Chương 16: Biển huyền khí vô tận.

Cô Nương Tu Hành

Chương 16: Biển huyền khí vô tận.

Đêm đã khuya, cả tiểu viện của Từ Chân vắng lặng không một tiếng côn trùng nào.

Trong căn phòng nhỏ của Từ Chân.

Từ Chân ngồi như lão tăng nhập định, hắn đang quan sát thức hải của mình, hiện tại vòng thái cực đồ cùng 5 sợi xiếng xích đã biến mất, thay vào đó là một quả cầu có thập sắc khác nhau, chiếc rìu đá thì xoay vòng quanh quả cầu này một cách chậm rãi, từ từ, cứ mỗi lần quay thì dường như quả cầu thập sắc kia lại lớn thêm một vòng, độ đậm đặc cũng tăng lên. Hiện tượng này bắt đầu xuất hiện khi Từ Chân hắn tu luyện Vô Danh Quyết.

Ngồi thở sâu, hắn thúc dục chiếc rìu đá trong đầu thì một cỗ huyền khí bàng bạc liền từ trong nó mãnh liệt phun trào ra, nhanh chóng chảy về toàn thân của hắn.

Trong chiếc rìu đá này ẩn chứa một lượng cực lớn huyền khí tinh thuần, loại huyền khí này so với huyền khi trong thiên địa còn tinh thuần hơn rất nhiều lần. Phát hiện điều này, Từ Chân không cần phải đi hấp thu huyền khí xung quanh nữa, chỉ cần luyện hóa cỗ huyền khi tinh thuần trong chiếc rìu đá này là quá đủ cho hắn dùng rồi.

Huyền khí trong rìu đá này tinh thuần tới nỗi hắn chỉ có thể hấp thu được chưa tới một phần mười trong đó, chín phần còn lại đều bị tản mát tiêu tan hết.

- Thật là lãng phí, huyền khí tinh thuần này sao có thể lãng phí vậy được, haizz…

Từ Chân có chút lo lắng suy tư, hắn nhớ tới khung cảnh một biển huyền khí rộng mênh mông bát ngát mà hắn mơ bị triệu hoán tới đó, nếu đó chính là thế giới trong rìu đá này thì cho dù hắn có lãng phí đến mức độ phá gia chi tử đi nữa, cũng tuyệt đối không thể nào dùng hết huyền khí tinh thuần ẩn chứa trong biển huyền khí vô tận kia.

Tạm thời không nên quan tâm tới việc này, cho dù có lãng phi hay không lãng phí, việc trước tiên nhất là cứ nhanh chóng tăng thực lực của mình rồi hãy nói. Đám người Vân gia bảo lòng lang dạ sói kia đã sớm nhòm ngó tới Lão gia bảo từ lâu rồi, hiện tại Lão gia bảo đứng trước nguy cơ, nếu như không có thực lực thì đến việc bảo vệ bản thân còn không nổi chứ nói chi là bảo vệ thân nhân của mình.

Hiện tại Từ Chân là cấp ba sơ kì, nhưng thực lực chiến đấu lại là cấp chín đỉnh phong.

Trong lúc vận chuyển huyền khí, Từ Chân tiến vào trạng thái nhập định, phảng phất như có một thanh âm thần bí xa xưa trong đầu hắn đang thì thầm giảng giải những huyền bí của Vô Danh Quyết. Tâm trí của hắn trở nên tĩnh lặng, lắng nghe thanh âm như có như không kia, rồi bỗng nhiên hắn như hiểu ra một số tin tức.
Vô Danh Quyết bao gồm thập thiên, bên trong chứa mười loại công pháp, Lôi Đế Quyết chỉ là một trong số đó, các công pháp hỗ trợ lẫn nhau, tương sinh tương khắc, mỗi một loại công pháp đều phải tu luyện thì mới xem như thực sự tu luyện Vô Danh Quyết. Bởi vì cùng lúc phải tu luyện mười loại công pháp nên khó khăn trong đó so với tu luyện những công pháp khác thì phải hơn rất nhiều. Chẳng qua, uy lực của môn công pháp này thì những công pháp khác không thể nào sánh bằng được, nếu so sánh thì giống như một giọt nước với một đại dương vô tận vậy.

Vô Danh Quyết chỉ có phương pháp luyện khí, không chứa vũ kỹ, nhưng bất kỳ vũ kỹ nào trong thiên hạ cũng đều có thể dùng Vô Danh Quyết để thúc dục huyền khí, võ học trong thiên hạ không thể có thứ gì tốt hơn như thế!

Từ Chân không khỏi cảm thấy kinh thán vì độ thần kỳ của quyết này, có thể nói là thiên hạ độc nhất vô nhị công pháp! Tuy vậy hắn cũng không quan tâm lắm, thần kì thì thần kỳ nhưng vẫn là công pháp mà thôi. Công pháp này có điểm yếu duy nhất là phải thập tử thập sinh mới đạt được siêu thoát, tức là mười kiếp người tu luyện pháp này. Do đó Từ Chân quyết định một ngày nào đó sẽ cải tiếng Vô Danh Quyết.

Trong võ học, các võ sư từng nói rằng công pháp và vũ kỹ là phải hỗ trợ lẫn nhau, vũ kỹ dựa vào công pháp mà được sáng tạo ra, nếu không có công pháp tương ứng thích hợp, cho dù có học lén được vũ kỹ của người khác thì cũng không thể thi triển ra được.
Không có công pháp, vũ kỹ liền trở nên vô dụng!! Có vũ kỹ mà không có công pháp, giống như là một cây có ngọn mà không có gốc, gốc không có thì sao ngọn có thể sống được??

