Chương 39: Tử Lâm (phần 2)

Đại Việt Anh Linh

Chương 39: Tử Lâm (phần 2)

Hữu Trí tay cầm trường trúc dẫn đường,Tử Lâm tuy không phải là một khu rừng rậm bất quá có rất nhiều những cây to mọc rất gần nhau Trần Tuấn cảm giác như lạc vào mê cung vậy.Mọi người theo một hàng mà đi Hữu Trí đi trước dẫn đường tiếp đến là Văn Dân,Minh không hòa thượng và Trần Tuấn,Trần Tuấn nhìn đồng hồ lúc này đã gần 5h chiều không chịu được hỏi

-Tại sao ở đây lại gọi là khu rừng chết vậy?

Hữu Trí cũng vừa đi vừa đơn giản giải thích một lượt mọi người nghe xong thì không khỏi kinh hãi.Văn Dân ấp úng nói

-Một..một xẻng đất ở đây mà có đến vài oan hồn không tán...là là thật hay đùa vậy? tại sao cậu không dẫn bọn tôi chạy đến chỗ nào nó bớt kinh dị hơn một chút có được hay là không

-Cậu nghĩ chúng ta với tình trạng lúc đấy có thể chạy từ tầng núi thứ 7 của Bình Quy Sơn xuống tầng núi thứ nhất rồi ra về an toàn sao.. Tôi cũng là bất đắc dĩ à,với lại sư phụ tôi từng nói nếu gặp bước đường cùng muốn thoát thân thì hãy chạy vào Tử Lâm

Trần Tuấn lại hỏi

- Vậy sau 6h điều gì sẽ xảy ra?

Hữu Trí ánh mắt liếc nhìn đồng hồ rồi chỉnh chế độ hẹn giờ đếm ngược đến 6h kém 15,chỉ còn hơn 1 giờ nữa. Hữu Trí hít một hơi lãnh khí nói

-Trong Tử Lâm vốn đã bị lực lượng phong ấn phong tỏa,sau 6 giờ tối ở đây ánh mặt trời cũng tắt hẳn,dương khí suy yếu,một điều chắc chắn những tà vật ở đây sẽ cảm nhận được dương khí từ chúng ta mà tấn công

Trần Tuấn vẻ mặt mơ hồ

-Vậy chúng ta có thể dùng ẩn khí phù để che giấu đi khí tức thì sao?

-Sư phụ nói ẩn khí phù sẽ vô dụng ở trong Tử Lâm, những gốc cây ở đây đã hóa tà linh bằng một cách nào đó những thứ thuộc về Tử Lâm có thể thông tri với nhau. Hay nói một cách dễ hiểu những gốc cây ở đây tán ra những bước sóng giống như loài dơi vậy,nếu không muốn bị phát hiện trừ khi chúng ta không phải là vật chất hoặc thuộc về Tử Lâm

-Thuộc về Tử Lâm là sao?

Văn Dân vẻ mặt mờ mịt hỏi,Hữu Trí gằn giọng

-Là cậu chết ở trong Tử Lâm…

Văn Dân nhăn mặt,Hữu Trí nói tiếp
tv-mb-1.png?v=1
- Bất quá sau khi chết linh hồn của cậu cũng không thể đến Âm Ty càng không thể thoát khỏi đây,cậu sẽ bị những con quỷ khác luyện hóa kết cục sẽ rất là thảm đó. Mà những việc này để từ từ giải thích tôi phải tập trung tìm đường không lại chết cả lũ nó luôn

Mọi người lẳng lặng bám sát Hữu Trí,khoảng cách giữa mọi người vốn đã được cố định bởi hồng tuyến. Trần Tuấn cảm thấy càng lúc mắt của mình như mờ dần,cảm giác như có bóng người đang nhìn mình phía bên hông,Trần Tuấn dụi dụi đôi mắt,bất quá khi nhìn kỹ lại không thấy bóng người nào cả. Trước mặt vẫn chỉ là từng làn sương khói mờ ảo mang theo âm phong là là thổi qua,dù cảm giác như có ai đó theo dõi bọn họ từ mọi phía nhưng nhìn xung quanh vẫn là một khung cảnh quỷ dị như vậy. Đi được khoảng 15 phút, bỗng Hữu Trí ra hiệu dừng lại,hắn cúi xuống nhặt vật gì đó đưa lên sát mắt nhìn qua một hồi vẻ mặt đại biến nói

-Chúng ta bị quỷ đả tường rồi,nãy giờ vẫn chỉ đi luẩn quẩn một vòng rồi trở lại chỗ cũ
Minh Không hòa thượng vốn đang thụ thương ánh mắt như vô lực nhìn Hữu Trí,Văn Dân không nhịn được nói

