Chương 28: Đời người chỉ đáng một tiếng thở dài.

Đan!

Chương 28: Đời người chỉ đáng một tiếng thở dài.

Nhìn lão già nằm yên nơi đó một hồi không phản ứng gì với hắn, tô mì xào lão vẫn để nguyên không hề động đến nửa miếng, hắn nhíu mày trầm trọng.

"Không lẽ chết rồi?"

Đan nhanh chóng ngồi xuống, bàn tay đặt lên tay lão mà bắt mạch.

Lát sau

- Đã bảo kêu về nghỉ đi mà không nghe, bây giờ nhiễm gió mà đổ bệnh, thật bó tay ngươi.

Đan thở ra một hơi, tiếp đến liền nhanh chóng vác lão trên lưng

- Tiệm thuốc nơi nào?

Hắn hỏi người trung niên quản lý quầy mì xào kế bên

- Thẳng đường, rẽ phải ngay cái hẻm kia.

Tay vừa cầm chảo, tay vừa đảo mì trung niên đáp, hắn thật cũng chẳng muốn nhìn thấy cái mặt khốn nạn của Đan.

- Được, nhớ là xem giùm cái quầy, ta về mà mất hết thì ngươi xác định.

Đan quay người rời đi, trước đó hắn cũng nhắc trung niên trông cái quầy và cuộn giấy đang phơi của hắn.



Ô Long trấn ít giao du với bên ngoài vì hoàn cảnh khốn đốn, nên bên trong trấn, tiệm thuốc cũng chỉ có duy nhất một cái là "Hương Thiên quán", đây là một tiệm thuốc thuộc quyền quản lý của Thiệu gia, một gia tộc có thể nói là đại diện cả Ô Long trấn, sinh tử của trấn chỉ phụ thuộc họ.

Dân số trong trấn gần 4000 người, bệnh tật hằng ngày thì trung bình cao lắm chỉ là 50 người một ngày được phân bố khắp sáng, trưa, chiều, tối thành ra quán cũng không quá mấy bận rộn. Nhưng mà từ một tháng trước đổ lại đây, Hương Thiên quán chợt đông người đến bất thường, người bệnh phải nói là xếp hàng dài từ đường lớn cho đến hẻm nhỏ, trung bình một ngày đã lên gần 500 người, lạ cái là số người khám và chữa bệnh này đa số chỉ toàn trai tráng, thanh thiếu niên.

Nguyên nhân thì có lẽ là vì con gái trưởng của Thiệu gia, người được dân chúng chấp nhận là đệ nhất mỹ nhân của Ô Long trấn đến để học y dược cũng như thực tập về khám và chữa bệnh.

Mà cứ nhắc đến nàng, ai lại cũng sẽ nhớ đến cô em gái của nàng, chị thì đẹp đến nỗi "chim sa cá lặn, nước tung tăng, muôn hoa đua nở", còn em thì đẹp đến độ "chim sa cá lặn mất xác, nước tung tóe, muôn hoa úa màu", đúng là bi kịch cuộc đời a.

"Cái gì vậy, sao nhiều người quá vậy, bệnh dịch chắc?"

Đan mang theo lão già đang không ngừng phát lạnh trên lưng hắn chỉ vừa đến hẻm liền đớ người, quan cảnh bên trong cái hẻm này cứ như là một vụ phát gạo cứu người bị đói, đông như kiến, hầu như không còn chỗ chen qua.

"Hình như có cái gì đó không được đúng"

Đan nhìn từng người, quan sát từng sắc mặt, hắn nào có thấy vẻ gì của bệnh trạng, cái này rõ là hội chợ, hắn đi nhằm hẻm? Nhưng mà nếu như thế thì một đống người già và trẻ em đang gào khóc một bên kia thì sao?

