Chương 27: Người đốt nến Ma thổi đèn (phần 2)

Đại Việt Anh Linh

Chương 27: Người đốt nến Ma thổi đèn (phần 2)

-Hai cậu tự lo liệu nhé tôi đã nói là chỉ chiếu cố được Tú Linh muội thôi

Đoạn trực tiếp đánh ngất Tú Linh rồi mang đi,Trần tuấn nhìn một màn này thì chửi thề

-Con mẹ nó Thằng chó

Văn Dân chửi với theo

-Mày nhớ mặt bố mày đấy

Trần Tuấn như nhớ ra điều gì quay sang văn dân quát

-Nhớ cái con cua.. cậu có lấy đồ gì của bọn chúng không mau trả lại không chết cả lũ

-Tôi.. tôi chỉ lấy một thỏi bạc

Đoạn vén áo lên lôi trong cạp quần ra một thỏi bạc ném uỵch xuống nền đất

-Con.. con mẹ nhà cậu

Trần Tuấn một tay gia trì kết giới rồi gọi với sang cậu thanh niên bên kia nói hắn vào trong kết giới nghĩ cách đối phó,cũng không còn cách nào khác ngoài đánh lạc hướng rồi chạy qua sợi dây leo thật nhanh lên nóc hang động chỉ cần lên được đủ cao sẽ an toàn vì bọn thi quỷ này cũng không thể bay được.Lúc này cậu thanh niên khảo cổ đã không còn chịu được phun ra một ngụm máu lịm người xuống,di khí đồng nhân thu lại,ba tên thi quỷ đứng bên ngoài lần lượt công kích kết giới đoán chừng Trần Tuấn cũng không có chịu được lâu

-Hai cậu mau mau lui ra xa phía sau tôi,tôi dịch chuyển kết giới rối nhân cơ hội đó hai cậu phải leo thật nhanh lên

Trần tuấn Nhìn Văn Dân vẻ mặt khẩn cầu,Văn Dân dìu cậu thanh niên kia chạy xa ra phía sau nấp sau một cỗ quan tài Trần Tuần liền cúi xuống lượm thỏi bạc mà Văn Dân vứt nhét vào túi quần,ba tên thi quỷ như cảm giác được điều gì chỉ hướng Trần Tuấn mà công kích mạnh hơn,di chuyển được một đoạn kết giới vỡ nát Trần Tuấn trực tiếp bị đánh bay xuống một hố đất miệng thổ huyết một tay ôm ngực rên rỉ

-Con mẹ nó lại mạnh như vậy

Ba con vô cực quỷ thi lao tới như hổ đói vồ mồi những móng tay sắc nhọn nhằm thẳng ngực Trần Tuấn mà đâm,bất giác nhìn trước mặt Trần Tuấn thấy có một thanh kiếm đã han gỉ cắm dưới hố đất bèn nhổ lấy dùng làm vũ khí chống đỡ thế công,Trần Tuấn dùng không môn thể thuật nhanh nhẹn dụ dỗ đám vô cực thi quỷ ra xa,dòng nước càng lúc càng dâng lên sắp ngập cả cây cầu,ấy vậy mà tên béo Văn Dân lúc này lại rất có ích hắn một mạch cõng cậu thanh niên kia phát một leo lên nóc hang nói với xuống

