Đại Thiếu Gia (Vn)

Chương 79:

Giật mình quay ngoắt người lại, Hạnh đang đứng co ro ở cạnh cổng quán. Nhìn thấy cảnh như vậy mà thằng nào không động lòng chắc cắt cái ấy đi mà vào chùa. Tóc đen dài bay bay theo gió, làn da trắng, bờ môi căng mọng đang mím lại để chịu đựng cái lạnh



_Sao chưa về nữa? Tôi quay sang hỏi Hạnh


_Lạnh. Một từ khô không khốc được phát ra từ đôi môi đỏ mọng kia. May là trai cứng chứ không tôi đã lao vào cấu xé đôi môi ấy rồi.


_Lạnh thì mau lên xe đi.



Nói rồi tôi vẫy Hạnh lại, cô ấy co ro chạy lại rồi nhảy tót ngồi sau tôi một cách ngon lành. Hầy, cứ kiểu này cách li làm sao được với lũ phiền phức này.



_Nhà ở đâu? Tôi hỏi con bé Hạnh.



_Cứ đi thẳng đi, tôi chỉ đường cho.


Tôi cũng im lặng mặc kệ con bé, nếu so sánh thì nhỏ phải đẹp ngang My, chỉ chắc đứng sau cô nàng Mai mưu mẹo mà thôi. Mà lâu rồi tôi cũng không có tin tức gì của mấy nhỏ. Kể cả bạn bè cũ tôi cũng không hề liên lạc nữa chứ.



_Tới rồi. Cho tôi xuống. Nhỏ đập bộp cái vào vai tôi khi tôi đang mất tập chung không nghe thấy lời nhỏ nhắc.


Kítttttt.


Phanh gấp một cái khiến cả cơ thể nhỏ mất đà chồm lên cả người tôi. Khổ,


_Ay, tôi không cố ý. Tôi nhăn nhó khi ăn một thụi vào đúng chỗ đau từ Hạnh.


_Đồ toen hoẻn. Nói xong con bé xuống xe chạy thẳng vào ngõ để mình tôi ngơ ngơ giữa đường.


Trở về không công không một lời cảm ơn còn bị nói ăn thêm một thụi. Có vẻ vụ làm ăn này tôi bị lỗ vốn trầm trọng.


Ngày hôm sau, thức giấc thấy người cũng đỡ đau mỏi so với hôm trước. Có thể vết thương trên cơ thể của tôi đã đỡ dần sau trận đánh. Hôm nay phải đi gặp bố mẹ, nếu ai phát hiện tôi đánh nhau chắc lo đòn mất. Bữa tiệc diễn ra vào buổi tối lên bây giờ ra quán tranh thủ làm k1 xin bù vào k2 không ông lùn lại chửi thì đau đầu.


Vác cái bụng đói meo ra quán, đồ mặc tối nay cũng chưa có nữa. Trả biết bữa tiệc hôm nay có quan trọng không mà bố mẹ bắt tôi phải đi lại không nói trước một lời nào cho tôi.


_Anh lùn, nay em làm ca sáng. Chiều em bận không làm được. Tôi nói ông lùn khi đã bước chân vào trong quán.



_Mày nghỉ luôn cũng được. Tao đỡ mất nhiều tiền lương. Ông đá đểu.



_Đệt.


Tôi quăng một từ đáp lại rồi co dò chạy vô trong thay đồ. Công việc buổi sáng có vẻ nhàn hạ hơn, vì sáng không có khách. Tôi chỉ ngồi ngáp đợi hết giờ. Hai giờ chiều tôi cũng xin phép ông lùn về sớm để chuẩn bị đồ đi ăn tiệc. Chứ muộn giờ đi thì không hay cho lắm, dù gì tôi cũng có tên tuổi ở bữa tiệc mà.


_Alo, mẹ gọi con có việc gì? Tôi nghe điện thoại của mẹ.



_Con chuẩn bị thay bố mẹ đến buổi tiệc của tập đoàn nhé. Bố mẹ có việc bận không về kịp. Lúc nữa trợ lý của bố sẽ tới đón con. Mẹ tôi nói qua điện thoại.



_Nhưng con có biết cái gì đâu? Tôi nói với mẹ.



_Đi có mặt thôi con. Có gì chú trợ lý sẽ nói giúp con. Chào con nhé.


Tút..tút



Khó nhỉ, tôi chưa chuẩn bị được gì lại phải đi một mình. Mù tịt về cái bữa tiệc này cũng như khách mời. Mở cánh cửa tủ quần áo, trả có nổi một comle lịch lãm nào cả. Tất cả tôi đã để lại ngoài Bắc cả rồi, giày cũng toàn thể thao. Ca này khó bỏ qua, lấy tạm một con sơ mi trắng với cái quần bò màu xanh có chút rách rưới, đúng phong cách trẻ trâu hàng ngày của tôi. Vớ thêm con G-Shock màu đen mới mua hồi ở Hàn, xỏ một đôi Nike max air nhìn tôi cũng chất lừ phong cách trẻ trung. Cần quái gì comle với cà vạt khó chịu.



