụt"

Một dòng nước trắng có mùi vị khai từ chỗ nhỏ bé hồng hào của nàng bắn ra, nó khá là đứt quảng, lúc bắn lúc ngưng khó đoán trước.

Ba lần, năm lần, 8 lần, 10 lần, dòng nước trắng dường như là đã cạn, nó không còn bắn ra nửa đù đã qua một, hai phút thời gian.

Hì hục, hì hục

Đan buông tay, hắn có hơi mệt mỏi mà thở gấp ngồi tựa xuống cái ghế gần cạnh, không có linh lực hắn thật sự khó khăn khi muốn chữa những loại bệnh cùi bắp này.

Nghỉ ngơi một lát, nhìn phía trước không xa có một nhóm mười lăm người, lại quay qua nhìn thiếu phụ kế bên đang không ngừng vừa lo lắng vừa trố mắt trước những gì bản thân thấy được, Đan lau đi một vài vệt mồ hôi ngay cổ mà đứng dậy.

"Ngộp"

Bóp nát hai trong sáu dược liệu còn lại bỏ vào thùng nước lớn, khấy đều vài cái, Đan bế bé gái đặt vào bên trong. Đôi tay hắn bắt đầu sờ soạng lung tung trên khắp cơ thể nàng.

Hai chân, hai tay, vùng dưới, bụng, ngực nhỏ xíu, nách, hai tay, cổ, mặt, mũi, đầu tóc.

Hai phút sau, hắn bế nàng ra.

Hít hít

Đặt bé gái lại gần, hắn ngửi vài hơi thơm mát liền hài lòng, vẻ mặt cũng xem như là giản ra một chút.

Hai cái dược liệu hắn bỏ vào chỉ là hai cái dược thảo có thể tạo nên mùi thơm cho cơ thể, nó không có tác dụng chữa bệnh gì, hắn đặt vào đơn giản là vì cái mùi bé gái thơm tho non nớt lâu rồi hắn chưa có ngửi thế nên chỉ muốn tìm về vài hơi mà thôi.

Mặc lại quần áo đàng hoảng cho bé gái, mang theo bốn dược liệu còn lại đã được gói vào giấy, Đan trao trả tiểu nử tử cho thiếu phụ

- Tình trạng xem như đã tốt, đêm nay chắc là tỉnh.

- Ngươi mang cái này về chia ra làm hai nửa, một là để nàng uống lúc sáng trước khi ăn cơm, hai là để nàng uống lúc tối sau khi nàng ăn cơm.

Đan đưa gói giấy cho thiếu phụ

- Còn bây giờ thì biến nhanh đi, nhìn ngươi ta phát chán, mặt mũi chỉ toàn là nước mắt, xấu xí vô cùng.

Phất tay đuổi thiếu phụ đi, Đan nhanh chóng đi về phía lão già tội nghiệp nằm ở một góc bàn bên kia.

- Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, ta vạn lần cảm ơn ngài.

Thiếu phụ liên tục dập đầu xuống đất ở phía sau.

Hắn vẫn cứ thế tiến về phía trước, mọi việc đều như chưa từng có đối với chuyện mẹ con thiếu phụ.

Không thấy hắn quay lại nói gì, thiếu phụ khẽ cắn môi mà dập thêm vài cái liền ôm con gái bé bỏng có hương thơm ngào ngạt rời đi khỏi Hương Thiên quán.

Nàng rời đi, người trong quán lập tức chú ý mà quay về phía sau nhìn Đan, thấy hắn cứ loay hoay dòm ngó lão già tội nghiệp, mười ba 13 người có mười ba cảm xúc khá khác nhau, hắn chỉ đành quay lại với công việc Đan yêu cầu chỉ để giữ lại phương tiện duy nhất của đàn ông.

- Thật có lỗi với ngươi, 50 lượng bạc này xem như tiền ta bồi thường vậy.

Nhìn lão già tội nghiệp vẫn còn run run cơ thể mặc dù đã vừa uống thuốc không lâu, Đan làm vẻ mặt như hối lỗi mà móc ra trong túi 50 lượng bạc bỏ vào túi tiền của lão rời đeo lại trên người lão như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhà lão hắn không biết nên có lẽ hắn chỉ đành để lão nằm đây tạm dưỡng bệnh, khi nào lão khỏe lại thì tự mò về nhà, hắn bây giờ cần phải quay về cái quầy sách kia để xem tình hình thế nào, cuộn giấy của hắn ra sao.

