Chương 1: Trong Bụng Mẹ

Đại Việt Giang Sơn

Chương 1: Trong Bụng Mẹ

Xung quanh chỉ là một màu tối đen, không âm thanh, không ánh sáng thậm chí cũng chẳng cảm nhận được bất cứ thứ gì cả cứ như toàn bộ giác quan của con người đều không tồn tại.


Hắn lúc này rất muốn mở mắt, rất muốn biết mình đang ở đâu nhưng mà cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể mở mắt ra nổi, thậm chí đến cả hô hấp cũng không có cách nào làm được, ngoại trừ một dòng suy nghĩ thủy chung tồn tại ra hắn căn bản không còn cái gì.


Dần dần khi cái cảm giác bất lực này bao phủ lấy hắn liền chuyển thành nỗi sợ.


Là sống hay là chết?.


Hắn ngày bé thường có một câu hỏi, một câu hỏi không có câu trả lời, người sau khi chết sẽ thế nào?.


Là mất đi toàn bộ ý thức, mất đi toàn bộ suy nghĩ hay là một mực có ý thức, một mực có suy nghĩ nhưng mà không cách nào nói ra, không cách nào để người khác cảm nhận được, cứ như vậy chìm trong không gian của riêng mình, cứ như vậy chờ đợi thời gian chậm rãi đi qua?.


Hắn không rõ mình chết hay chưa nhưng mà hắn cảm thấy nếu hắn thật sự chết rồi thì cũng quá đáng sợ.


Chết tất nhiên là hết nhưng nếu ý thức vẫn còn tồn tại thì sao?, vậy thì đáp trả lại ngươi chính là vô tận bóng tối, vô tận tĩnh lặng, vô tận cô độc, cứ như vậy không biết đến năm nào tháng nào, cũng chẳng có khái niệm thời gian cùng không gian.


........


Nếu hắn lúc này có thể cười, nếu hắn có thể sử dụng miệng để cười chắc chắn sẽ là một nụ cười đắng chát, trước khi chết hắn là một cái thành phần cực kỳ bất hảo.


Từ bé đến lớn hắn vô cùng cứng đầu, vô cùng ương bướng hơn nữa trong nhà chẳng có ai có thể nói được hắn, chính hắn cũng chẳng nhớ được thời đi học bị mời phụ huynh bao nhiêu lần, bao nhiêu lần cha mẹ phải đến gặp hiệu trưởng.


Hắn sinh ra đã không thiếu tiền, gia đình của hắn không hẳn là ‘phú khả địch quốc’ nhưng cũng có của ăn của để, có thể coi là một gia đình tỷ phú, mọi thứ đến với hắn quá mức dễ dàng, không cần học hành gì chỉ cần đến khi tốt nghiệp cấp 3 sau đó ra nước ngoài kiếm tấm bằng hạng bét của một trường nào đó ngoài kia rồi liền có thể trở về tiếp quản công việc của cha mẹ, một cuộc đời quá bằng phẳng.


Không biết có phải hắn mang ý thức phản nghịch từ trong trứng không, suốt những năm tháng đi học đều trở thành thành phần bất hảo, đánh nhau nhiều như cơm bữa, thậm chí từ cấp 2 đến hết cấp 3 hắn đều được coi là lão đại của trường, làm hiệu trưởng cùng giáo viên chủ nhiệm đau đầu vô cùng.


Hắn căn bản không thích học, cái hắn thích chỉ là phá hoại, chỉ là đánh nhau thậm chí hắn còn cảm thấy thiên phú đánh nhau của mình cực kỳ không tệ, hắn năm đó thể trọng chỉ có 50 kg từng đánh cho một đứa gần 120 kg nhập viện, so với thân phận thiếu gia nhà giàu hắn có lẽ thích hợp hơn với cái thân phận ngọn cỏ đầu đường, lớn lên liền tiến nhập vào dân giang hồ, dân anh chị, chí ít thời còn đi học đây là ước mong ước của hắn.


Tiếp theo cuộc đời hắn liền có thêm chút biến động, vào năm lớp 12 khi đó hắn 17 tuổi, mẹ hắn vậy mà lại có thể mang thai phải biết mẹ hắn năm đó cũng đã gần 40 tuổi, việc đột nhiên có một đứa em trai không khiến hắn cảm thấy áp lực chút nào trái lại còn có một sự giải thoát, cha mẹ từ đó cũng không mấy quan tâm đến hắn hoặc chí ít trong mắt cha mẹ hai người triệt để bất lực với đứa con này.