-Không thể nào… là tôi cảm giác chúng ta đang đi thẳng mà,tại sao lại có thể đi một vòng trở về chỗ cũ được

Hữu Trí đưa viên đá cho Trần Tuấn,lúc này vẻ mặt Trần Tuấn như đang suy nghĩ. Hữu Trí nói

- Không sai đâu, viên đá này vốn tôi đã dùng Bình Quy Sơn Định Thạch Thuật định vị lại vị trí nơi đây,nó vốn không thể bị quỷ thuật dịch chuyển được

-Chúng ta..phải..phải ở đây chịu chết sao?

Văn Dân lo lắng nói,Hữu Trí khẩn trương

-Chúng ta phải nhanh lên thôi,đã 5h 20 rồi,thuật tầm long quyết của tôi không thể sai được,bằng một cách nào đó những cái cây này đã di chuyển trong khi chúng ta di chuyển,đó có thể là giải thích duy nhất tại sao chúng ta cảm giác luôn đi về một hướng nhưng thật ra chỉ là đi bộ tại chỗ mà thôi

Về phương diện này thì chắc chắn là Hữu Trí nói đúng,nhưng bằng cách nào những cái cây lại có thể di chuyển thì đúng là một điều bí ẩn

-Vậy chúng ta phải làm sao đây...tôi chưa muốn chết..

Văn Dân nhìn Trần Tuấn, Trần Tuấn vốn định hù dọa hắn những nghĩ lại thôi, tiếp tục đi thẳng vào vấn đề,Trần Tuấn hướng Hữu Trí nói

-Phá thuật quỷ đả tường thật sự rất đơn giản,chỉ cần lấy lá bưởi bôi lên mắt hoặc trực tiếp bôi nước tiểu lên mắt là được. Như cậu nói lúc nãy thì những cái cây ở đây bằng một cách nào đó phát ra bước sóng có thể phát hiện ra chuyển động của chúng ta,nếu chúng ta không di chuyển thì những cái cây cũng không di chuyển

-Không di chuyển thì đứng đây chịu chết à?
tv-mb-2.png?v=1
Văn Dân không nhịn được chen ngang,vẻ mặt của Hữu Trí cũng mơ hồ Trần Tuấn giải thích tiếp

-Không phải chúng ta không di chuyển mà là chúng ta sẽ không di chuyển một cách bình thường.
Chúng ta sẽ di chuyển theo cách của người chết….

Hữu Trí,Minh Không và Văn Dân vẻ mặt mờ mịt nhìn nhau,Trần Tuấn tiếp tục nói

-Chỉ cần lấy một ít đất niệm bôi vào lòng bàn chân nhón gót lên mà đi,những cái cây này sẽ không thể cảm nhận được bước chân của chúng ta mà chỉ có thể cảm nhận được thực thể của chúng ta, theo logic mà nói bọn chúng sẽ tưởng là bọn chúng di chuyển nhưng thật ra là chúng ta đang di chuyển

Văn Dân vò đầu

-Sao khó hiểu quá vậy?

Hữu Trí gấp gáp

-Cũng không còn cách nào khác để thử,cứ cho là như vậy thì chúng ta lấy đâu ra đất niệm?

Đất niệm vốn là đất ở huyệt mộ chôn người chết,Trần Tuấn cúi xuống bốc một vốc đất nói

-Chẳng phải trong Tử Lâm tùy tiện xúc một xẻng đất cũng có vài oan hồn không tán sao?

Hữu Trí bừng tỉnh đại ngộ

-Sống chết có số,liều mạng một phen

Mọi người liền làm theo lời của Trần Tuấn,đồng hồ đã điểm 5 giờ 30 chiều thời gian chỉ còn 30 phút,càng lúc cảm giác có những ánh mắt theo dõi bọn họ lại càng nhiều lên,Những bóng trắng đã trực tiếp xuất hiện ở đằng xa,thoát ẩn thoát hiện sau những gốc cây. Mọi người chỉ ngoái lại nhìn nhau đôi chút rồi lại gấp rút đi theo hướng dẫn của Hữu Trí,tuyệt đối không để chạm gót chân xuống đất.

Chạng vạng tối,bên trong Tử Lâm,không gian tối đen như mực,chỉ còn leo lét ánh sáng cây trường trúc của Hữu Trí đang cầm trên tay. Những tiếng kêu tít tít của chiếc đồng hồ trên tay Hữu Trí khiến mọi người giật mình, đang cắm đầu bước đi cũng bất giác đứng lại