Chương 10: Cự tuyệt gián tiếp!

Cô Nương Tu Hành

Chương 10: Cự tuyệt gián tiếp!

Lão Mặc Âm nghe được lời Lão Tuyền vừa nói, sắc mặt lão hơi thay đổi. Lão Tuyền đã tu luyện tới cấp sáu, các trưởng bối trong gia tộc cũng không thể ép nàng làm bất cứ chuyện gì. Sau khi đạt cấp sáu, địa vị trong gia tộc sẽ hoàn toàn thay đổi.

- Tuyền nhi cũng không phải chán ghét Chân Hống tộc huynh, Tuyền nhi ba ngày trước đã ghi danh tham gia khảo nghiệm nhập môn của Lam Hoa Tông, đồng thời đã đạt được tư cách nhập môn. Tuyền nhi muốn đến Lam Hoa Tông tu luyện hai năm, nên việc hôn ước hay là đợi hai năm sau rồi hẵng tính.

Lão Tuyền nói như vậy ai cũng nhận ra đây là từ chối, gián tiếp cự tuyệt Lão Chân Hống.

Khuôn mặt Lão Chân Hống tràn đầy oán hận, nhìn thoáng qua Lão Tuyền. Lão Tuyền đây là nói rõ muốn cự tuyệt gã, điều này làm gã không còn mặt mũi trước mặt mọi người.

- Tuyền nhi nếu đã đạt được tư cách nhập môn của Lam Hoa Tông, thì đây là chuyện tốt, Đại trưởng lão, ngài xem chuyện này có phải là nên chờ hai năm sau rồi mới tính hay không?

Lão Thiên Thành nhìn về phía Lão Mặc Âm nói.

Đúng lúc này, ánh mắt Lão Chân Hống lướt thấy Hoan Hoan đứng bên cạnh Lão Biên, khí sắc của nàng lãnh đạm trầm ổn liếc nhìn hắn, bỗng hắn cảm giác tim đập thình thịch, ngây người một chút rồi lập tức lấy lại sự bình tĩnh.

Tuy nhiên phản ứng của hắn làm sao có thể qua mắt được mọi người trong này, hắn biểu hiện như vậy chả khác nào kẻ thích truy đuổi mỹ nữ, không chung thủy, vừa cầu hôn người ta mà giờ đã đem ánh mắt qua đối tượng khác, hình tượng của hắn trong nội tâm các vị thúc bá lập tức rớt xuống, nhận thấy điều này, Lão Mặc Âm ho khan 1 tiếng vì hắn trong tâm lúc này cũng muốn mắng thằng con trai của mình 1 trận, dương như hiểu ý, Lão Chân Hống lập tức xấu hổ ngồi đứng bên cạnh cha mình.

- Lão Hoan Hoan, sắc đẹp quả nhiên nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mà sao ta lại cảm thấy nàng giờ xinh đẹp hơn trước, khặc khặc khặc, càng tốt, một ngày nào đó ta sẽ bắt nàng phục vụ ta hahaha.

Đây là những gì mà trong nội tâm Lão Chân Hống đang suy diễn, hắn còn tưởng tượng nhiều chuyện không phù hợp trẻ con nữa, hắn còn lên kế hoạch làm sao để gây ấn tượng với Hoan Hoan, hay bắt chuyện lấy tình cảm của nàng để cuối cùng đưa được nàng vào tay hắn.

Hôm nay Hoan Hoan ở đây làm ai cũng có cảm giác gì đó là lạ, nàng bỗng nhiên xinh đẹp hơn trước, khí chất có gì đó khác thường. Mặc dù vậy là tốt, nhưng Lão Thiên Thành cũng thở dài một cái vì chua xót cho Hoan Hoan, ông ta cho rằng con gái của mình mặc dù có dung mạo nhưng không có thực lực, vẫn chỉ là phế nhân thì sau này cũng chỉ có chịu ủy khuất mà thôi. Hiện tại Hoan Hoan đang dùng pháp ẩn dấu thực lực, xung quanh không ai nhận ra nàng đã khôi phục, vẫn chỉ cho rằng nàng là phế nhân.

