Chương 45: Sinh tồn trong Tử Lâm (phần 2)
-Hòa thượng đã vượt qua giới hạn của bản thân rồi,lần này giữ được mạng sống cũng thật là kỳ tích bất quá đan điền cậu ta rách nát mất hết pháp lực,tôi sẽ dùng Băng Thiên Quyết chữa lành cho cậu ấy nhưng sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể khôi phục trở lại
Không chậm trễ Trần Tuấn nắm lấy cổ tay của Minh Không hòa thượng,chỉ thấy trên người Trần Tuấn như toát ra một cỗ lực lượng hàn khí xanh nhạt dần dần tiến vào cơ thể của Minh Không và dần dần bao lấy toàn thân hòa thượng. Cơ thể của Minh Không như có biến hóa có giật liên hồi Văn Dân phải rất vất vả mới có thể giữ ngồi yên được. Được khoảng độ 10 phút Trần Tuấn không chịu được ho sặc sụa phun ra một búng máu cảm giác mệt mỏi,Văn Dân lo lắng
-Cậu không sao chứ?
Trần Tuấn ra hiệu không có việc gì miệng thều thào
-Không sao,tôi chịu được bất quá tôi đã dùng băng thiên quyết tiêu hao pháp lực để loại bỏ cổ độc nên chỉ cố được đến đây thôi,đợi tôi khôi phục thêm một chút tôi sẽ cố gắng tiếp
Văn Dân giúp Trần Tuấn đỡ Minh Không hòa thượng nằm xuống rồi lại lấy một ít pháp dược mà Hữu Trí bào chế ngậm vào miệng rồi gián tiếp lấy ống nhựa truyền nước cạy miệng Minh Không mớm từng ít nước vào cho hòa thượng uống. Thấy một màn này Trần Tuấn nhăn mặt cảm giác như có gì không ổn trợn mắt hỏi Văn Dân
-Đừng bảo cậu..cậu cũng cho tôi uống nước như này nhá
Văn Dân vẻ mặt hồn nhiên
-Đúng rồi..
Trần Tuấn đứng lặng cả người mếu máo
-Con mẹ nhà cậu.. thế thì tôi uống nước bọt của cậu à
Không chịu được Trần Tuấn ôm bụng quay mặt mà nôn,bất quá chỉ là nôn khan vì chẳng có gì trong bụng cả,Văn Dân cười nắc nẻ không quên bồi thêm mấy câu khiến Trần Tuấn giận tím mắt
-Ôí dời...sắp chết còn sĩ..Nước bọt của tôi..ây.. là thần dược đấy,so với ngọc trinh là không kém đâu à
Cái vẻ mặt tà tà của hắn khiến Trần Tuấn chỉ muốn chui xuống lỗ cho xong,nếu biết trước mình có chết cũng không uống nước bọt của cái thằng béo này. Cố nén đau thương Trần Tuấn ngồi xuống điều tức vài vòng. Mở mắt ra đã gần nửa trưa Văn Dân đã nằm một chỗ mà ngáy o o còn Minh Không hòa thượng vẻ mặt đã 7 phần hồng hào trở lại. Ở bên ngoài tự nhiên Trần Tuấn cảm giác một cỗ linh lực đang đánh đến bất quá cỗ linh lực này chỉ vừa đủ ập đến,lớp sương mù liền bị rẽ ra hai bên,ở đằng xa một bóng người đang dần tiến đến là Hữu Trí,đích thị là Hữu Trí. Hữu Trí ở đằng xa nheo mắt thấy có người đứng ở trong đình những cố để ý kỹ liền nhận ra dáng người này không phải là Văn Dân,cảm giác bất an Hữu Trí tăng tốc vọt vào đình liền nhận ra dáng người đó không ai khác là Trần Tuấn thì vẻ mặt ngạc nhiên đứng ngây ra như phỗng miệng há hốc lắp bắp
-Cậu cậu..chết rồi à? sao linh hồn vẫn ở lại nơi đây?
Trần Tuấn cạn lời cứ tưởng hắn phải mừng lắm ai dè so với cái thằng béo Văn Dân cũng không khác nhau, Trần Tuấn liền tỏ vẻ trịnh thượng hai tay bắt chéo ra đằng sau tỏ vẻ tiên phong đạo cốt nói
-Thập điện diêm vương muốn tôi chết còn phải hỏi trước ý kiến của tôi đó
Hữu Trí lúc này như hiểu ra chuyện gì kích động hét lớn
-Ôi vãi…. chưa chết cơ à?
Trần Tuấn cười khổ đến chịu hai cái thằng ất này, Hữu Trí tiến lại gần nhìn Trần Tuấn đánh giá một hồi
-Thế cậu tỉnh lại thế nào?