Không còn phải gánh trọng trách kế nghiệp cơ ngơi gia đình, năm lớp 12 hắn liền muốn thi vào trường quân đội, trong đầu một đứa như hắn năm đó suy nghĩ cũng rất đơn giản, quân đội chính là có thể đánh người một cách hợp pháp hoặc đại loại như thế.


Trường quân đội không phải là trường có điểm số rơi vào top đầu quốc gia nhưng mà điểm thi vào cũng không thấp, với một đứa học lực trung bình suốt 3 năm cấp 3 như hắn mà nói căn bản không thể thi vào, cho dù là chính cha mẹ của hắn cũng không tin tưởng hắn thi đỗ trường quân đội chứ đừng nói là người khác.


Kỳ tích sau đó xảy ra, trong vòng 5 tháng, lần đầu tiên trong đời hắn nghiêm túc học hành, nghiêm túc không có cúp học, sau đó hắn... thật sự đỗ đại học rồi, thật sự đủ điểm rồi.


Hắn còn nhớ như in ngày báo điểm thi, có lẽ đó cũng là lần đầu tiên hắn thấy ánh mắt tự hào của cha mẹ.


Hắn thật ra cũng biết với tài lực cùng quan hệ của gia đình hắn việc đi cửa sau cũng không khó, nhà hắn quen không ít người trong quân đội thậm chí cha mẹ hắn đã làm tốt quan hệ, đã chuẩn bị quà biếu chỉ cần đợi công bố điểm thi liền sẽ xin cho hắn gia nhập trường quân đội hoặc đại loại ngành nghề liên quan đến quân đội.


Trong đầu cha mẹ hắn suy nghĩ rất đơn giản, nếu hắn vào môi trường quân đội có lẽ có thể rèn được tính nết của hắn, ít nhất cũng không gây phiền phức cho gia đình, không ra ngoài đâm chém người ta chỉ là cha mẹ hắn tuyệt đối không ngờ thằng con quý tử lại có thể thật sự bằng tài học của mình mà thi đỗ.


Tiếp theo thì cuộc đời của hắn liền dần dần thay đổi, hắn cực kỳ thích đánh nhau, cực kỳ thích hành động hơn nữa đầu óc của hắn thông minh hơn người, khả năng tiếp thu rất mạnh cuối cùng cộng thêm quan hệ gia đình, hắn trở thành bộ đội đặc công.


Việt Nam là một quốc gia chuộng hòa bình, đặc công thật ra cũng không phải suốt ngày chuẩn bị chiến tranh hay là đánh đánh giết giết nhưng không thể không nói trong môi trường đó hắn trưởng thành hơn rất nhiều.


Môi trường nhà lính đã tôi luyện hắn chín chắn hơn, biết suy nghĩ hơn, cũng có trách nhiệm hơn.


Đặc công là binh lực tinh nhuệ nhất của quốc gia, thỉnh thoảng hắn cũng phải đối đầu cùng tội phạm nguy hiểm nhưng mà càng những nhiệm vụ nguy hiểm thì hắn lại càng thấy phấn khích, bác sĩ nói hoocmon Endorphin của hắn tiết ra nhiều hơn hẳn so với người thường, chỉ cần hoạt động mạnh, chỉ cần hoạt động liền quan đến cơ bắp thì hoocmon này sẽ liên tục sinh ra sau đó bắt đầu gây hưng phấn cho hắn.


Chung quy là hắn cảm thấy cuộc đời của mình đến đây liền không tệ.


Đặc công cũng không phải như mấy câu truyện trên mạng mang theo thần thông quảng đại, mang theo mấy nhiệm vụ truy sát, ám sát hay đánh boom liều chết, mấy cái này đơn giản chỉ là hư cấu nhưng có một sự thật, mỗi đơn vị đều là tinh anh trong tinh anh, đương nhiên nó cũng sẽ không siêu nhân hóa như trong mấy câu truyện hư cấu kia.


Trong đơn vị thậm chí trong cả quân khu chỉ xét về thực chiến hắn có thể xếp vào 3 vị trí đầu, sức chiến đấu cực cường.


Trí nhớ hiện nay của hắn đến đây liền cũng không còn nhiều nữa, trí nhớ của hắn dừng lại trong một chuyến đi du lịch.


Cũng không phải có cái lý do đặc biệt gì chỉ là hắn đột nhiên thích đi du lịch lại đúng kỳ nghỉ phép hàng năm sau đó hắn liền đặt vé máy bay, hắn muốn đến Mỹ, hắn muốn tận mắt nhìn thấy một trận WWE, tận mắt được hòa vào cái không khí phấn khích kia.


