Chương 32: Đi Bình Quy Sơn (phần 2)
Vẻ mặt Hữu Trí hơi động Trần Tuấn và Văn Dân cũng chỉ nghe hai người đối thoại chứ không có bày tỏ thái độ gì Hữu Trí nói thêm vài lời rồi cả ba người xin phép ra về.Trên đường về Hữu Trí và Trần Tuấn bàn lại một lượt thống nhất về thời gian cụ thể như sau. 10h tối sẽ ngồi xe khách từ Đông Kinh lên thị trấn sapa thuộc tỉnh Lào Cai dự kiến 6h sáng xe sẽ đến nơi dừng lại ở đó nghỉ ngơi và ăn sáng rồi tiếp tục bắt chuyến xe khách đi Thành Phố Lai Châu mất khoảng 2h ngồi xe rồi lại dừng lại nghỉ ngơi ăn trưa và cuối cùng bắt chuyến xe đi huyện Phong Thổ Lai Châu đến dưới chân đỉnh Bạch Mộc Lương Tử mất khoảng 2h ngồi xe nữa như vậy là vừa kịp thời gian tìm chỗ nghỉ ngơi,trên đường đi cũng có thời gian dừng nghỉ cảm giác sẽ dễ chịu hơn là ngồi xe liên tục.Cũng còn khá nhiều thời gian nên Trần Tuấn và Văn Dân tranh thủ tạt qua ký túc xá lấy một ít quần áo rồi đi luôn,chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy buổi tối hôm đó cả ba người đợi xe ở cổng công viên hòa bình, đây có thể nói là chuyến đi thứ 2 trong đời của Trần Tuấn đi xa mà không có sư phụ,hồi nhỏ cũng không ít lần theo sư phụ xuống núi nhưng đều là sư phụ lo cho từ đầu đến cuối cảm giác an toàn không phải lo nghĩ bất quá lần này đi xa lòng lại dâng lên cảm xúc có một khối chờ đợi hồi hộp đến lạ thường định bày tỏ một chút cảm xúc thì nhìn sang thấy tên béo Văn Dân đang ngồi trên cái túi quần áo miệng ngáp ngáp nhìn chán hẳn,muốn quay sang nói với Hữu Trí thì hắn đang bận dí mắt vào cái điện thoại nói là đang bận quét zalo quanh đây xem có tìm được em nào xinh không,nghĩ nó chán...Lịch trình đi đúng như dự kiến cũng không có gì bất thường xảy ra 3 giờ rưỡi ngày hôm sau ba người đáp chuyến xe cuối cùng xuống thị xã Kỷ Quan San dưới chân đỉnh Bạch Mộc Lương Tử,Hữu Trí tìm một nhà trọ bình dân giá rẻ cho mọi người cất đồ nghỉ ngơi, vốn là một thị xã sầm uất nên việc tìm nhà trọ rất nhanh đã xong.Hữu Trí tìm một phòng trọ trong ngõ với giá thuê 200 ngàn đồng một ngày cất đồ tắm rửa xong xuôi đâu vào đó ba người quyết định xuống phố đi dạo quanh một chút,Trần Tuấn và Văn Dân không khỏi choáng ngợp,nơi đây so với Đông Kinh thì đông đúc cũng không kém Văn Dân vẻ mặt hưởng thụ nói
-Hề hề thời tiết ở đây đúng là dễ chịu à
-Đấy là vào mùa hè thôi chứ mùa đông ở đây lạnh lắm
