Chương 15: Thật sự khôi phục!

Cô Nương Tu Hành

Chương 15: Thật sự khôi phục!

Biết được sự tình qua lời kể của Lão Biên, lập tức Từ Chân vẻ mặt trầm ngâm suy tư rồi nhéch mép, đứng dậy đi ra ngoài sân, nhìn khí trời sau đó giơ tay phải vẽ vẽ vào không khí cái gì đó, mắt nhắm chặt rồi mở ra.

- Tỷ không cần lo lắng, hai kẻ này không làm lên trò chống gì đâu, ít nhất hiện tại còn có chỗ dụng. Việc hai kẻ này tạo phản là ắt không thể nghi ngờ, phụ thân cùng thúc thúc bá bá đã biết.
Từ Chân thong dong, bình thản nói.

Vừa nãy Từ Chân chính là đi ra ngoài dùng pháp Kì Môn Độn Giáp tính vận khí, tính ngày lành tháng tốt và tính số mệnh của hai người Lão Mặc Âm và Lão Chân Hống, tất nhiên là tính toàn chỉ chính xác tám mưới đến chín mươi phần trăm mà thôi chứ không phải tuyệt đối.

- Từ Chân, hôm qua ta thấy vẻ mặt của Thành bá bá không tốt, ta còn tưởng rằng thân thể đệ…
Lão Biên nói tới đây, ánh mắt biểu hiện rõ nỗi niềm lo lắng của nàng khẩn trương nhìn Từ Chân.

- Ngốc, thân thể của ta không có việc gì cả, xem nè, chả phải vẫn rất tốt hay sao!?
Từ Chân làm động tác uốn lưng, vặn mình với các kiểu tư thế rất khó, cười nhẹ một tiếng nói, trong thâm tâm tràn đầy yêu thương.

- Tỷ nhanh trở về đi, trời không còn sớm nữa, đêm hôm khuya khoắt như thế này bị người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm đấy.

- Hì hì, tỷ không có sợ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ Lão Biên lộ vẻ nghiêm túc nói.

- Biên tỷ, kinh mạch của đệ tất cả đều đã khôi phục, như vậy tỷ còn chưa yên tâm sao. Bây giờ, tỷ không cần tiêu hao huyền khí để chăm sóc kinh mạch cho ta nữa đâu.

Từ Chân nói, bởi vì mỗi khi đến đêm trăng tròn vằng vặc, nàng ta đều vận chuyển huyền khí giúp hắn, như vậy để giúp cho Từ Chân hắn không bị đau đớn do kinh mạch hành hạ mình. Lão Biên cực độ quan tâm tới Từ Chân đến nỗi việc tu luyện cũng vì thế mà chậm lại, nếu như ba năm qua không vì hắn mà tiêu hao huyền khí của nàng thì rất có thể giờ đây nàng đá sớm đột phá lên cấp sáu rồi.

Lão Biên không thể tin, hai con ngươi long lanh trong đêm trăng giống như muốn chảy nước của nàng nhìn chằm chằm Từ Chân, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn lắp bắp, cả người nàng run rẩy vì sung sướng, hạnh phúc.

- Từ Chân, kinh mạch thật sự… thật sự khỏi rồi ư?

- Biên tỷ tỷ, chẳng lẽ ta còn phải dối gạt tỷ hay sao?

Từ Chân cười cười nói, hắn ngay tại trước mặt nàng vận chuyển huyền thiên khí, lập tức một cỗ huyền khí chấn động phát ra xung quanh.

- Thật sự khôi phục …

Lão Biên lẩm bẩm, ánh mắt có chút ngốc, nước mắt không tự chủ được rơi ra.

Nàng cảm nhận được huyền khí mà phát ra có chút khác lạ, có gì đó xâm nhập vào ngươi nàng làm cho nàng cảm thấy ấm áp, tinh thần sảng khoái, nàng chỉ muốn chìm đắm mãi trong cảm giác này. Cảm giác này ấm áp tựa như cảm giám trong lòng mẹ vậy, khiến cho nước mắt nàng càng tuôn rơi vì sự hoan hỉ.