Nhưng mà trước đó hắn cần làm một việc.

Đan di chuyển lại phía bốn người nam thanh nữ tú đang nằm bất tỉnh phía sau không xa nhóm 13 ba người kia.

Không ai chú ý, Đan bỏ qua ba tên nam nhân, hắn ôm lấy thiếu nữ mang khăn lụa duy nhất lên rồi kiếm một cái ghế ngồi xuống, đặt nàng trong lòng.

Thiếu nữ này có vẻ đẹp, hắn chưa thưởng thức được vẻ đẹp đằng sau tấm lụa mỏng màu xanh kia thì làm sao chịu rời đi.

- Hi vọng đừng giống "người đẹp" ở lầu ba cái quán chết tiệt kia.

Đưa tay đặt lên tấm lụa mỏng, Đan âm thầm cầu nguyện, nếu mà lại thêm một lần bị "lừa tình" bằng dáng người mê hồn, Đan chắc hắn sẽ cảm thấy mất hết niềm tin vào cuộc sống hiện tại, hắn chịu không nổi a.

Hắn thật ra cũng không biết, tại lầu ba đó, vào một tháng trước thì thường ngày vẫn luôn có một mỹ nhân xinh đẹp nhất trấn trú ngụ, và nàng không ai khác chính là Ngọc Lan đang nằm trên tay hắn. Người con gái "có bệnh bẩm sinh" mà hắn gặp chắc hẳn là em gái Ngọc Lan, Ngọc Huệ.

Ngọc Lan vì bận đến học y nên từ một tháng đổ lại đã không còn tới lui, Ngọc Huệ có mặt trên đó có lẻ là vì phong cảnh đẹp đẽ, nàng muốn xui tan đi ưu phiền nên trú ngụ tạm thời, tất nhiên khi nàng đến liền cũng cố gắng che mặt để không ai phải hoảng sợ, thành ra có một số người không biết tin tức cứ mãi tưởng đó là Ngọc Lan.

Đan thấy được gương mặt "mộc" của nàng là do nàng chưa kịp đeo lại khi tháo ra để "thoáng gió", cũng chính vì điều này, kể từ hôm đó Ngọc Huệ luôn trốn trong nhà ủ rủ không còn muốn ra ngoài.

Bỏ qua một bên chuyện bí ẩn ít người biết.

Đan nhẹ nhàng kéo tấm lụa ra

- Rất được.

Đập vào mặt hắn là một gương mặt cực kì xinh đẹp, nàng có mái tóc trước trán được cắt ngang, đôi mắt phượng đẹp đang nhắm, lông mi cong lại rất đẹp. Nàng có một chiếc mũi xinh cao cao, một đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng đầy sức hút bất kì nam nhân nào thấy qua. Nàng rõ ràng là một kiệt tác đầy mê người mà thiên nhiên ban tặng cho phe đàn ông.

Lấy được nàng, trừ Đan, chính là phúc đức chín đời tổ tông để lại.

- May cho ngươi là sinh ra ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, nếu không, ở một nơi nào đó mà có nhiều cường giả qua lại thì "lô đỉnh" là công việc ngươi không thể tránh, trừ phi ngươi có hậu cần gia thế vững chắc.

Minh vuốt nhẹ mái tóc nàng nho nhỏ nói sau đó nhìn từ trên xuống một mạch.

- Thật sự là rất được.

Gương mặt hấp hồn, dáng người thon gọn mê người kết hợp cùng với một bộ váy hồng sen khoác trên người, thiếu nữ này thật sự là một vũ khí mê hoặc chúng sinh.

Được Đan khen hai từ "rất được" đã rất là ghê gớm, hắn cả một đời tu tiên, gái đẹp nhìn thấy đếm không xểu, "rất được" đã là trên trung bình.

"Vìu"

Tay phải ôm nàng vào lòng để cảm nhận sự mềm mại khó tả, tay trái vuốt nhẹ khắp cơ thể nàng từ gương mặt kiều diễm rồi qua bộ ngực cao cao tròn tròn lại chạy đến eo thon mượt mà, cuối cùng hắn dừng tại kiều đồn của nàng mà xoa xoa vài cái lấy cảm giác.

Hắn đặt nàng lên một cái bàn gần cạnh, hắn tiến về phía mười ba người gồm năm y sĩ, một y sư, năm bệnh nhân và hai người thân đi theo, hắn muốn xem xét một chút trước khi rời đi.