Chương 128 - Đồ Thành

Đại Việt Dị Giới Cuồng Tưởng Khúc

Chương 128 - Đồ Thành

Chương 128 - Đồ Thành


Ngày thứ bảy, thành Zafrilla.

Lúc này con số thương vong bỏ ra là vô cùng lớn, hàng trăm xác chết ngổn ngang ở từng vách tường thành tạo nên một mùi không khí ẩm thấp vô cùng khó chịu. Mùi hôi thối từ những xác chết chưa được xử lý, mùi máu, mùi của những mảnh thân thể cháy vụn thành tro, mùi của kim loại bị nung chảy tạo ra một loại không khí nặng mùi vô cùng ngột ngạc. Trong khi đó vẫn là hàng ngàn tiếng la hét kinh hoàng của dân chúng thành Zafrilla kết hợp với tiếng nổ của đạn pháo, tiếng hô xung phong của của những tên Lang Nhân điên cuồng tràn qua bức tường thành đổ nát, cột cờ đã gãy, máu thẩm ướt nhũn cả mặt đất.

Cordon là thành chủ lúc này, cũng không khác gì một tên chiến binh tầm thường, trên người là đầy rẫy vết thương, thậm chí trên trán còn đang quấn một chiếc khăn được xé ra từ áo choàng của mình để buộc lại vết thương từ một đám Lang Nhân điên cuồng tấn công hắn lúc trước. Vẻ mặt khổ sở chống đỡ hò hét đến khản cổ, từng tốp quân lính của hắn cũng dần ít lại theo thời gian. Người đứng cạnh hắn có thể lành lặn chiến đấu cũng không còn được bao nhiêu.

Chứng kiến cảnh chiến đấu không rời bỏ vị trí của mình, từng bước phá gãy mọi kế sách tiến công. Ferguson Scen dù không muốn nhưng cũng phải công nhận, Cordon là một vị chỉ huy tài giỏi. Đã có ít nhất là ba lần đưa thư khuyên hàng, nhưng tên này vẫn rất cẩn mật trung thành với Vương Quốc, một tên vua thói nát, một chế độ bù nhìn do chính tên cận thần thân cận là Đại Vương Công Juan Falange dựng lên.

Người không cùng chí khó cùng nhau nói chuyện, kẻ thờ khác chủ khó lòng gặp nhau trong hoà bình. Dù sao mỗi người điều có một lòng tin của riêng bản thân mình, Ferguson không thể ép buộc kẻ không muốn. Chỉ có máu mới xứng đang tôn vinh cho người anh hùng.

Thành Zafrilla được xây dựng theo một dạng hình xoắn ốc có ba tầng. Tầng ngoài cùng là cho dân chúng cũng được xem như là vùng ngoại thành và cũng là nơi người dân có thể trồng hoa màu, hay chăn nuôi. Tầng hai là khu vực sầm uất, nơi đây là khu vực trao đổi hàng hoá cũng như là nơi tự tập đông đảo tầng lớp quý tộc của thành phố, cũng như là nơi giao thương qua lại giữa các thành phố lẫn nhau. Tầng ba là nơi đặt bộ máy chính quyền cai trị của thành phố, cũng là nơi thờ phượng tế lễ chư thần của thành phố.

Lúc này quân đội do Ferguson lãnh đạo đang từng bước tiến lên tầng hai của thành Zafrilla, mặc dù được trang bị tối tân hơn nhưng cũng chỉ có hơn năm ngàn quân sử dụng Mas49 mới mua từ Đại Việt. số quân còn lại vẫn sử dụng trường đao là chủ yếu. Lại nói bên phòng thủ lại có được lòng dân, cho nên bước tiến đội quân của Ferguson luôn gặp kháng cự một cách quyết liệt.

Chưa kể đường phố lúc này là ngổn ngang chướng ngại vật, cây gỗ bàn ghế hoặc thậm chí là những thiết bị dùng để công thành cũng bị phá dỡ mà làm thành tường rào trên đường phố. Chiến tranh đô thị chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng, nơi có đầy đủ diều kiện để đánh du kích, hoặc kháng cự lại quân đội không thuộc địa hình của thành phố một cách có hiệu quả. Con số thương vong chỉ trong mấy ngày đã lên đến gần ba ngàn người, đa phần đều là người của Ferguson Scene.

Trời bắt đầu sụp tối, Ferguson Scene lệnh cho dừng lại cuộc tấn công. Quân lính được phép nghỉ ngơi nhưng vẫn phải để lại một vùng trắng, nhằm tránh cho dân quân thành Zafrilla tập kích như những đêm trước. Vừa chỉnh đốn quân lính xong, thì phía Bắc lại xuất hiện dấu vết của quân kỵ binh do Ngô Tuấn dẫn dắt chặn đường mai phục viện quân cũng quay về kịp lúc. Được tiếp thêm quân chi viện, lại phóng ra thêm tin tức quân đội Vương Đô gần hai vạn kỵ binh đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Ngô Tuấn lại đề xuất cho binh lính nghỉ ngơi nhanh, canh ba bắt đầu công thành. Ferguson cũng không phản bác, bởi ngoài việc Ngô Tuấn có gương mặt trắng sáng trẻ đẹp ra, thì tài năng lãnh đạo quân đội phải nói như một đại tướng đã từng dẫn dắt hàng trăm ngàn trận chiến.