Hữu Trí vừa đi vừa nói vừa hướng dẫn do cũng đã lên Bạch Mộc Lương Tử nhiều lần nên những con phố ở đây Hữu Trí tỏ ra khá quen thuộc.Đỉnh Bạch Mộc Lương Tử dưới góc nhìn từ thị xã Kỷ Quan San như lừng lững giữa đất trời,một kỳ quan thiên nhiên hùng vĩ của núi rừng Tây Bắc.Xế chiều,hoàng hôn buông xuống thả những tia nắng vàng rạo rực nhưng cũng không đủ sởi ấm thị xã sầm uất này,bầu không khí trở nên se lạnh Hữu Trí,Trần Tuấn,Văn Dân cũng đã kịp chuẩn bị cho mình mỗi người một chiếc áo khoác gió mỏng buổi tối hôm đó ba người quyết định chọn một quán lẩu ở trung tâm thị xã,cách chỗ ở bọn họ khoảng 15p đi bộ.Theo như lời của Hữu Trí đây là quán lẩu ngon nhất vùng này chuyên về lẩu Thắng Cố một món ăn ngon nổi tiếng vùng núi Tây Bắc.Quán rất rộng và có 4 tầng lầu ba người chọn cho mình một góc ngồi ấm cúng Trần Tuấn cảm giác hưởng thụ nói
-Đạo mộ các cậu thật là biết hưởng thụ người có tiền cuộc sống đúng thật là sang chảnh
Hữu Trí nhăn mặt Văn Dân cũng chen vào một câu
- y da.. trên đường đi là tôi thấy rất nhiều quán massage tắm lá thuốc người dao đỏ,mấy cô nương ở đó nhìn thích thật đấy hay là lúc về chúng ta ghé qua một chút hề hề
Nghe cũng có vẻ hợp lý Trần Tuấn năm nay cũng đã hai mươi tuổi cảm giác cũng không có vấn đề gì,đợi một lúc thì nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên,ba người đơn giản gọi một nồi lẩu thắng cố một đĩa rau cải mèo xào thịt lợn nướng lá móc mật cùng một đĩa thịt trâu gác bếp tất cả những thứ này đều là Hữu Trí gọi món trong khi đợi nồi lẩu sôi vừa ăn Hữu Trí vừa nói
-Quán này cũng là nơi các pháp sư thường hay lui đến để tránh có thể bị để ý chúng ta không nên nói chuyện đến các vấn đề trong giới pháp thuật
Trần Tuấn gật đầu đồng ý,thực khách ở đây rất là đông nhìn qua đa số đều là những hộ gia đình đi du lịch hoặc là những tốp thanh niên ăn mặc giống phượt thủ nói chuyện rất là hào hứng.Ngồi ăn được một lúc thì có một tốp người khoảng 7 tám người đi vào Văn Dân đang nhấc lon coca lên uống thì không may bị đụng trúng tay bất ngờ rơi cả lon coca xuống chưa kịp nói gì thì giọng một cậu thanh niên trẻ tuổi nói
-Này cậu béo cậu ngồi gọn vào chút đi
Văn Dân khó chịu quay lại
-Này cậu kia đường rộng như vậy là chính cậu va vào tôi cơ mà
Toán người dừng lại cậu thanh niên kia ánh mắt xấc lên
-Đường rộng nhưng không phải cậu muốn ngồi ở đâu cũng được… nhất là trên đường tôi đi
Trần Tuấn lúc này không nhịn được nói
-Anh bạn.. chúng tôi ngồi trong bàn ăn là các vị dàn hàng đi qua đây đụng vào người ta lại không chút lịch sự xin lỗi,giọng điệu như vậy là có chút quá đáng không?
Thanh niên kia tiến lại định chỉ mặt trần tuấn thì bị Hữu Trí đẩy văng ra vấp phải chân ghế ngã sóng soài trên mặt đất,đám kia vội đỡ hắn ta dậy vẻ mặt tức giận thấy có cãi cự nhân viên nhà hàng vội lao ra can ngăn cậu thanh niên kia giận tím mặt nhưng tại vì là ở giữa nhà hàng rất đông người đang nhìn vào nên cố nuốt cục tức mà bỏ đi lên lầu.Ngồi lại bàn ăn Văn Dân làu bàu
-Mẹ cha cái thằng ranh nó tưởng nó là công tử bạc liêu hay gì?nếu mà ở chỗ khác lão tử đã trực tiếp đấm cho một quyền gãy không còn cái răng nào