-Cậu mau qua đây tôi cõng cậu lên

Trần Tuấn chân vừa chạy một tay vừa chống đỡ hút chết mới tuốt được thanh kiếm ra khỏi vỏ vung một nhát kiếm quét ngang bất ngờ kình lực phát ra trực tiếp chém bay đầu một con vô cực thi quỷ kình lực phản chấn lại làm tay của Trần Tuấn như tê dại đẩy văng hắn đến chỗ Văn Dân,thanh kiếm rỉ sét ấy vậy mà lưỡi kiếm bên trong lại sắc bén vô cùng,hàn khí theo đường chém mà đóng băng cả một cột nước đánh sập một cây trụ chống đỡ,lưỡi kiếm rung lắc càng lúc càng dữ dội khói tím từ thân kiếm thoát ra khiến 2 tên thi quỷ còn lại không có giám tiến vào,cảm giác không giữ nổi thanh kiếm Trần Tuấn liền tra lại thanh kiếm vào vỏ,mọi thứ lại trở lại bình thường bất quá hai con vô cực thi quỷ kia cũng không có đuổi mà đứng yên bất động Văn Dân cũng không có đợi liền vác Trần Tuấn lên vai một mạch leo lên nóc hang động.Ba người lấy hết sức bình sinh mà bò một mạch thoát ra ngoài trước khi toàn bộ cái hang động này sập xuống.Lên đến mặt đất trời đã tờ mờ sáng ba người bò lăn ra giữa bụi cỏ nằm ngửa mặt lên mà hít thở,Văn Dân rên rỉ

-Ông trời của ta ơi.. nếu biết làm pháp sư nguy hiểm như này thà con mua mẹ hộp sữa uống cho sướng

Bọn Trần Tuấn cùng cậu thanh niên kia không nhịn được mà cười phá lên một lần hành động lần này đúng là thập tử nhất sinh cảm giác như là từ quỷ môn quan trở về vậy,Trần tuấn nhẹ giọng thở ra một câu

-Cậu ấy vậy mà cũng được việc phết

-Thì lúc chạy chết ai chả vậy! tôi năm xưa đi trộm xoài bị chó đuổi còn bật phát một nhảy qua bức tường cao 2 mét,tôi mà không leo nhanh bọn quỷ nó thông ass thì cuộc đời có mà nở hoa

Lúc này mới có thời gian Trần Tuấn liền quay sang cậu thanh niên kia nói

-Cậu thật sự rất lợi hại..cảm ơn đã không ngại mà trợ giúp,cậu tên là gì vậy?

Cậu thanh niên khảo cổ kia bây giờ mới dừng cười giọng hơi ngượng

-Nếu không có cậu béo đây cứu thì tôi cũng xong đời rồi! tôi là Nguyễn Hữu Trí tuy nói là nhà khảo cổ nhưng thật ra tôi là mô kim hiệu úy

-Thảo nào mà cậu lại hiểu biết nhiều về âm huyệt như vậy

Văn Dân không hiểu trố mắt giọng kinh ngạc

-Cái gì mà mô kim hiệu úy cơ tức là đại úy hả?

Hữu Trí đơn giản giải thích cho hắn hiểu gọi là mô kim hiệu úy vốn nguồn gốc bắt nguồn từ rất xa xưa về trước và sự thật mô kim hiệu úy tức là những kẻ chuyên đi trộm mộ lấy bảo vật.Ngày xưa trộm mộ là một nghề rất thịnh hành trong giới pháp thuật,những đại phú hào hay những quan lại ngày xưa sau khi chết thường đều chôn theo rất nhiều của cải, những pháp sư bằng bản lĩnh của mình dò tìm âm huyệt mang những của cái đó về bán kiếm tiền nhưng song hành với công việc này cũng không ít hung hiểm chính là vì khi chôn người chết các gia đình thường trấn yểm ma quỷ để thứ nhất bảo vệ của cải của người chết thứ hai bảo vệ thi thể của người chết tránh các thế lực thù địch quật mộ những âm huyệt độc như vậy thường những pháp sư trộm mộ nếu không cao tay ấn thì chỉ có đi mà không có trở về.Tuy nhiên nghề trộm mộ cũng là một nghề đầy cám dỗ người xưa có câu "Bùa Mô Kim,Ấn Quật Mộ,Dỡ Núi Dời Non Tìm Quyết Chú,Nhân Điểm Trúc,Qủy Xuy Đăng,Dò Mồ Đổ Máu Kiếm Vạn Tiền" dần dần theo thời gian cho đến thời kỳ hiện đại hóa như bây giờ thì mô kim hiệu úy dường như không còn,trộm mộ bây giờ thì quả là thất đức bất quá vẫn còn một vài pháp sư chuyên đi dò tìm mộ cổ âm huyệt từ ngàn xưa như Hữu Trí chắc giờ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.Văn Dân cũng đã lơ mơ có thể hiểu ra ngó nghiêng một lúc mới nói