Đương nhiên hắn cũng biết WWE rất nhiều cái là giả, là kỹ xảo hay thủ thuật nhưng mà ai quan tâm mấy cái đó?, thích xem là được không phải sao?, dù sao hắn cũng không thiếu tiền.


Tiếp theo ở trên máy bay, gặp được ai hay nhìn thấy cái gì hắn cũng không nhớ rõ lắm, hắn chỉ nhớ máy bay khi đó đột nhiên rung mạnh, vô số tiếng kêu sợ hãi, vô số khuôn mặt hoảng hốt hiện lên sau đó... cũng không có sau đó nữa, hắn liền rơi vào cái trạng thái chết tiệt này.



.......


Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm... hắn cũng không rõ là mình có tính đúng thời gian hay không nhưng hắn chỉ cảm thấy rất dài rất dài, từ lúc ban đầu là bất lực, là sợ hãi sau đó bắt đầu có chút tự trách về chính mình khi còn ‘sống’ sau đó đến bây giờ chỉ có... chấp nhận.


Thân là một người lính, tố chất thần kinh của hắn vẫn là hơn người, hắn rốt cuộc cũng chấp nhận là mình đã chết, hoặc đang trong trạng thái sống thực vật, nói chung là ý thức thì có nhưng cơ thể thì không.


Cho đến một ngày kia, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, có một loại khí trắng nhẹ dịu xuất hiện.


Tại sao lại là khí trắng? hắn không có mắt, xung quanh hắn chỉ có một mảnh màu đen nhưng cái làn khí kia thì hắn thật sự có thể cảm nhận được, nó màu trắng, cái cảm giác nhẹ dịu tiếp xúc với da thịt kia làm toàn bộ linh hồn hắn như được tẩy lễ.


Tại sao lại có da thịt?, hắn lúc này mới nhận ra mình hình như cũng có da thịt hoặc cảm nhận được da thịt tồn tại đồng thời khi hắn hấp thụ cái khí trắng này vào trong người hắn có thể cảm nhận được những thứ gọi là ‘xúc cảm’ càng ngày càng rõ ràng hơn.


Không rõ hấp thụ khí trắng kiểu gì, hắn chỉ biết mình hấp thụ mà thôi, khí trắng quả thật đang chui vào người hắn, thế là hắn cũng mặc kệ, hắn tham lam cái gọi là ‘xúc cảm’ này vì vậy hắn điên cuồng hấp thụ khí trắng.


Thời gian lại tiếp tục trôi qua, hắn cũng không rõ bao lâu nữa nhưng có lẽ ngắn hơn lúc trước, hắn rốt cuộc có thể... cử động.


Hắn rốt cuộc có thể mở mắt.


Hắn cảm nhận được chi giác, cảm nhận được xúc giác sau đó khi đôi mắt chậm rãi mở ra, hắn nhìn thấy xung quanh mình toàn bộ là dịch nhờn, hắn như ở trong một dạng môi trường lỏng sau đó cố phóng tầm mắt ra xa hơn một chút, hắn liền thấy một cái vách ngăn... một cái vách ngăn bằng thịt hơn nữa một phần cơ thể hắn... còn gắn với cái vách ngăn kia.


Hắn có thể cảm giác rõ ràng... cái phần gắn với vách ngăn thịt kia vậy mà đang truyền dưỡng chất cho hắn, đang nuôi sống hắn?.


Sau đó hắn chỉ muốn chửi mẹ nó.


Hắn biết mình đang ở đâu rồi, hắn đang ở trong bụng mẹ, hắn vậy mà là một cái thai nhi.


Một chú thích nhỏ cho những ai còn chưa biết WWE nhé:
Công ty World Wrestling Entertainment (Đấu vật Giải trí Thế giới, gọi tắt là WWE). Đấu vật biểu diễn là ngành kinh doanh chủ yếu của công ty. WWE hiện nay được xem là tập đoàn đấu vật biểu diễn phát triển và lớn nhất thế giới, ngoài ra WWE còn chứa đựng một thư viện hình ảnh lớn trong đó miêu tả từng thời kì lịch sử của ngành đô vật. Giống như ở các giải đấu vật biểu diễn khác, các chương trình của WWE không phải thể thao đối kháng thực thụ, mà chỉ thuần về giải trí, với cốt truyện, kịch bản, và các trận đấu mang tính biểu diễn, cho dù các trận đấu có những đòn đánh có thể gây nguy cơ chấn thương cho người biểu diễn nếu như thực hiện không đúng cách.