Ngồi ở nhà trải chuốt tóc tai một lúc thì nghe thấy tiếng oto rồi có người gõ cửa. Chắc chú Dũng trợ lý cũng đến rồi.



_Chú đến rồi hả? Tôi mở cửa đón chú.



_Cậu chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi. Chắc chủ tịch đã nói với cậu họ không tới được rồi chứ? Chú Dũng vừa mở cửa xe vừa nói.


_Chú cứ xưng chú gọi cháu bình thường cũng được. Không cần câu lệ cháu khó nói chuyện lắm. Tôi nói rồi mở cửa ngồi vào trong.



_Chú biết rồi. Hì



Chú Dũng cũng rất trẻ, ngoài 30 tuổi thôi mà nghe bố tôi kể chú học toàn bằng cấp khó bên Mỹ trước khi chuyển về đầu quân cho bố tôi.


Trên đường chú cũng nói chuyện qua về bữa tiệc. Đây chỉ là một bữa tiệc tổ chức ra để chào mừng ngày 2-9, nhưng mục đích của nó là để tạo thêm mối quan hệ vững chắc với nhất nhiều ông to bà lớn khác trong khu vực. Mà bố tôi muốn tôi đến để quan sát và học tập cách thức giao tiếp thực tế.


Con Camry sau đi vòng vèo một hồi thì cũng đến địa phận quận 1. Do tôi cũng không thuộc đường lên trả nhớ đó là ở đâu, xe được đánh vào bãi. Tôi và chú Dũng bước vào một khách sạn lớn nếu nhớ không nhầm thì tên nó là New World Sài Gòn.

Bước theo chú Dũng, trước mắt tôi là một bữa tiệc lớn được tổ chức xung quanh bể bơi của khách sạn. Với nhiều vị khách cũng như quan chức của tập đoàn đang tề tựu ở đây. Bây giờ tôi mới cảm nhận được sức ép mà cái thế giới tôi sắp phải hướng đến. Một cử chỉ nhỏ hay hành động bất mãn nào trong mắt mọi người cũng khiến hình tượng của cả một tập đoàn lớn bị sụp đổ.


_Thế bây giờ công việc của cháu là gì? Tôi hỏi chú Dũng?



_Cứ đi theo chưa và học cách làm việc thôi. Chú nói rồi dẫn tôi nhập tiệc.


Cầm trên tay một ly rượu đi theo chú Dũng, chú bắt đầu đi vòng quanh chào hỏi mọi người. Đặc biệt rất nhiều người hình như rất coi trọng chú, chắc vì họ nể bố mẹ tôi và muốn gây dựng một mối quan hệ thì đúng hơn.


_Chào bà Thu, lâu lắm chúng ta không gặp. Chú Dũng dẫn tôi đến gặp một người phụ nữ trông cũng sang trọng đang đứng một mình gần hồ bơi.



_Chào anh. Từ hồi chúng ta gặp ở cuộc họp ngoài HN thì phải. Cô ấy chạm ly rượu với chú Dũng.



_Mà cậu bé này là ai anh Dũng? Sao dẫn đứa trẻ tới một bữa tiệc quan trọng như vậy. Phật lòng khách của chủ tịch thì sao? Cô ta đánh ánh mắt soi xét tôi có lẽ không hài lòng vì cách ăn mặc của tôi hơi bụi bụi một chút.



_Giới thiệu với Minh, đây là cô Thu. Giám đốc chi nhanh của tập đoàn ngoài Đà Nẵng. Chú Dũng nói


_À, cô ý giống bố thằng Thiên phụ trách ngoài HN phải không chú? Tôi thắc mắc.



_Đúng rồi. Chú Dũng đáp.



_Thằng Bé biết nhiều ghê nhỉ? Cô ý cười.


_Chào cô, cháu tên là Minh. Hì



Tôi cũng không muốn nói ra thân phận làm gì, nếu mọi người biết tôi sẽ chỉ nhận được sự nịnh nọt ton hót bên tai. Tôi muốn được biết tính từng người quen để sau này dễ làm việc với họ hơn.


Xin phép cô giám đốc Thu, tôi cả chú Dũng đi Loanh quanh để chào hỏi nhiều người khác, họ cũng giống cô Thu đều lạ lẫm với tôi. Nhờ đó tôi cũng không thấy phát phiền vì bữa tiệc.

Chú Dũng rồi cũng gặp đúng cạ hay sao ý, một hội các chú cứ đứng chém gió với nhau làm tôi cũng phát chán. Lạo dạo tách khỏi chú để đi thăm thú xung quanh, gần như ở đây toàn người không quen. Khuôn viên rộng lớn của cái khách sạn to đùng này chắc giá phòng phải đắt lắm. Đang lẩm bẩm một mình thì..


_Nhật Minh. Lâu quá rồi không gặp!