- Ô ô ô…bà ngoại ta sắp không xong, các ngươi mau tránh đường, ta phải chữa bệnh cho bà, ta năn nỉ mà, ô ô…

Một thằng nhóc chừng khoảng 11 tuổi kêu gào không ngừng đằng sau những tấm lưng to lớn, cao khỏe, sau lưng hắn là một bà lão gần 70 với vẻ mặt trắng dã, hơi thở yếu ớt, xem ra là sắp không xong thật.

- Cút mẹ ngươi đi, ngươi có biết ta đã đứng ở đây từ lúc trời còn tờ mờ sáng, khó khăn lắm mới vào được đến đây a.

Một thanh niên giận dữ quay lại xô thằng nhóc ngã ra một bên.

- Bà ngươi chứ có phải bà ta, chết thì chết đi thôi.

Một thanh niên vạm vỡ khác cũng lên tiếng tức giận, mỹ nhân hắn hôm nay còn chưa được ngắm chứ đừng nói muốn tranh trước hắn mà chữa bệnh.

"Qúa khứ, hiện tại, tương lai đều luôn có hạng người thế này, haizzz"

Đan lại chuyển qua một góc khác

- Khụ khụ, làm ơn cho ta qua, ta van cầu các ngươi…

Một lão trung niên bị nhiễm phong hàn liên tục ho lên mà yếu ớt chen vào dòng người đầy trẻ trung.

- Biến đi cái lão già hôi hám này.

- Nếu mà lây bệnh cho ta thì cha mẹ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Hất lão trung niên qua một bên, vài người thanh niên nhanh chóng kêu lên với bộ mặt không vui.

Đan lại nhìn qua một góc khác

- Tiểu Nhi con sao rồi, sao không trả lời mẹ, tiểu Nhi, tiểu Nhi ô ô ô….

Một thiếu phụ chừng khoảng 32 tuổi đang ôm trong lòng một đưa bé gái xin xắn mà khóc lóc không ngừng, bé gái hơi thở gần như bị ngắt quản, tim đã chuẩn bị ngừng đập.

Đan nhìn đến trên thân thể đứa bé, đôi mắt hắn chợt biến đổi kì dị mà mắt thường không thể nào thấy được, hắn đang như nhìn xuyên thấu mọi thứ bên trong người nàng.

"Độc rết trăm năm"

Thấy rõ một cái kịch độc đen nhánh đang dần xâm nhập tim bé gái, Đan cực nhanh di chuyển đến gần

- Để ta xem.

Đặt lão già tội nghiệp qua một bên, hắn bế lấy bé gái mà không cần sự cho phép của thiếu phụ, thiếu phụ lúc này cũng biết biết giương đôi mắt ướt át mà theo dõi, nàng đã không còn biết suy nghĩ gì cho thoải đáng.

Ôm bé gái trong lòng, Đan liền đưa tay áp lên ngực nàng, ngay chỗ có trái tim, một luồng khí công nhanh chóng xâm nhập cơ thể nàng, đẩy lùi chất độc từng chút, từng chút một.

Không có linh lực, hắn không thể chữa trị ngay cho bé gái này, với năng lực của khí công, hắn chỉ có thể đẩy ra dần và làm chậm quá trình xâm nhập, hắn cần có dược lược trợ giúp.

Đeo chiếc mặt nạ giấy khác dự trữ trong người lên mặt, một lần nữa vác lão già tội nghiệp trên vai, một tay bế đứa bé trong lòng, một tay thì không ngừng truyền khí công, hắn nhoáng lên cái ánh mắt bình đạm nhìn cảnh người đông đúc phía trước chỉ toàn trai trẻ.

- Qùy xuống.

Một âm thanh mờ nhạt vang lên

"HỰ hự hự…"

Thái sơn nặng trĩu ngàn cân lập tức áp lên trên người tất cả những kẽ ngán đường hắn, không ai còn có thể nhúc nhích, gương mặt đều đã bị áp thẳng vào trong đất.

- Chúng ta đi.