-Này..hai cậu có định tiếp tục nằm đến trưa không đây? trời sáng rồi hay là về ăn sáng cái,bụng tôi đói rã ruột rồi bất quá tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi nữa cơ,còn Tú Linh cảnh quan nữa không biết giờ này ra sao rồi

Trần Tuấn nhẹ giọng

-Tú Linh chắc không có sao đâu bất quá mấy tên pháp sư của bộ kia cũng thật đáng ghét nhưng cũng là quá xui cho họ rồi,chúng ta đi về nhà rồi tính

-Hại cậu bây giờ về đâu?

Hữu Trí hỏi Văn Dân ngáp ngáp mấy cái trả lời

-Là bọn tôi về ký túc xá giao thông cậu có tiện đường không? bọn mình đi chung

Hữu Trí gãi gãi đầu nói

-Tại tôi thấy hai cậu người cũng toàn bùn đất hay là nếu không ngại thì hai cậu tạt qua chỗ tôi ăn cơm tắm rửa giặt giũ cho tiện nhà tôi có chỗ giặt đồ tiện lợi đó

Trần Tuấn xua tay

-ây..Vậy thì ngại gia đình cậu lắm..

-Tôi chỉ ở có một mình thôi nên là hai cậu không phải ngại

Văn dân nghe nói thì hớn hở

-Được đấy..được đấy..người ta mời rồi mình từ chối nó ngại ra đúng không tuấn.Thôi thì cậu có lòng thì bọn mình cũng có dạ nào đi đi đói quá rồi… à mà nhà cậu ở đâu ấy nhỉ?

-Tôi ở ngay tòa chung cư C6 Trần Hữu Dực

Cảm thấy từ chối không được mà cái thằng Dân béo này thì lại nhiệt tình nên cũng không còn cách nào khác là làm theo,bây giờ đi về mọi người phải đi hết cánh đồng lau sậy rồi băng qua ruộng rau vào khu dân cư mới ra đến con đường lớn dẫn vào nội thành.Bước đi vài bước cảm giác túi quần nằng nặng đưa tay móc trong túi ra thì là một thỏi bạc trắng,Văn Dân nhìn thấy sáng mắt

-ây.. cậu đúng là tham mà nói tôi trả lại giờ lại âm thầm cầm theo là sao?

Trần tuấn nhăn mặt

-Tham cái đầu nhà cậu ấy,tôi mà không cầm sao mà dụ được ba tên quỷ thi kia? cậu không biết bọn chúng lợi hại thế nào đâu! bất quá lúc bị kình lực đẩy văng ra cánh tay tôi tê dại rồi cậu vác tôi leo lên sau đó thì chạy ra đây tôi cũng chẳng nhớ là đã mang theo nó

-Tức là sao mà dụ được 3 con quỷ? là bọn chúng tham tiền phải hổng?

Văn dân ngớ ngẩn hỏi,Trần Tuấn không có kiên nhẫn gắt

-Về âm huyệt cái này cậu hỏi Trí đi

Hữu trí không có việc gì làm nên giải thích cho văn dân,làm nghề trộm mộ cũng đều có những điều kiêng kỵ nếu không sẽ rước họa vào thân lúc nào không hay.Khi một tên trộm mộ bước vào một ngôi mộ cổ nào đó đầu tiên đều là phải thắp một ngọn nến ở hướng đông nam của ngôi mộ,nếu ngọn nến không có vấn đề gì thì đồ vật ở trong mộ có thể được lấy đi,còn nếu ngọn nến bị thổi tắt tức là không được lấy bất kỳ vật gì ở trong cổ mộ và phải dời đi ngay nếu không muốn vong mạng, "Nhân điểm trúc quỷ xuy đăng tức người đốt nến ma thổi đèn" là ám chỉ việc đó