Lão Mặc Âm trầm ngâm một lúc, nếu Lão Tuyền đi Lam Hoa Tông thì đối với kế hoạch của lão cũng sẽ không có gì ảnh hưởng. Chẳng qua việc cầu hôn không thành, lão già này vẫn cảm thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng:

- Đã như vậy thì ta đây cũng muốn xem xem hai năm sau các ngươi sẽ nói như thế nào, không cần tiễn, cáo từ!

Lão Mặc Âm phất tay áo bỏ đi, Lão Chân Hống cũng đi theo.

Mọi người nhìn Lão Mặc Âm ra khỏi phủ gia chủ.

- Lão Mặc Âm đột nhiên vì Lão Chân Hống đến cầu hôn, đến tột cùng là lão có ý đồ gì?

Lão Thiên Thành cau mày nói, Lão Mặc Âm này là một con cáo già, trong lòng lão cuối cùng là đang tính toán nhừng gì? Quả thực rất khó đoán, Lão Cố Hùng bên cạnh cũng đang suy tính cùng nhíu mày.

- Bảy ngày sau chính là đại lễ giỗ tổ! Sau khi kinh mạch của Hoan nhi bị đứt đoạn thì vị trí gia chủ kế nhiệm đã bỏ trống ba năm nay. Mặc dù Hoan nhi là nữ, nhưng lại trời sinh thiên tài, tính tình không khác gì một nam nhi, trước ta bổ nhiệm Hoan Nhi làm vị trí gia chủ, ta biết trong gia tộc nhiều kẻ không đồng tình.

Lão Thiên Thành bùi ngùi thở dài, nói.

- Thì ra con cáo già này muốn để cho con của lão lên thay chức gia chủ kế nhiệm đây mà. Đám trẻ tuổi trong gia tộc lớp chết, lớp bị thương, trong lúc cấp bách này thì người có cơ hội đạt được vị trí gia chủ kể nhiệm chỉ có Lão Chân Hống, Tuyền nhi và Biên nhi. Nhưng Biên nhi danh bất chính, ngôn bất thuận nên không thể nào tranh đoạt vị trí gia chủ kế nhiệm được, nếu Tuyền nhi gả cho Lão Chân Hống thì không cần phải bàn cãi, tiểu tử Lão Chân Hống kia tự nhiên sẽ tiếp nhận chức gia chủ kế nhiệm rồi.

Lão Cố Hùng thoáng suy nghĩ một chút liền hiểu ra ngay, thâm ý nhìn thoáng qua Lão Thiên Thành.

- Không biết lão già này đã trù tính bao lâu rồi. Kế hoạch vạch lên thật hoàn hảo, bất quá ta cảm thấy có gì đó mờ ám trong này.

Trước mặt một đám con cháu như Hoan Hoan, Lão Biên, Lão Tuyền mà Lão Cố Hùng không hề che dấu chút nào sự khinh bỉ của ông ta đối với Lão Mặc Âm.

- Tuyền nhi phải đi Lam Hoa Tông, không thể tranh cùng Lão Chân Hống, thế nên con cáo già Lão Mặc Âm này mới bằng lòng thôi. Nếu không, lão tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ một cách dễ dàng như vậy!

Lão Bổ Nan đứng một bên, lạnh lùng nói.

- Lão cũng không xem xem tên tiểu tử Lão Chân Hống kia có đức hạnh ra sao à, có thể làm được gia chủ kế nhiệm hay sao? Đó là chuyện không thể nào! Kẻ như vậy làm gia chủ chỉ có nước đem cả Lão gia bảo chúng ta vứt cho chó nhai, cơ đồ sụp đổ hoàn toàn! Loại người như hắn còn không xứng bằng một con chó hoang.

Lão Cố Hùng cười lạnh một tiếng nói, hắn trong nội tâm khinh bỉ 2 cha con Lão Mặc Âm thậm tệ.

Vẻ mặt Lão Thiên Thành ủ rũ, thở dài một tiếng, nói:

- Trong đám người trẻ tuổi, Lão Mông và Lão Minh vẫn còn nhỏ, tu vi còn kém quá xa, lần này e rằng không thể ngăn cản con hồ ly già này rồi. Dù sao vị trí tộc trưởng kế nhiệm đã bỏ trống ba năm, Lão Mặc Âm tất nhiên sẽ nảy sinh ý nghĩ này.