Cho nên một gia đình có truyền thống sâu xa, một gia tộc có lịch sử lâu đời thì công pháp của bọn họ đã trải qua vô số lần cải tạo, trở nên thích hợp hơn cho thành viên trong gia tộc tu luyện. Mặt khắc còn có vô số những nhân vật thiên tài dựa vào công pháp có sẵn, sáng tạo ra vũ kỹ đặc biệt từ đó mới có thể giúp cho gia tộc sinh tồn trong một đế quốc mà cường giả nhiều như rừng này.

Tu luyện Vô Danh Quyết này, lại có thể luyện tập tất cả vũ kỹ trong thiên hạ, quả thực khiến cho Từ Chân hắn mở mang tầm mắt đồng thời bái phục người sáng tạo ra công pháp Vô Danh Quyết này.

Vô Danh Quyết này ắt hẳn là một môn công pháp hoàn toàn khác biệt với mọi công pháp trên thế gian!

Bất quá Vô Danh Quyết có thập thiên công pháp nên việc tu luyện cũng lâu gấp mấy lần tu luyện công pháp bình thường khác. Đối với Từ Chân thì việc lâu gấp mấy lần chỉ là chuyện thường tình, công pháp thần kỳ thì cũng phải có cái giá phải trả, được cái này mất cái kia đó cũng chính là một chân lý định sẵn rồi, đâu có gì hoàn hảo đâu.

Chỉ cần tu luyện Lôi Đế Quyết thôi là cũng có thể có thành tựu, Từ Chân tu luyện toàn bộ Vô Danh Quyết, mặc dù con đường võ đạo có thể sẽ gian nan hơn nhiều so với những người khác, nhưng Từ Chân tin tưởng, chỉ cần làm hết mình thì chắc là không thành vấn đề.

Hắn quyết định tu luyện Lôi Đế Quyết trước, bởi vì Lôi thuộc tính có sức hủy diệt và tốc độ cực nhanh! Người tu luyện từ xưa tới nay rất không hoan nghênh chiến đấu với kẻ có công pháp, vũ kỹ hệ lôi cũng là vì sức hủy diệt và tốc độ của nó mang lại.

Ngồi hồi ức lại ba năm nay chịu đủ mọi loại khuất nhục, Từ Chân thở ra một hơi thật dài, cuối cùng sẽ có một ngày hắn dùng thực lực của mình để đòi lại những gì mình đã chịu đừng ba năm nay.

Không lâu sau đó, ngày này qua ngày khác đều ở trong tiểu viện an tâm tu luyện, Từ Chân tu luyện tới cấp ba trung kì, thực lực cải biến lớn, bây giờ hắn có thể đối kháng với đối thủ đạt cấp mười. Cũng tới lúc này thì tốc độ tu luyện của hắn cũng chậm lại.

………………..

Trời thanh gió mát, một ngày bình thường không có gì đặc biệt, buổi trưa, một tiếng chuống trầm thấp vang vọng khắp ngóc ngách Lão gia bảo.

Đây là tiếng chuống hội nghi họp gia tộc, nghe được tiếng chuông này thì tất cả mọi người trong Lão gia bảo đều phải đến diễn võ trường tập hợp. Từ Chân đứng lên, chỉnh trang y phục rồi rời khỏi tiểu viện đi ra ngoài.

Trên đường đi hắn thấy người người chạy vội vàng, tất cả giống như một đàn vịt bị xua đuổi. Đến diễn võ trường, khắp nơi đều là người, ước tính phải có khoảng mấy ngàn người, tiếng ồn ào do tộc nhân Lão gia bảo phát ra oang oang, kẻ nói này kẻ nói kia, tất cả đều nói chuyện phiếm quần, nào thì tại sao nào thì cái gì, kẻ thì ồ kẻ thì cười, cái diễn võ trường này giống như một cái chợ vỡ vậy.

Mặc dù như vậy nhưng ai lấy đều mặc trang phục chỉnh tề đâu vào đấy, tất cả mọi người đang tìm vị trí cho riêng mình.

Ở phía trước diễn võ trường bày vài cái ghế dựa, nguyên liệu làm lên mấy chiếc ghế này rất quý hiếm, nghe nói là một loại gỗ được ngâm trong nước của một yêu thú có huyết mạch của Long tộc, chỉ cần ánh sáng chiếu qua chiếc ghế thì nó sẽ sáng đỏ rực lên như máu rồng. Những chiếc ghế này là vị trí của đám người Lão Thiên Thành, Lão Cố Hùng, Lão Bổ Nan, Lão Mặc Âm.

Còn ở phía bên tay trái là một khu đất trống, đây là chỗ đứng của đám tinh anh trong gia tộc từ 18 đến 40 tuổi, ở đó cũng có khoảng hơn 200 người, mỗi người đều là từ cấp năm trở lên. Phía bên tay phải là khu đất trống tập trung dành cho những thiếu niên có thiên phú tu luyện từ 18 tuổi trở xuống, ở chỗ này cũng có khoảng hai ba trăm người. Khu đất ở giữa thì giành cho những người không có thiên phú tu luyện hoặc người trong tộc già yếu, tàn tật.