Đây chính là tác dụng của Tiên Thiên hòa quyện cùng Huyền khí, khiến cho Huyền khí của Lão Biên tiến hóa. Tiên Thiên Khí là bản nguyên của vũ trụ, là khí sơ khai, có kẻ gọi đây là Hồng mông chi khí, thiên địa chi khí nhưng tên gọi đúng nhất là Tiên Thiên khí, nhưng mà Hồng mông chi khí hay thiên địa chi khí thực ra chỉ là một loại khí tu luyện nhiễm phải một chút hay nhiều Tiên thiên khí mà thôi. Tiên Thiên Khí này có trước cả đất trời, nó đến từ hư vô và chỉ có thể lấy từ hư vô mà tu luyện cho nên người đời gọi đây là Tiên Thiên khí cũng là vậy.

Mỗi con người sinh ra, đều được cấu thành từ tam bảo đó là Tinh – Khí – Thần, người đến chính là từ hư vô và vạn vật cũng vậy, chỉ có bậc giác ngộ mới hiểu được điều này, người xưa nói luyện đạo tức là "luyện tam bảo". Vậy luyện tam bảo là luyện tinh khí thần hợp nhất.

Người đến từ hư vô nghiễm nhiên là có Tiên Thiên khí, lúc ở trong bụng mẹ thì người ta chưa có suy nghĩ nên chịu ảnh hưởng từ suy nghĩ người mẹ. Ở trong bụng mẹ lúc đó Thần của ta đang ở trong hư vô và được Tiên thiên khí tẩm bổ, khi trào đời thì Thần nhập thể dẫn tới có suy nghĩ, mà có suy nghĩ thì ắt sẽ có sự hỗn loạn. Chính sự hỗn loạn này đã gây ra tâm hồn ta không còn trong sáng nữa, không còn hòa hợp với bản nguyên nữa, từ đó tiên thiên khí dần dần hảo tổn, khi tiên thiên khí hết thì cũng là lúc người đó bước tới cái chết.

Hiện tại Lão Biên tiếp xúc với Tiên Thiên khí trong huyền khí của Từ Chân, khiến cho nàng nhận được một chút tẩm bổ trực tiếp của Tiên Thiên khí từ hắn, vì vậy mà nàng mới cảm thấy ấm áp.

- Biên tỷ, chuyện này tỷ đừng nói với những người khác có được không?

Từ Chân vẻ mặt cười cười nói:

- Ngoan ngoan không được khóc, kinh mạch của ta khôi phục thì tỷ nên vui mừng mới đúng chứ!

- Kinh mạch của Từ Chân đệ cuối cùng cũng khôi phục rồi, thật tốt quá! Trời không có phụ người có lòng mà, ta thật sự rất vui.

Lão Biên tựa như giật mình thức tỉnh vậy, thoáng cái đã nhào vào lồng ngực của Từ Chân, khóc nức nở.

Từ Chân bị phản ứng kịch liệt của Lão Biên làm ngẩn người, qua một lúc lâu sau, hắn cười cười, tay phải vỗ vỗ vào sau lưng Lão Biên.

- Đệ yên tâm, tỷ sẽ không cho người khác biết đâu.

-Từ Chân, đáp ứng ta một yêu cầu được không? Từ nay đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa, mà hãy gọi là muội muội…Ta thích cái muội muội này hơn tỷ tỷ, được không Từ Chân ca ca.

Lão Biên ở trong lòng Từ Chân miệng the thé nói, nàng vừa nói mặt vừa đỏ hồng vì ngại ngùng.

- Được rồi được rồi Biên muội muội.

