chương 4 xe đạp
Khái niệm đầu tiên về xe đạp xuất hiện từ đầu thế kỷ 19. Nam tước người Đức - Baron von Drais đã có ý tưởng phát minh một phương tiện dùng sức người và có thể giúp ông di chuyển nhanh quanh khu vườn hoàn gia. Năm 1817, ông đã trình làng một chiếc xe "đi bộ" có tên Laufmaschine (trong tiếng Đức có nghĩa là "cỗ máy chạy bằng chân"). Trong lần sử dụng đầu tiên vào ngày 12 tháng 6 năm 1817, ông đã đi được đoạn đường 13km mà chỉ mất khoảng 1 giờ đồng hồ.
Sự phát triển tiếp theo của xe đạp là chiếc xe tương tự như Laufmaschine của Drais nhưng được trang bị thêm trục khuỷu và bàn đạp lắp trực tiếp vào trục bánh xe trước. Mô hình này được Pierre Michaux - một nhà phát minh người Pháp, giới thiệu vào những năm 1865 với tên gọi là Fast-Foot và gây nên một cơn sốt thời trang khi mọi người đua nhau sở hữu. Thời bấy giờ, người ta còn đặt cho nó một tên gọi khác là xe lắc xương (Boneshaker). Tên gọi hài hước Boneshaker bắt nguồn từ việc bánh xe được làm bằng gỗ trong khi viền bánh xe được chế tạo từ kim loại. Sự kết hợp này khiến việc chạy xe trên những con đường gồ ghề trở nên cực kỳ khó chịu, dằng xóc giống như vừa đi vừa "lắc xương". Cũng chính vì lí do nêu trên mà Boneshaker trong giai đoạn này vẫn chưa được phổ biến rộng rãi.
Loại của hắn đang chế ra hiện tại tuy kém xa xe đạp thời hiện đại nhưng tốt hơn nhiều so với các loại xe đạp hiện hành, những thứ chỉ có cái khung với hai cái bánh. Nếu hắn mà đem loại này bán ở châu Âu và Bắc Mỹ, bảo đảm các công ty sản xuất xe đạp chỉ có nước phá sản hoặc chịu sát nhập. Dù vậy, khổ một cái là hắn đang ở Đại Nam. Phần lớn dân số lúc này đều chỉ là mình có cái bỏ bụng không mà thôi. Nếu phải chọn lựa thì họ thà đi bộ hay đi xe bò còn hơn mua một thứ quái quỷ nào đó. Nhu cầu từ một bộ phận phú thương và địa chủ cùng quan lại căn bản là không đủ. Nếu hắn muốn kinh doanh xe đạp thì bắt buộc phải giảm giá thành sản phẩm tới mức thấp nhất.
- Công nhận cái thứ này đã thật đó.
Ưng Quyền lên tiếng. Tuy phận làm anh nhưng cũng chỉ hơn Ưng Lịch vài tháng nên cũng vẫn còn trẻ con.
Lúc này, một vài người đi ra từ phòng của Kiên Quốc Công làm hắn có chút khó hiểu.
- Đó là ai vậy?
Minh hỏi. Bản thân hắn cũng không chắc nhận được câu trả lời vì dù sao Ưng Quyền cũng chỉ là một đứa con nít mà thôi.
- Anh cũng không biết. Mà bọn chúng ăn mặc có khác gì gia nô trong nhà đâu!
Quyền nói.
- Có lẽ…!
Ưng Lịch nói bâng quơ.
Kiếp trước, hắn vì đụng đám buôn hàng trắng mà chết. Do đó, với những kẻ mang hàng nóng bên người, Ưng Lịch hiểu rất rõ. Hơn nữa, bọn chúng tuy ăn mặt đơn giản như cả đám đều mang giày vải. Nên nhớ dân thời này đã số đi chân đất là bình thường, cùng lắm thì tự làm cho mình một cái dép đơn sơ chứ ai mà đi được giày thủ công tinh xảo như thế này.
"Ông già mình đang chơi trò gì đây?"
Minh nghĩ thầm. Dựa vào đám người này, có thể thấy được Nguyễn Phúc Hồng Cai không hề an phận như tưởng tượng của hắn. Bản thân sự kiện một người lại đột tử khi chưa tới bốn mươi cho thấy mọi thứ không hề đơn giản.