Quyết đoán lạnh lùng, ra tay không có một chút nào e dè hay chần chừ. Tất cả đều suy tính rất kỹ lưỡng từng bước một. Điển hình như việc chia quân ra làm hai hướng, một hướng Tây Bắc hai là hướng Đông Bắc, cùng nhau hành động tạo thế gọng kiềm. Bao vây chặt đến mức một con ruồi trong thành Zafrilla cũng khó mà bay ra nói chi là tin tức.

Giờ lành đã điểm, pháo sáng bắn lên cao, cùng với đó là hàng ngàn tiếng reo hò của quân lính Gia Tộc hò hét vang dạy cả một vùng trời. Pháo Cối bắt đầu vận hành công việc pháo kích của mình, sau hai mươi phút vùi dập, từng tốp lính phân theo cấp tiểu đội di chuyển thọc sâu vào trong thành. Thế trận bắt đầu thay đổi, do suốt mấy ngày kháng cự vất vả, lại nói rút quân đi vội vàng không kịp chuẩn bị lương thực, ý chí chiến đấu thì có nhưng sức người thì có hạng.

Quân đói thì làm sao mà tỉnh táo để mà chiến đấu, thiếu thốn đủ thứ từ hoả lực, quân lực cho đến lương thực thì làm sao mà đánh. Mặc dù vẫn có nhiều câu chuyện được kể lại quân Vương Quốc dũng mãnh dùng thân mình châm lửa lao thẳng vào quân Gia Tộc hòng cho đồng bọn rút lui an toàn. Nhưng đó cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, sức cùng lực kiệt, thua thiệt về quân số, về hoả lực. Chẳng mấy chốc phòng tuyến của Condor vỡ vụng, tường thành đổ nát, dân thường ngã xuống như mưa sa, binh lính tàn phế đến mức chẳng còn được bao nhiêu người...

Biết chắc số phận của mình không thoát khỏi cái chết, cho nên tên này quay về dinh phủ, ra tay giết hết người nhà. Rồi lại dùng kiếm cắt cổ mà tự vẫn.

Quân Vương Quốc mặc dù chống cự quyết liệt nhưng trước chiến thuật không phải xong pha ồ ạt như cách chơi biển người, mà có tính toán rõ ràng của Ngô Tuấn khác biệt hoàn toàn so với những ngày trước đây. Lại nói Mas49 có tầm bắn xa nhất định, chưa kể đó là Đặc Nhiệm Binh được trang bị K98 và Min313.

Thất bại là điều hiển nhiên, chỉ là có điều thành phố Zafrilla lại không còn tính chiến lược cho quân đội có thể chiếm giữ, chưa kể kế hoạch ban đầu cho cuộc chiến này chính là tiêu diệt căn cứ hậu cần của quân Vương Quốc.

Mà người dân trong thành suốt mấy ngày nay, đã kháng cự chống lại quân Gia Tộc một cách mạnh mẽ thì làm sao có thể chịu qui hàng, rồi ai biết được sau khi quân Vương Quốc đến bọn chúng lại không phải tự ứng tuyển gia nhập vào quân đội. Rồi lại xách vũ khí lên mà giày xéo vùng đất của Tauriel xinh đẹp để trả thù cho những ngày vừa qua.

Cho nên mệnh lệnh được ban bố, kẻ nào không hàng thì giết, đều bất ngờ là chả có một ai xin hàng. Ngô Tuấn cũng lười nói nhảm, ra lệnh đồ thành. Một thành phố với dân số gần tám vạn người, chỉ trong một đêm chỉ còn là thành phố đổ nát, bốc cháy thành tro. Toàn bộ cư dân và quân binh không kể già trẻ gái trai đều bị giết.

Ferguson cảm thấy quyết định này có vẻ quá tàn nhẫn, có ý định ngăn cản và truy hỏi Ngô Tuấn:
- Ngài tham mưu, tại sao lại ra quyết định tàn độc như vậy.?

Ngô Tuấn mặt cắt không biến sắc, gương mặt bình thản nhìn về hướng Tây mà nói:
- Ngài nghĩ sao, nếu như đám quân Hùng Nhân và Hổ Nhân có mặt tại xứ Catalan. Cái kết nào sẽ có hậu cho dân sứ ấy. Ta giết cả một thành phố thì có làm sao. Dù là một quốc gia đi nữa, nhưng dám thách thức sự vĩ đại của Đại Việt ta thì cũng phải diệt.
- Con dân Đại Việt ta có muốn gây thù chuốc oán với ai, ngài cũng thấy Hoàng Đế của chúng ta mở cửa buôn bán, chia sẽ vũ khí với các ngài. Đổi lấy được gì, bọn người Thằn Lằn cứ âm mưu nhắm vào chúng ta, bọn người Marid lại dám cho người ám sát Hoàng Đế của chúng ta.
- Sông núi nước Việt ta, một tất cũng không cho phép bàn chân bẩn thỉu của những kẻ ngu xuẩn bước chân vào. Kẻ nào ngoan cố, thì cứ như cái thành Zafrilla này thiêu cháy đi.