Quay cái mặt nạ ngớ ngẩn như tựa cười nhẹ phía sau mà nhìn những người thật sự cần được chữa bệnh, Đan lê bước trên con đường đã vắng người, đạp lên từng cơ thể, đạp lên từng cái đầu, đạp lên từng cái mông, hắn bước từng bước lại "Hương Thiên quán".

Người phía sau thấy hắn bước thế liền kinh sợ, ra tên này là một tu luyện giả mạnh mẽ, suy tư một hồi, bọn hắn cũng bạo gan mà lê lết bản thân đi theo vì dù sao thì bọn dưới đất kia sẽ không có thể thấy mặt mày bọn họ.

Trước khi mở của bước vào bên trong, hắn nhìn đến hai thân đang nằm gục ngay tại trước cửa, hai tên này với cách ăn mặc tựa như người hầu, lính lác thì chắc chắn là thuộc cái quán này, họ phải đáng bị phạt nặng hơn.

Chân hắn giơ lên, lực đã tụ mà chuẩn bị là tiễn hai đứa đi một đoạn nhưng hắn bất chợt lại hạ xuống, nghĩ kĩ lại, hắn chỉ có thở dài trong lòng.

"Chỉ là người thường, ta vì sao còn phải đôi co".

Nghĩ thế hắn liền bỏ qua, tiến đến mở cửa mà bước vào…

Bên trong "Hương Thiên quán".

- Tiểu thư và các vị công tử, trong cái trường hợp này ta nên…

Bên trong rất rộng, tủ thuốc, dược liệu thì được để sát ba vách tường, người bên trong có tổng cộng là 15 người, phân bố theo từng chụm.

Chụm thứ nhất nằm ở bên trái là một nhóm ba người gồm một bệnh nhân trẻ tuổi, một y sĩ (mấy thằng học y nhưng không thông thạo lắm) đang khám và một y sĩ khác đang trực tủ dược liệu bên đó.

Cụm thứ hai nằm bên phải là một nhóm người bốn người gồm một bà lão đang được y sĩ khám bệnh và có lẽ là cháu gái bà ta đang kế bên lo lắng, phía sau họ vẫn là một y sĩ trực quầy dược liệu.

Cụm thứ ba nằm chính giữ chỉ có duy nhất một y sĩ trực quầy dược.

Cụm thứ tư nằm ngay trung tâm hiện đang có tổng là 6 người, ba thiếu niên đều có gương mặt tuấn tú cùng với khí lực tràn trề biển hiện là một Luyện khí giả mạnh mẽ, một nữ tử có dáng người có thể nói là "sát nam nhân ngay tức khắc" đang mang một chiếc khăn lụa che mặt, không để ai có thể thấy rõ, khí lực trong cơ thể mỏng manh cũng ẩn hiện, hình như là mạnh hơn ba thanh niên kia không ít, cuối cùng là một trung niên gần 60 tuổi với mái tóc lốm đốm bạc đang không ngừng chỉ vị trí này, vị trí nọ trên cơ thể một nam tử bệnh trạng nằm ngay tại bàn mà thuyết giáo cho ba người, đây là một y sư (người tinh thông ngành y), một y sư duy nhất tại Ô Long trấn, vị y sư này khí lực cũng có nhưng lại chỉ là tầng 4.

Ba thanh niên theo thứ tự từ trái sang phải Vũ Vương, Vũ Ngao và Lâm Nguyên, nữ tử là Thiệu Ngọc Lan, còn trung niên thì chỉ là người qua đường như "ta".

- Tiểu thư và ba vị công tử đây đã hiểu chưa.

Một hồi thuyết này thuyết kia, trung niên vội lau mồ hôi mà hỏi bốn người nam thanh nữ tú.

"Két…"

Không đợi ai trả lời, không đợi ai thắc mắc, cửa phòng đang được đóng kín cách biệt với bên ngoài đột ngột mở ra, một thân ảnh nhưng lại là ba người cùng với chiếc mặt nạ ngớ ngẩn đang đeo trên mặt bước vào. Hàng loạt ánh mắt ngay lập tức chú mục đến.