Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 81:

Nói qua tình hình hiện tại. Chap này lúc 8h mình đã viết xong, cảm thấy hơi ngắn lên không đăng. Mà bây giờ hứa với các bạn đăng chap đêm, nhưng không thể viết được. Vì vừa nhậu cả mấy thằng Tây, say quá. Không thể viết nổi thêm được, đăng tạm chap ngắn, xin lỗi các bạn. Nói sơ qua thời gian viết chap, hàng ngày mình sẽ viết nửa đầu một chap vào thời gian này. Hôm sau vừa làm khi nào rảnh mình sẽ gõ nốt nửa chap. Do đặc thù của công việc lên tuỳ theo từng ngày mà mình rảnh để gõ nốt nửa chap hay k? Đó là lý do hôm nay không thể hoàn thiện nổi chap.


Và thế là một vụ án vô cùng hấp dẫn được thám tử Conan báo cáo lại cho cảnh sát (lớp trưởng và Thầy giám thị). Trong lớp tôi bắt đầu tiếng xì xào " thằng ăn trộm " " mới vào lớp đã trộm cắp ". Lúc đấy tôi cũng bắt đầu cay cay, bọn bạn tôi cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ngỡ ngàng, có thể chúng nó cũng không tin tôi.

Học sinh vài lớp bên cạnh bắt đầu ùa sang cửa sổ lớp tôi hóng truyện. Và truyện từ mồm người này sang tay người khác, lúc đó tôi không biết cắm mặt vào đâu để độn thổ quách đi cho xong.


_Em theo tôi xuống phòng giám thị. Tiếng thầy giám thị cất lên làm tôi tan đi những suy nghĩ trong đầu.


Tôi cắm mặt bước theo thầy giám thị, ánh mắt của thằng mất tiền nhìn tôi rất căm phẫn như muốn lao vào ăn sống nuốt tươi ngay vậy.


Nhiều tiếng chỉ chỏ bàn tán xung quanh khiến tôi hơi nhục nhã một chút. Tính cách của một người đang trưởng thành hơi có phần ngạo mạn một chút. Đi qua lớp D, bắt gặp được ánh mắt thằng Kiên đang đứng cùng Hân ở của lớp nhìn ra chỗ tôi. Thằng Kiên thì mặt cười hớn hở vẻ vui mừng lắm, trái ngược là một khuôn mặt bên cạnh. Hân bặm môi lại ra vẻ lo lắng cho tôi. Có sao đâu, dù gì cũng phải tôi làm.


_Em nói sao về việc bạn cùng lớp mất tiền. Thầy giám thị hỏi tôi khi đã tới phòng giám thị.


Khó thật. Tiền thì nằm trong cặp mình, tôi cãi làm sao được. Cả lớp thì không ai ở lớp để biết thủ phạm là ai, quá là chơi khó nhau đây mà.


_Mày mới đến lớp mà đã giở trò trộm cắp ở đây rồi sao? Thằng cu bị mất tiền sóc đểu tôi.


_Em trả có gì để nói. Em cũng không có làm, nhưng tiền ở trong cặp em thì em không giải thích được. Tôi nói


_Tôi sẽ mời phụ huynh em đến làm việc. Vì còn nhỏ sẽ không cần đến cảnh sát truy cứu trách nhiệm. Ông thầy nói, mặt thằng kia thì tưng tửng.


Gọi phụ huynh? Vụ này không ổn cho lắm. Bố mẹ tôi mà biết chắc cười thối bụng mất, nhưng có sao đâu khi trả thể nào bố mẹ tôi bỏ thời gian đến đây cả.


_Còn nữa, thứ 2 tiếp theo em sẽ phải đứng lên trước cờ để mọi người biết chuyện này mà không tiếp diễn. Ông giám thị nói rất nghiêm nghị.


Đến đây mặt tôi nghệt ra thật sự, còn đâu thể diện nữa chứ. Tôi phải đứng cờ, đứng trước mọi người. Ôi mẹ ơi, thằng ăn trộm. Nhục nhã thật.


_Thầy giám thị, tôi mượn em này một chút. Thầy làm việc sau được không.


Cô HT bước vào trong, cứu tinh của tôi đây rồi. Bà quen mẹ tôi mà, chắc không đến nỗi vùi dập tôi nữa đâu.


_Tôi xong việc rồi. Thầy giám thị đáp.


Tôi lại đi ra ngoài theo cô về phòng HT. Ngày gì đã mệt còn liên tục được uống nước chè thế này. Ấm ức quá đi mất.


_Cô vừa nghe về truyện của em rồi. Em có làm chuyện này thật hả? Bà nhìn tôi bằng ánh mắt chìu mến.


_Cô nghĩ em phải đi ăn trộm tiền á? Tôi há hốc mồm khi đến cả bà HT cũng hỏi tôi câu đó.



_Thôi em về lớp đi. Cô sẽ miễn mời phụ huynh cho em. Nhưng đứng trước cờ thì không thoát được rồi bà cười nham hiểm.


Mẹ kiếp, tự dưng ở đâu ra cái mác ăn trộm. Bây giờ đi đâu ai cũng nhìn bằng nửa con mắt " Thằng ăn trộm "


_Thằng ăn trộm về rồi kìa. Vừa thấy tôi vào lớp là thằng kia hét lên, đê ca mờ nhà nó.


_Câm cái mõm mày lại.


Thằng Duy nhảy thằng từ chỗ nó lên trên phía bục giảng đấm một phát vào mồm thằng kia. Thấy vậy mấy thằng con trai trong lớp chạy ra can.