Thực sự, ghi chép về Hồng Cai không có nhiều. Cái mà người thời hiện đại biết nhiều về ông đó chính là về ba người con đều là hoàng đế Đại Nam, nhất là vị vua kháng chiến, Hàm Nghi. Bản thân ông cũng đứng ngoài cuộc tranh chấp giành ngai vàng giữa Hồng Bảo và Hồng Nhậm.
- Cái gì thế này?
Kiên Quốc Công đột nhiên từ phía xa xuất làm cho thằng nhóc mang linh hồn người lớn thôi suy nghĩ.
- Dạ thưa cha. Cái này gọi là xe đạp, chạy bằng cách đạp. Con với anh nhờ người hầu làm mấy chiếc. – Ưng Lịch nói. – Khổ nổi hai anh em chỉ là trẻ con không biết gì. Con nghĩ chắc phải có bản lĩnh như cha mới có thể điểu khiển nổi phương tiện này.
Với người ở địa vị như Kiên Quốc Công, Ưng Lịch phải tâng bốc để ông già làm theo ý mình. Không lẽ hắn phải nói "Cha à! Hai năm nữa cha sắp về chầu trời rồi. Cố tập xe đạp cho có sức khỏe đi nhà!". Điên mới làm vậy.
- Chỉ là… xe đạp thôi mà. Ta đây cưỡi ngựa còn không sợ thì cái này là thá gì!?
Sao đó, con trai tiên đế Thiệu Trị bắt đầu tập xe. Chuyện này cũng không dễ dàng gì bởi cha Cai cũng chỉ thấy nó qua miêu tả mà thôi. Dù vậy, ai nấy đều ca ngợi Kiên Quốc Công tài giỏi hơn người, bao gồm đám con của ổng. Nói ngu chứ ông ta chính là người có quyền sinh sát nhất trong phủ. Làm mất lòng thì cả mạng cũng không còn.
Nhìn cảnh cha mình hăng say vận động, Ưng Lịch khá vui mừng. Dù vậy, hắn có cái gì đó không hiểu cho lắm. Vốn dĩ hắn cứ nghĩ là cha mình không hay vận động, sắc dục quá độ mà mất sớm. Tuy nhiên, chuyện này không đúng lắm. Minh Mạng chơi gái khủng khiếp mà còn sống tới tận năm mươi tuổi. Trong khi đó, cha hắn tuy có nhiều những cũng không tới mức tam cung lục viện như hoàng đế. Nhìn cách ông già cố tập xe đạp tuy hơn khó khăn nhưng rõ ràng không giống kiểu người ít khi vận động. Theo lý thì cho dù không sống tới tám mươi thì sống tới sáu mươi vẫn không thành vấn đề mới phải.
"Rốt cuộc lý do gì mà Kiên Quốc Công lại chết khi chưa tới bốn mươi tuổi mới được chứ!?"
Minh suy nghĩ khá lâu.
Bỗng nhiên, cha hắn ngưng tập xe, đi tới gần hắn. Nó cũng làm đứa trẻ ba tuổi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
- Lịch, cha có cái này muốn hỏi?
Ông nói.
- Cha cứ hỏi đi.
Ưng Lịch lên tiếng lễ phép.
- Con từng tiếp xúc với người Tây Dương sao?
- Sao cha lại hỏi vậy?
Lich hay Minh lên tiếng.
Nghe câu hỏi của con, Hồng Cai cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn. Thằng bé mới mấy tuổi, có ra khỏi phủ bao giờ đâu. Chuyện tiếp xúc với người Tây Dương vốn dĩ là chuyện không thể. Tuy nhiên, Kiên Quốc Công rõ ràng từng nghe người ta miêu tả việc người Pháp có mang một vài thứ có hình dạng tương tự vào Nam Kỳ. Ông ta còn nghe rằng ở bên Pháp có nhiều thứ như vậy?
- Thế có ai hướng dẫn con làm thứ này?
Cha của hắn hỏi. Nghĩ lại, lão vẫn cảm thấy mình ngày càng hồ đồ. Ngoại trừ lão ra, có ai từng thấy quá thứ gọi là xe đạp này.
- Cái này là thằng Lịch từ mình làm đó cha. – Ưng Quyền lên lên tiếng. – Nếu không tin thì cha đám người hầu trong nhà đi.