-Chuyện này để từ từ tôi sẽ nói sau,nói chính sự trước. Cậu đi ra ngoài có thu hoạch gì không?
Lúc này Văn Dân cũng đã lồm cồm tỉnh dậy,nhìn Hữu Trí nở nụ cười tà tà
-Trí à..cậu về lúc nào vậy? hôm nay chút nữa là tôi bỏ mạng vì cậu đó
Hữu Trí vẻ mặt mơ hồ
-Sao lại bỏ mạng vì tôi,có chuyện gì sao?
Văn Dân đơn giản kể lại một lượt sự tình cho Hữu Trí nghe,nghe xong Hữu Trí trầm ngâm giây lát cởi chiếc ba lô ra rồi ngồi xuống nói
- Tôi đúng là luôn cảm giác có gì đó theo dõi tôi bất quá cũng không có việc gì xảy ra,có thể lực lượng phong ấn ở đây khiến chúng nó không thể hành động vào ban ngày cảm giác chúng không thể làm gì được tôi nên nhắm vào Văn Dân
Hữu Trí lôi trong ba lô ra một con rắn đã bị cắt mất phần đầu,Văn Dân nhìn qua thì nhăn mặt Trần Tuấn khó hiểu hỏi
-Thứ này là sao?
-À.. là bữa tối của chúng ta đó,bất quá tôi sợ không tìm lại được ngôi đình nên quay về sớm,nửa ngày ở bên ngoài tôi vẫn không tìm được một chút manh mối nào để ra ngoài,tiện thể có một con rắn tinh tôi đã đánh gãy linh căn của nó tiện thể hóa kiếp cho nó luôn
-Ui..ăn cái này á?
Văn Dân há hốc miệng
Trần Tuấn nãy giờ tập trung nghe Hữu Trí nói bây giờ bỗng nhiên bộc phát
-Hiểu ra rồi...cậu sắp tìm được lối ra rồi đấy
Hữu Trí vẻ mặt mờ mịt hỏi
-Là sao? tôi vẫn chưa hiểu
-Cậu thử nghĩ xem Tử Lâm tử khi nồng nặc âm khi nồng đậm là đều thu hút những con vật có linh căn muốn hấp thu âm khí để tu luyện thành tinh đúng không?
-Đúng rồi
Hữu Trí vẫn chưa hiểu nói,Trần Tuấn lại nói tiếp
-Khẳng định là con rắn này mới đến vào Tử Lâm sáng hôm nay mà thôi,nếu như qua một đêm ở trong Tử Lâm chắc chắn nó sẽ thuộc về Tử Lâm và trở thành mồi cho những thứ khác không hơn không kém
Hữu Trí như hiểu ra vấn đề vỗ đùi đánh bốp một cái
-Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? ôi Trần Tuấn ông thần của tôi ơi..cậu đúng là thiên tài có cánh
Trần Tuấn vẻ mặt đen lại
-Cái gì mà thiên tài lại có cánh… nhưng liệu cậu có thể tìm được lại chỗ cũ không?
Hữu Trí vui mừng nói
-Đợi ngày mai tôi sẽ ra ngoài một lần nữa bất quá pháp lực của tôi đã cạn ở ngoài Tử Lâm lâu sợ sẽ không an toàn,Mỗi địa phương tôi đi qua đều đã để lại một viên đá sử dụng Bình Quy Sơn Định Thạch Thuật đánh dấu lại địa điểm nên rất dễ để tìm lại chỗ cũ thôi. Thế thương tích của Minh Không thế nào rồi?
Trần Tuấn đã bớt lo lắng khuôn mặt dãn ra
-Cậu ta ổn rồi,tối nay tôi chữa trị nốt đan điền cho cậu ta khẳng định là sẽ tỉnh lại
Hữu Trí nằm duỗi chân ra thở phào nhẹ nhõm,bấy giờ mới có thời gian hỏi tình hình Trần
Tuấn,Trần Tuấn cũng không có việc gì làm nên nói lại một lượt
-Cũng may nhờ cổ độc này tôi mới biết cách kích phát lượng lượng của Băng Thiên Quyết,vốn khi bọn cổ độc tấn công tôi chúng tấn công cả nguyên thần và hồn phách của tôi cảm giác đau đớn vô cùng bất quá thần thức của tôi đã được Băng Thiên Quyết bảo vệ nên mặc dù ngất đi tôi vẫn có thể nghe được các cậu đang nói gì và biết được các cậu đang làm gì. Sau đó tôi liền dùng thần thức vận dụng Băng Thiên Quyết bảo vệ kinh mạch huyệt đạo rồi dần dần loại bỏ cổ độc ra ngoài nhờ vậy mới tỉnh lại được
Hữu Trí cảm thán
-Thật là lợi hại à? thật không thể tin nổi