Hoan Hoan ở một bên nghe ngóng chỉ có điều không hiểu, vì sao phụ thân bọn họ lại nhường nhịn Lão Mặc Âm như thế, sao không để cho đường muội Tuyền nhi đi tranh giành thay vì phải đến Lam Hoa Tông? Chẳng qua ba vị trưởng bối đã quyết định như vậy, nhất định là có lý do.

Là nàng đã để cho phụ thân lầm vào tỉnh cảnh quẫn bách này, trong lòng Hoan Hoan nhất thời có chút chua xót.

- Hoan nhi, sao con lại tới đây?

Lão Thiên Thành nhìn về phía Hoan Hoan, ánh mắt tràn đầy từ ái. Hắn thấy Hoan Hoan đến nghe hết từ đầu tới cuối, tuy nhiên hắn không biết Hoan Hoan tới đây có chuyện gì.

- Phụ thân.

Hoan Hoan từ trong đám người đi ra, bình bịch quỳ xuống trước Lão Thiên Thành, hai hàng nước mắt của nàng rưng rưng, nói một cách xúc động:

- Hài nhi đã để cho người chịu ủy khuất.

Hoan Hoan hẳn đã biết được sự kiện ông ta đến xin thuốc Thị Lâm Quận Vương, Lão Thiên Thành khẽ thở dài, chậm rãi đi tới, hai tay đỡ lấy Hoan Hoan đang quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt tràn đầy thương cảm:

- Phụ thân không có chuyện gì đâu, Hoan nhi, nhanh đứng lên nào, đừng khóc như con nít lên ba như thế.

- Phụ thân, hài nhi bất hiếu, đã để cho người bận tâm vì con.

Hoan Hoan ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, lúc này trong nội tâm của nàng ngũ vị lẫn lộn.

- Trên mặt đất rất lạnh, cơ thể ngươi vẫn còn yếu…

Lão Thiên Thành nâng cánh tay Hoan Hoan lên, chuẩn bị đỡ Hoan Hoan đứng dậy, đột nhiên ông cảm thấy như bị điện giật, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin nhìn con gái mình.

- Hoan-hoan nhi, kinh mạch của ngươi…

Nói tới đây thì Lão Thiên Thành cũng không nói tiếp, lúc này nội tâm của ông ta vô cùng hoảng sợ, trong đầu trống rỗng, một lúc lâu sau mới có thể khôi phục lại tinh thần.


- Mọi người trước tiên hãy giải tán đi, ta và Hoan nhi còn có chút việc muốn nói.

Mặc dù bề ngoài Lão Thiên Thành vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của ông ta vẫn có thể nghe ra một chút run rẩy.

Lão Thiên Thành đỡ Hoan Hoan đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra phía sau đại sảnh.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lão Bổ Nan thoáng liếc qua Lão Cố Hùng bên cạnh mình, có chút nghi hoặc hỏi:

- Đại ca sao thế?

Ông ta thấy Lão Thiên Thành có điểm khác lạ, chẳng lẽ thân thể của Hoan nhi lại trở nên tệ hơn? Khuôn mặt Lão Bổ Nan lộ vẻ lo lắng.

Trong lòng Lão Cố Hùng cũng đầy ngờ vực, nhìn thoáng qua bóng lưng Lão Thiên Thành, lắc đầu, nói:

- Ta cũng không rõ.

Trong mấy huynh đệ thì ông ta và Lão Thiên Thành có quan hệ khăng khít nhất, đối với mỗi sự thay đổi trong tâm tình của Lão Thiên Thành thì ông ta đều rõ như lòng bàn tay. Mới vừa rồi, cảm xúc của Lão Thiên Thành không phải là thương tâm, mà có điểm giống như đang kích động sung sướng.

- Tất cả mau mau giải tán đi.

Lão Cố Hùng phất tay nói, ông ta muốn đi xem một chút, nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn là nên để cho đại ca cùng Hoan nhi một khoảng không gian.

- Nhị thúc, Hoan Hoan muội muội không có chuyện gì chứ?

Lão Biên đi tới trước mặt Lão Cố Hùng, quan tâm hỏi.

Ở một bên, trong ánh mắt của Lão Tuyền cũng toát ra một tia ân cần, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Hoan Hoan tỷ tỷ người hiền tất sẽ găp điều lành.

- Biên nhi không cần lo lắng, Hoan Hoan muội muội của con không có việc gì đâu!

Lão Cố Hùng cười, vỗ vỗ đầu Lão Biên.