Ngay làm tức, Kiên Quốc Công gọi đám người thằng Bình với lão Thế được gọi tới. Ông ta cũng chả cần phải đi đầu xa do hai người đứng quan sát. Nói đùa chứ sản phẩm do họ chế ra mà làm hai công tử và quốc công bị thương thì mạng cả nhà họ không đủ đền.
- Bẩm đức ngài. Đúng là cậu Ưng Lịch đã dạy chúng con làm thứ này ạ!
Lão Thế nói. Thằng Bình tuy cũng có công nhưng nó còn quá nhỏ nên lão này nói thay.
- Được rồi. Các ngươi tay nghề khéo. Ta sẽ có thưởng sau. Giờ thì đi ra được rồi.
- Đội ơn đức ngài!
Cả hai nói rồi đi ra.
Sau đó, ông dẫn Minh đi vào phòng mình, con lệnh cho người hầu không cho ai vào, trừ chuyện khẩn cấp. Dù mồ hôi nhuễ nhại vì tập xe đạp, con trai tiên đế Thiệu Trị vẫn nhìn con mình với ánh mắt suy nghĩ hồi lâu.
- Thứ này đúng thật là do con làm ra? – Hồng Cai hỏi. – Đừng sợ! Ta không giận mà chỉ muốn biết. Liệu có phải có tiên nhân giúp sức…!?
Câu nói này nếu ở lúc bình thường thì Kiên Quốc Công sẽ không bao giờ nghĩ ra được. Tuy nhiên, thời điểm hiện tại. Nó làm cho ông có nhiều suy nghĩ. Hơn nữa, có một thứ mà Ưng Lich không biết, vào thời điểm hắn xuyên không, trên bầu trời Đại Nam đã xuất hiện dị tượng, mà vô tình Kiên Quốc Công, Nguyễn Phúc Hồng Cai lại quan sát được.
Trong lúc đó, trong đầu của Minh cũng có nhiều suy nghĩ không kém. Đây là cơ hội để hắn có thể lấy được niềm tin tuyệt đối từ cha.
- Con cũng không biết giải thích sao? Lúc con hôn mê, con bỗng ở thế giới khác. Ở đó có nhiều thứ kỳ lạ…
Ưng Lịch giả vờ ấp úng.
- Thế có vị cao nhân nào giúp chúng ta đẩy lùi giặc Tây, chân hưng Đại Nam không!?
Hồng Cai nắm chặt lấy hai vai của Minh làm hắn đau nhói. Có lẽ đây là lần hiếm hoi mà Kiên Quốc Công kích động như vậy. Dù sao thì cơ thể này cũng chỉ mới ba tuổi. Tuy nhiên, hắn gạt đau đớn sang một bên mà nhìn thẳng vào mắt của cha mình.
- Mọi thứ không thể đến sau một đêm mà phải làm từng bước một.
Đứa bé với tâm hồn thanh niên nói một cách bình tĩnh.
Nếu là truyện xuyên không khác thì có lẽ nhân vật chính đã chém gió tơi bời rồi. Tuy nhiên, hắn hiểu rõ giờ chưa phải là lúc. Hơn nữa, bây giờ cho dù có toàn quyền thì hắn cũng chả biết làm gì. Binh lực không có. Tiền thì có nhưng cũng không so được với triều đình chứ đừng nói là người Pháp. Vương gia được triều đình chu cấp đủ nhưng nếu dám làm bậy thì hậu quá khó lường. Nếu sai một bước thì có khả năng cả phủ Kiên Quốc Công sẽ bị tru di. Cái hắn cần trước mắt là bảo đảm ông già mình không chết quá sớm. Hơn nữa, rõ ràng Hồng Cai vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn. Cứ cho là ông già hắn tin con trai mình được thần tiên chỉ dẫn đi. Việc lão nghe một đứa trẻ ba tuổi vẫn còn là một thứ vô cùng hoang đường.
- Cũng đúng. Dù sao thì chuyện này cũng không phải dễ dàng gì.
Cha của Ưng Lịch nói. Lão ta cần thời gian suy tính nhiều hơn. Có rất nhiều thứ cần phải quyết định trong tình huống này. Trước mắt thì cứ quan sát tiếp tục, xem đứa con vô tình tới "thiên giới" của hắn có thể làm được gì cái đã.
Dù vậy, một tiếng gõ cửa đã kéo vị quốc công về lại thực tại.
