Chương 40: Tử Địa Thi Ma
-Nếu đúng như cảm giác của tôi thì ngôi đình cổ chắc chắn ở gần đây thôi bất quá cứ gần đến chúng ta lại đi vụt qua
Văn Dân giọng run run
-Hay là chúng ta lại bị quỷ đả tường rồi...lại đi lòng vòng như lúc nãy..
-Không thể nào đâu chắc chắn là chúng ta đã đi gần đến rồi
Hữu Trí khẳng định
Trong không gian quánh đặc một màu đen,hơi sương thổi đến cảm giác đã lạnh buốt khuôn mặt,tiếng gió rít gào như những tiếng kêu ai oán của những linh hồn không tán vậy. Một bóng trắng bay phiêu giật qua đầu bọn họ,trong bóng đêm chỉ nhìn thấy đôi mắt của nó sáng quắc,đỏ như máu,nó cất tiếng cười khanh khách,một giọng nữ quỷ như tiếng vọng nơi âm u
-Một đám pháp sư….đã lâu rồi ta chưa ngửi thấy mùi máu tươi
Minh không hòa thượng bây giờ mới cất tiếng nói
-Bọn chúng có thể ngửi thấy khí tức của chúng ta..e là không phải quỷ hồn bình thường
Hữu Trí gấp đến độ nói không ra hơi
-Trong Tử Lâm đâu có quỷ hồn bình thường, Trần Tuấn cậu giúp tôi chặn bọn chúng lại một chút chúng ta chỉ còn mấy phút nữa thôi
Trần Tuấn lúc này thều thào
- Không hiểu sao tự nhiên tôi cảm thấy mệt quá,trong khớp xương như có con gì đang gặm nhấm vậy,cảm giác đề khí một chút cũng đều bị tiêu tán
Hữu Trí hốt hoảng tiến lại gần chỗ Trần Tuấn,thì giật mình trong khi Văn Dân và Minh Không hòa thượng vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Dưới ánh sáng của trường trúc,Trần Tuấn khuôn mặt tái nhợt,đôi mắt lờ đờ hai môi thì thâm lại như quả cà tím. Minh Không hòa thượng vội chạy lại cầm lấy tay của Trần Tuấn dùng một ít cương khí để cảm nhận. Vẻ mặt Minh Không hòa thượng hốt hoảng
-Không xong rồi, hình như thí chủ này đã bị trúng cổ độc,kinh mạch đang bị thứ gì đó công kích,nếu cứ tiếp tục như này không những mất mạng mà hồn phách cũng bị gặm nhấm đến tiêu tán
Văn Dân nghe vậy thì khóc rống lên,Hữu Trí vẻ mặt sợ hãi
-Cổ độc? làm sao mà có thể…
Minh Không hòa thượng nói
-Rất có thể khi chúng ta giao đấu với bọn chúng, thí chủ này đã trúng cổ độc mà không hề hay biết. Đám người của Võ Di Sơn là bọn chúng rất giỏi dùng cổ thuật độc trùng
Minh Không bình tĩnh dùng chỉ pháp tạm thời phong bế những đại huyệt của Trần Tuấn.Hữu Trí kiểm tra lại toàn bộ cơ thể của Trần Tuấn thì phát hiện ra dưới ống tay áo cậu ta quả nhiên có một thứ nhìn như con đỉa đang nút chặt lấy bắp tay Trần Tuấn,Hữu Trí vội lấy trong ba lô ra một ít rượu đế và hùng hoàng trộn lẫn lại với nhau phun trực tiếp vào cái thứ đó. Qủa nhiên con đỉa rơi ra hóa thành một vũng máu đen bốc lên mùi tanh hôi khó chịu,máu từ vết thương nhểu ra cũng hôi thối vô cùng. Hữu Trí dùng rượu đế và hùng hoàng rửa sạch vết thương rồi băng cho Trần Tuấn một miếng băng gạc gấp rút nói
-Cũng chỉ là phương án tạm thời để cứu cậu ấy giúp độc trùng không khuếch tán nhanh,việc hơn hết bây giờ là phải tìm ra ngôi đình cổ thì mới có cơ hội sống, chúng ta không còn thời gian nữa rồi,chỉ còn hơn 5 phút nữa, chúng ta không thể chờ chết ở đây được
Trần Tuấn bây giờ ánh mắt đã vô thần,người mềm nhũn ra. Hữu Trí liền bảo Văn Dân cõng Trần Tuấn cùng đi. Trước ánh sáng của trường trúc,từng làn sương đen thổi đến bọn họ thì rẽ ra,nữ quỷ ban nãy không ngừng buông ra từng tràng cười quỷ dị, bay phiêu dật qua đầu bọn họ trực tiếp phun ra từng ngụm quỷ khí. Minh Không hòa thượng tay cầm tràng hạt miệng lầm rầm phật âm,mỗi khi nữ quỷ bay qua đầu bọn họ Minh Không hòa thượng lại liền vung tay bắn ra một hạt phật châu không để nó đến quá gần. Minh Không hòa thượng lúc này pháp lực cũng đã như đèn cạn dầu,chiêu thức tung ra cũng không thể ngăn cản nữ quỷ kia được bao lâu. Chỉ sau một vài chiêu thức đã thở gấp nói
-Nữ quỷ này muốn dùng quỷ khí là để tiêu hao tu vi của chúng ta,thí chủ đã tìm được nơi cần tìm chưa?
