Chương 33: Thu hoạch từ Băng Thiên Thạch
-Cậu nói trong này có ẩn chứa băng thiên quyết bất quá làm sao mà lãnh ngộ?
Hữu Trí suy tư một hồi nói
-Cậu thử dùng thần thức tiến vào trong đó cảm nhận xem thế nào? tôi vốn là một thiên khí sư,sư phụ đã truyền dạy dị thuật việc tách thần thức đối với tôi là không thể bất quá khi cậu tách thần thức ra ngoài tôi sẽ ngồi ngoài cảnh giới giúp cậu
-Việc này vẫn nên là cẩn thận một chút..khi tách thần thức ra ngoài khả năng cảm nhận của tôi sẽ kém đi rất nhiều,yêu ma quỷ quái dưới chân thánh địa huyền môn chắc chắn không có dám to gan làm càn nhưng bàng môn tà đạo không thể không đề phòng
Nói rồi Trần Tuấn vẽ mấy tấm phù văn dán lên cửa sổ và cửa ra vào của căn phòng,nhờ Hữu Trí cảnh giới giúp một phen sau đó ngồi ngay ngắn trên giường Băng Thiên Thạch hai tay cầm lấy hai chân bắt chéo bắt đầu nhắm mắt nhập thần,thần thức dần dần tiến vào băng thiên thạch Trần Tuấn cảm giác như đang đứng trong một hang động bằng băng to lớn trên một khối hàn thạch khổng lồ phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt,trước mặt là tượng một con rồng bằng băng nhìn qua rất dữ tợn với đôi mắt đỏ ngầu trong miệng ngậm một quyển trục màu vàng sáng lấp lánh Trần Tuấn muốn đưa thần thức tiến lại kiểm tra thì bất ngờ như có một luồng sức mạnh nào đó rung động khiến quyển trục rơi ra lăn dài trên mặt đất,Trần Tuấn nhìn thấy rõ bên trong quyển trục đang phơi bày trên mặt đất có in những đồ hình rất kỳ lạ kèm theo những câu quyết ngữ Trần Tuấn cố gắng ghi nhớ lại những gì nhìn thấy,con rồng bằng băng lúc này bỗng vươn mình cử động gầm lên một tiếng dữ dội sau đó như lao mình phi thẳng vào người Trần Tuấn bất quá cảm giác là như vậy nhưng vì thần thức không có thực thể nên không tạo thành tổn thương gì,con rồng băng biến mất Trần Tuấn lại cảm giác như có một hơi lạnh thấu xương xuyên qua cơ thể mình.Ở bên ngoài Hữu Trí lúc này đã rất khẩn trương nhìn cơ thể của Trần Tuấn run lên bần bật,nước mũi nhỏ ra đều đã bị đóng băng hết,mồ hôi trên người cũng từng lớp từng lớp bị đóng băng nhìn qua Trần Tuấn như là lấy trong tủ đá ra vậy Hữu Trí tái mặt nhưng không biết làm gì chỉ biết lấy chăn phủ lên người hắn.Ở bên trong Trần Tuấn cố gắng xem kỹ những đồ hình bên trong quyển trục trước khi nó biến mất thì bị một lực lượng phản kích đánh bật thần thức trở ra,Trần Tuấn giật mình mở mắt ra cảm giác người như tê buốt cơ thể run lên cầm cập,Băng Thiên Thạch trong tay vỡ nát ra như bột mịn.Hữu Trí gấp gáp
-Tuấn… cậu không sao chứ?
Trần Tuấn định thần hồi lâu lực lượng lạnh buốt bắt đầu lắng xuống mới tỉnh táo nhìn Hữu Trí biểu thị mình đã ổn,Hữu Trí bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm ngồi bệt xuống ghế,bỗng Trần Tuấn nhớ ra điều gì vội vùng dậy với tay lấy trong ba lô ra quyển sổ tay và cây bút một mạch cặm cụi viết lại tất cả những đồ hình và quyết ngữ mình nhìn thấy trong quyển trục,xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm nằm vật ra giường.Hữu trí thở ra một hơi tò mò hỏi
-Cậu vừa trải qua sự tình gì vậy?thiếu chút nữa là người cậu đông thành đá rồi đấy
Trần Tuấn đem một lượt sự tình kể lại cho Hữu Trí nghe,Hữu Trí nghe xong thì trầm ngâm giây lát nói
-Có thể là cậu đã hấp thu được lực lượng phong ấn
-Tôi không biết bất quá tôi không có cảm giác gì lớn chỉ như là vừa nuốt một cục nước đá vậy,lạnh từ cổ họng xuống bụng
-Những đồ hình đó tám phần là có liên quan
Hữu Trí nói,Trần Tuấn vẫn nằm bất động trên giường miệng thều thào
-Tôi cũng cảm thấy vậy bất quá để từ từ nghiên cứu, bây giờ cảm giác rất mệt đó
Nói rồi lăn đùng ra ngủ,buổi tối hôm đó Hữu Trí giúp Văn Dân và TRần Tuấn chuẩn bị một chút mới đi ngủ,thời gian gấp rút nên trong lòng Hữu Trí cũng không khỏi lo lắng tính tại thời điểm này cho đến khi Bình Quy Sơn đón quỷ tiết cũng chỉ còn 5 ngày nữa,phải làm sao đến lúc đó dò tìm được Vô cực thiên quang ấn,hắn trằn trọc một hồi lâu mới ngủ được. Buổi sáng hôm sau cả ba người không ăn sáng mà gấp rút bắt chuyến xe buýt đến dưới Bình Quy Sơn,tuy nói là xe buýt nhưng thật ra là xe cóc 7 chỗ nhỏ nhỏ chuyên chạy để chở khách du lịch đến tham quan và hành hương tại Bình Quy Sơn