_Mày làm cái cc gì phải bênh nó. Thằng mất tiền chỉ thằng vào mặt em.


_Đm. Mày câm cái mõm lại trước khi vỡ tan ra đấy. Thằng Duy sửng cồ lên, tôi không nghĩ nó phản ứng mạnh như vậy vì tôi.


Kệ hai đứa nó, tôi chán nản ngồi vào chỗ. Bây giờ mọi hành động của tôi đều nọt vào mắt của những đứa trong lớp.


_Tao nghĩ trong vụ này có đứa nào chơi mày rồi. Thằng Nam ngồi xuống cạnh tôi.


_Mày có nghĩ được ai không?
Tôi hỏi lại nó

_Chắc giống mày đang nghĩ. Nó đáp nửa chừng rồi đứng dạy bỏ ra khỏi lớp.


Ra về, tôi lấy xe ra về thì gặp đám thằng Khánh ở bãi xe có cả thằng Kiên ở đó nữa.


_Cảm giác sao hả bạn? Thằng Khánh tự dưng nhảy ra chặn đường tôi.


_Ý mày là sao? Tôi gân cổ lên


Thằng Khánh đưa tay lên đẩy nhẹ cái kính, trông nó rất hoàn hảo với cái vỏ bọc bên ngoài như mọi người thường nói.


_Thì cảm giác kẻ trộm cắp nó ra sao? Haha


Cả lũ nó cười ầm lên. Xung quanh lúc này mọi người đã lấy xe gần hết, hầu như còn mỗi vài đứa khối dưới là vẫn ở lại.


_Mày yên tâm, đây mới là lời chào hỏi thôi. Còn lại vẫn ở phía sau đợi mày. Thằng Khánh nó cười khẩy rồi bước đi.


Tôi nắm chặt hai bàn tay. Có ngày tôi sẽ đấm vỡ mặt nó ra, nếu như thằng Kiên có thể chơi vũ lực để giải quyết. Còn thằng Khánh, tôi chưa nắm bắt được sơ hở của nó.


Chiều đó đi làm với một tâm trạng không tốt cho lắm. Những suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu tôi làm tôi không thể tập chung vào nổi công việc.


_Em hôm nay làm sao thế? Chị Hoà hỏi tôi


_Em có làm sao đâu chị! Tôi cười xoà cho qua chuyện.


_Tại chị thấy em không tập chung. Nói xong chỉ bỏ ra ngoài tiếp khách.


Thứ 2 tuần sau. Mỗi hôm đến trường tôi thấy nó cũng không tới nỗi nào mà hôm nay trông nó như địa ngục vậy. Chưa ai ở lớp biết thứ 2 này tôi sẽ đứng trước cờ cả, lên mọi chuyện vẫn cứ diễn ra bình thường cho đến giữa buổi chào cờ.


_Mời em Phạm Nhật Minh lên trên trước cờ. Học sinh này trong hôm thứ 6 tuần trước đã có hành vi trộm cắp tiền trong lớp. Tôi muốn tất cả học sinh sẽ noi gương không bao giờ tái phạm.


Tiếng lão giám thị vang dội trong loa của trường, bà HT mặt cũng đờ đẫn theo khi nghe thấy tên tôi trên loa.


Còn các bạn nghĩ cảm giác của tôi ra sao? Hết sức nhục nhã, bị vu oan không chứng minh được. Mặt tôi tối sầm lại, tức giận thật sự, tôi bước lên phía trước dưới sự chứng kiến của mấy nghìn học sinh. Các lời xì xào khiến hai bên tôi ong lên không nghe nổi gì nữa. Tôi đứng khom mình cạnh lão giám thị, thấy sắc mặt tôi không tốt. Bà HT vội vàng chạy lên.


_Minh, đừng đứng đây nữa. Đi vào trong này theo cô. Bà đang định kéo tay tôi nhưng ông giám thị giằng lại.


_Cô không được bênh học sinh, cô sẽ làm hư chúng. Lão gắt lên.


Bây giờ là trước hàng nghìn khuôn mặt đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Hai người gần như có quyền lực nhất ở trường đang gây hấn trên bục. Tôi hẩy tay cả hai người rồi cúi gầm mặt xuống bước ra khỏi sân trường. Mọi ánh mắt đều hướng sự ngạc nhiên theo những bước chân của tôi. Tuổi trẻ kiêu ngạo khiến tôi không chấp nhận bị sỉ nhục trước đám đông. Cái gì cũng phải có giới hạn của nó.


_Alo, Duy hả? Mày nhanh chóng cho người điều tra thân thế của thằng Khánh. Tôi rút liền điện thoại cho thằng Duy


_Ok. Sẽ có nhanh thôi. Thằng Duy trả lời.


Chán nản, cuộc sống bên ngoài khác xa với tôi tưởng tượng. Khi thoát ra khỏi vỏ bọc của gia đình, tôi là một thằng vô dụng.
Tôi rút điện thoại ra gọi cho bố.


_Bố.. tôi ngập ngừng.


_Sao có chuyện gì con trai, nói đi. Bố tôi vẫn rất tâm lý.


_Con bất lực, xã hội bên ngoài khó khăn quá. Con xin lỗi. Tôi nói với giọng hơi run run.


_Haha. Bố biết, hãy cố gắng lên con trai. Cái nào khó quá thì bỏ qua. Tút..


Đệch, giờ vẫn còn bị troll. Nhiều lúc bố mẹ tôi cứ nói chuyện như đùa khiến tôi khó hiểu.


***

Đm cay chưa:))