Qua một lúc thật lâu, hai người mới từ từ yên tĩnh lại. Ôm Lão Biên trong lòng, cái loại cảm giác mềm mại trước ngực thế này, còn có mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng, khiến cho trong lòng Từ Chân sinh ra một thứ cảm giác khác thường. Hắn thuận tay vỗ mông Lão Biên, cái này là hắn không cố ý, hắn tưởng rằng hắn đang vỗ lưng của nàng, cười ha ha nói:

- Nha đầu ngốc, muội làm rớt nước mũi lên người của ta này! Thật không ra dáng chút nào.

Từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác co dãn mềm mại khiến cho Từ Chân giống như bị điện giật, mặt ngu ngơ một hồi lâu.

Nép ở trong ngực của Từ Chân, cái cảm giác ấm áp này khiến cho thân thể Lão Biên cứng đờ lại. Mới vừa rồi vì quá cao hứng nên làm cho nàng hoàn toàn quên mất chuyện nam nữ thụ thụ bất thân này. Sau khi bị Từ Chân vỗ mông mấy cái, nàng mới đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng, vội vàng nhảy lên như mèo bị dẫm phải đuôi, gương mặt đỏ bừng như lửa, cúi đầu không dám nhìn vào ánh mắt Từ Chân:

- Từ Chân ca ca, kinh mạch của huynh vừa mới khôi phục, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều, muội đi về trước đây!

- Để ta tiễn muội!

Vì hành động của mình, Từ Chân có chút lúng túng nói, động tác vỗ mông của hắn vừa xong quả thật có diểm càn rỡ. Hắn thật sự rất muốn tự vả cho mình mấy cái vì hành vi vừa rồi.

- Không cần đâu.

Lão Biên nghe Từ Chân nói vậy, lập tức nhảy vụt qua tường chạy mất.

Nhìn bóng lưng Lão Biên biến mất khỏi tầm mắt, Từ Chân cảm thấy buồn cười, lại nhìn xuống lòng bàn tay, bỗng nhiên trong lòng hắn nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc, mông của Biên muội muội này cảm giác khá là tốt.

Từ bụi cỏ phía xa, nhìn Từ Chân khép cửa phòng trong tiểu viện của hắn, Lão Biên vẫn đứng nguyên tại chỗ, gương mặt vẫn còn đỏ ửng, trong lòng như có con thỏ nhảy nhót, bình bịch không ngừng, lát sau, nàng vểnh cái miệng xinh xắn lên, có chút bất mãn, lầm bầm nói:

- Từ Chân ca ca cũng quá khi dễ người ta, mông của con gái sao có thể tùy tiện mà vỗ được chứ?

Nhưng ngay sau đó, nàng lại buột miệng cười khách khách, cười tươi như hoa, chẳng qua dường như nàng lại nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt lại trở nên u sầu bi thảm:

- Ta còn có thể ở lại nơi này bao lâu nữa đây…Từ Chân ca ca…

Nội tâm của thiếu nữ thất lạc, giống như cây ngô đồng đong đưa trong bóng đêm lạnh lẽo, giống như một chiếc lá vàng thu cuối cùng bị những làn gió mạnh riết chặt lại.

Từ Chân ở trong căn phòng nhỏ của mình, huyền khí trong cơ thể lại có dấu hiệu sắp đột phá. Hắn vội vàng ngồi xuống, bắt đầu tu luyện Lôi Đế Quyết, huyền khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.

Đây là do trước khi hắn phá kinh mạch của mình, Từ Chân hắn đã tu luyện đến cấp sáu đỉnh phong, trụ cột vẫn còn, nên tốc độ tăng lên của huyền khí mới nhanh như vậy.






p/s: Mọi người đọc có cảm thấy kích thích không hì hì, nếu thấy kích thích thì hãy theo dõi và vote truyện 10 sao nhé, đừng quên hãy comment để cho mình biết về ý kiến của các bạn về truyện, như vậy còn là một cách ủng hộ tinh thần tác giả đó.
Chúc các bạn một ngày vui vẻ.