- Ta đã nói là không cho ai vào rồi mà! Là kẻ nào chán sống hả!?
Ông lên tiếng.
- Đức ngài, cậu Ưng Lịch ơi! Cậu Ưng Phong sắp không xong rồi!
Một tên người hầu hét lớn:
- Phong!!! Con đợi cha!!!
Ngay làm tức, Hồng Cai lao như bay về phía phòng của con mình làm Minh hối hả chạy theo. Tuy hắn lúc trước đi lại khá nhiều nhưng cơ thể này dù sao cũng là của đứa trẻ ba tuổi. Khoảng cách giữa hai cha con ngày càng xa vời vợi.
- Để con bế cậu.
Một tên người hầu nói.
Minh không nói gì mà gật đầu. Dù sao thì dùng cơ thể này để đi thì không biết đến khi nào.
Đến khi hắn tới nơi, ông già hắn đang giận lên như núi lửa phun trào.
- Chả lẽ hết cách rồi sao!? – Kiên Quốc Công nhìn thầy lang với thái độ giận dữ. – Ta chi nhiều tiền như vậy cho người mà lại hết cách! Hay là ngươi có tình lừa gạc tiền cả ta!?
- Mong đức ngài tha tội! Cậu Phong sống tới chừng này đã là kỳ tích rồi.
Tay thầy cúi một góc chín mươi độ giải thích. Làm cho nhà hoàng tộc thì được nhiều lợi lộc nhưng nguy cơ bỏ mạng cũng khá là cao. Chuyện quốc công trước mặt có vì đau buồn quá độ mà giết chết hắn hay không vẫn là câu hỏi lớn.
- Cha, mạ, anh, các em,…. con xin lỗi… đã làm phiền mọi người. – Ưng Phong có gắng hết sức lên tiếng. – Mọi người đừng trách thầy lang…
So với những đứa trẻ thời hiện đại, trẻ con trong thời đại này trưởng thành nhanh hơn rất nhiều. Điều này nghe có vẻ ngược đời khi rõ ràng trẻ con thế kỷ hai mươi mốt dinh dưỡng đầy đủ, được mọi người chăm sóc. Tuy nhiên, đó là sự thật bởi vì đó cũng là cách duy nhất để chúng tồn tại. Thời này không có quyền trẻ em. Việc một đứa trẻ chết khi chưa tới tuổi trưởng thành là việc quá bình thường. Do đó, chúng cần phải sống trưởng thành hơn.
Về phần mình, Ưng Phong có thể sung sướng hơn bởi cậu ta còn có cha mẹ chăm sóc. Nếu là gia đình bình thường, có khả năng họ phải bỏ mặt đứa trẻ cho chết luôn. Đây không phải độc ác mà mức sống dân thời này quá thấp, căn bản không đủ khả năng để nuôi một đứa trẻ ốm liệt giường. Dù vậy, điều này không có nghĩa là hắn được thảnh thơi. Sống trong hoàn tộc, dù là ai cũng phải có tinh thần cảnh giác cao độ.
- Nếu thằng Phong đã cầu xin thì thôi, ngươi đi ra đi.
- Đội ơn Kiên Quốc Công!
Lão thầy thuốc quỳ xuống bái lại rồi chạy nhanh như bay. Nói ngu chứ ở lại lỡ như vị vương gia này đổi ý thì tánh mạng lão khó mà giữ được.
Sau đó, người con trai bệnh tật lâu năm cuối cùng cũng tắt thở. Với cậu nhóc, đây có thể là một sự giải thoát.
- Phong…!
Hồng Cai lên tiếng. Ông già của Ưng Lịch sau đó nuốt nước mắt vào trong. Dù sao thì đây cũng là thời phong kiến, nam nhi dù đau lòng cỡ nào cũng phải tỏ ra cứng củi. Hơn nữa, trong cuộc đời của con người này cũng đã chịu không ít bi thương. Kể ra thì mẹ của thằng bé vẫn tốt hơn vì bà có thể khóc thoải mái.
Bản thân Minh cũng lặng người một lúc. Hắn vừa mới tới thế giới này không lâu thì đã có người thân rời bỏ mình. Trong thời đại này, mạng người, kể cả mạng vương thất, đều thật sự như ngọn đèn trước gió, quá là mỏng manh.