Hữu Trí bây giờ ánh mắt đã lộ lên vẻ tuyệt vọng miệng mấp máy
-Không.. không thể như thế được, rõ ràng nó chỉ ở quanh đây thôi tại sao lại không thấy đâu
Văn Dân mếu máo
-Có phải chúng ta sắp chết không? hay là hay là chúng ta bị tà thuật che mắt rồi..
Trong đầu Hữu Trí như có một tia sáng bắn qua
-Đúng vậy,sao tôi lại không nghĩ ra
Nói rồi tập trung tinh thần lực khai mở ra thiên nhãn,quả nhiên trước mặt Hữu Trí không gian như vặn vẹo tạo thành một vòng xoáy hút hết những cây cối xung quanh vào rồi biến mất, mở ra một khoảng đất rộng,trước mắt là một ngôi đình đã đổ nát. Hữu Trí hét lớn
-Mau...Mau vào trong đó..
Trước mặt bọn họ,ngôi đình chỉ cách khoảng vài chục bước chân,mọi người cắm đầu cắm cổ mà chạy. Đúng lúc này,đồng hồ điểm 18h tối thì một chảo thủ từ trên đầu ập xuống,Hữu Trí nhanh tay bắt một pháp quyết chưởng đối chưởng...ẦM một tiếng..bụi tung mù mịt,lá khô bị kình lực thổi dạt ra cả hai bên,4 người trực tiếp bị đánh bay. Hữu Trí bị va vào một thân cây rơi xuống trực tiếp phun ra một búng máu không thể gượng dậy nổi,Minh Không hòa thượng Văn Dân cũng không khá hơn nhưng may thay chưởng lực vừa rồi là Hữu Trí một mình hứng trọn nên bọn họ chỉ bị ngoại thương vẫn có thể đi lại được. Thấy Hữu Trí như vậy Văn Dân vội cõng Trần Tuấn cùng Minh Không chạy vội lại
-Cậu cậu có sao không? chúng ta phải làm gì bây giờ?
Văn Dân hoảng hốt
Hữu Trí hít một hơi cố gắng gượng
-Hai cậu cũng với hòa thượng trọc mau chạy vào ngôi đình,tôi sẽ cầm chân nó một lúc..nhanh lên ở lại cũng chỉ làm vướng chân của tôi thôi
Văn Dân nhìn Minh Không vẻ mặt do dự,nhưng chỉ một ánh mắt ấy đã khiến bọn họ không thể chạy kịp. Lại một quỷ chảo ập đến,quỷ chảo lần này mang theo âm phong cuồn cuộn,kình lực còn mạnh hơn lần trước đất đá trực tiếp bị thổi bay. Ở bên kia chỉ thấy nữ quỷ mắt đỏ như máu,miệng cười rách ra đến tận mang tai,mãi tóc dài lã chã rủ xuống không thể nhìn thấy tứ chi mà chỉ là một hình bóng trắng bay phiêu giật buông từng tràng cười khanh khách
-Máu tươi, thịt tươi ….cực kỳ thơm ngon ta sẽ dần dần hưởng thụ,ruột gan mới nóng hổi làm sao,các ngươi sẽ phải chết như ta đã từng chết
Hữu Trí hít một hơi lãnh khí
-Vậy thì ta sẽ chết như một pháp sư
Dứt lời liền tế ra di khí đồng nhân hô lớn
-Cẩn thỉnh tiên quang đào nguyên động
Cấp cấp quy lại phó ngã cơ
Di khí đồng nhân vừa tế ra liền chặn lại thế công của quỷ thủ Hữu Trí không chịu được lại tiếp tục phun ra một búng máu một chân khuỵu xuống đất cố gắng giọng
-Còn chờ gì nữa….mau đi đi tôi chỉ cố được một chút ít thôi
Văn Dân không có đợi liền một mạch cõng Trần Tuấn phi thẳng vào ngôi đình cổ,đúng lúc này trên mặt đất như có hàng trăm con thi ma cứ không ngừng đội đất mà bò lên. Con nào con đấy răng nanh dài trắng muốt trên người toàn là những mảng thịt thối, rữa ra rụng lả tả,dòi bọ từ miệng từ cổ mà chạy xuống ổ bụng,nội tạng thì rơi ra lòng thòng nhìn cực kỳ quỷ dị.Một mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc,nữ quỷ thấy vậy liền hét lên
-Muốn chạy…
Đoạn chỉ tay về phía Văn Dân,nhanh như cắt những con thi ma phi thân vụt qua há cái miệng đầy giòi bọ gầm gào.Văn Dân sợ hãi tột độ
-Con mẹ nó...sao lại giống mấy con quỷ dưới mộ cổ ở sông hồng vậy,lão tử có chết cũng là phải chết trong vòng tay phụ nữ
Đang chạy bỗng Văn Dân cảm giác hai bắp chân tê dần,nhìn xuống thì là một đôi bàn tay xương trắng đang nắm chặt lấy chân của hắn,hàm răng con thi ma há ra trực cắn vào chân Văn Dân,Văn Dân giãy nảy đạp một cước vào mặt con thi ma rồi cũng Trần Tuấn ngã lăn ra trên mặt đất. Chỉ chờ có vậy đám thi ma từ bốn phương tám hướng nhằm thẳng hướng Văn Dân mà lao vút đến,Văn Dân ôm lấy Trần Tuấn vẻ mặt tuyệt vọng chỉ còn nhắm mắt chờ chết