Chương 13: Thất phản cửu hoàn đan (2)

Cô Nương Tu Hành

Chương 13: Thất phản cửu hoàn đan (2)

Lúc này trước cửa tiểu viện của Hoan Hoan.

- Lão Mặc Âm, đứng lại, ngươi tới đây làm gì. Hôm nay chỗ này không ai được phép bước tới!
Lão Bổ Nan thấy Lão Mặc Âm phóng tới, lập tức bước ra chặn đầu, lớn tiếng.

- Không được vào? Tại sao không được vào? Ta vào thăm Hoan nhi không được sao?
Lão Mặc Âm bị chặn đầu, cùng với bị Lão Bổ Nan lớn tiếng nói như vậy, hắn cười lạnh tức giận hỏi.

- Đây là mệnh lệnh của gia chủ, nếu ngươi muốn vi phạm ta sẽ lập tức xuất thủ.
Thấy Lão Mặc Âm vẫn chưa từ bỏ ý định, Lão Bổ Nan lạnh lùng vận chuyển huyền khí, vào tư thế chuẩn bị xuất thủ, bình tĩnh nói từ chữ một.

Động tĩnh ở ngoài cửa tiểu viện Hoan Hoan lập tức gây lên sự chú ý của Lão Cố Hùng, Lão Thiên Thành và một đám tộc nhân gần đó. Lúc này ở bên trong tiểu viện thì Hoan Hoan vẫn đang ngồi luyện đan, thủy ngân cùng các dược liệu đang được đun lên bằng nội hỏa của nàng. Vận dụng Huyền Thiên khí, lập tức nội hỏa của nàng đạt tới nhiệt độ cực cao, sánh ngang với lửa tam muội.

Lão Thiên Thành bước ra tiểu viện, mắt đối mắt với Lão Mặc Âm nói: " Lão Mặc Âm, hôm nay Hoan Nhi không được khỏe, ngươi không cần phải vào đây, nơi này đã có ta và Lão Cố Hùng chăm sóc Hoan nhi rồi"

- Gia chủ, ta là một người biết y thuật, hãy để cho ta vào chăm sóc Hoan nhi. Gia chủ còn có nhiều việc phải làm, sao có thể cứ ở đây được, mời gia chủ minh xét.
Lão Mặc Âm vẫn ý định mặt dầy không muốn đi, tiếp tục năn nỉ.

- Ta nói không cần là không cần!! Ngươi mau đi chỗ khác!
Lão Thiên Thành bị độ chai lỳ của hồ ly này làm cho có chút giận, nhíu mày nói.

- Gia chủ, ta đương nhiệm Đại trưởng lão của Lão gia bảo đã bao nhiêu năm nay, vào sinh ra tử vì Lão gia bảo ta không biết bao nhiêu lần, hỡi ôi tộc nhân Lão gia bảo thương nhau như thể thương thân, hiện giờ Lão Mặc Âm ta là một người biết y thuật, chẳng nhẽ gia chủ không tin tưởng ta sao? Ta có thể không chữa được bệnh cho Hoan nhi, nhưng ít ra cũng có thể có phương pháp giúp Hoan nhi trở lên tốt hơn.
Lão Mặc Âm nói với một giọng thân thương, khuôn mặt biểu cảm kết hợp với lời nói thuyết phòng lòng người. Khiến đám tộc nhân bên ngoài nghe mà thấy Đại Trưởng Lão là người vĩ đại, đức cao vọng trọng. Tuy nhiên những điều này đối với Lão Thiên Thành mà nói thì không có tác dụng, căn bản ông ta biết quá rõ con người Lão Mặc Âm.

- Lão Mặc Âm, ngươi không cần nói nhiều, hôm nay ta nói bất kì ai cũng không được bước vào đây, tất cả tránh xa tiểu viện Hoan Hoan 100 trượng! Nếu không đừng trách ta vô tình.

Lão Thiên Thành uy nghiêm nói đồng thời vận chuyển huyền khí, cả tư thế chuẩn bị xuất thủ nếu như Lão Mặc Âm muốn bước vào hoặc ngụy biện một câu nữa.

Không gian xung quanh bỗng nhiên tĩnh lặng, tộc nhân không ai bàn tán, lập tức làm theo lời của gia chủ Lão Thiên Thành, mọi người ai cũng biết rằng chắc chắn có việc quan trọng ở tiểu viện Hoan Hoan, không ai được phép vào… Đứng trước khí tràng phát ra từ Lão Thiên Thành, Lão Mặc Âm toát hết mồ hôi, hắn mọi người được Lão Thiên Thành nhương nhịn hết 5 lần 7 lượt, nhưng xem ra lần này không được rồi.

Hắn tỉnh ngộ ngay tức thì, hôm nay hắn lên dừng ở đây, nếu còn làm tiếp thì chắc chắn sẽ bị giết. Quả thực nếu hắn tiếp tục thì Lão Thiên Thành, Lão Bổ Nan sẽ lao vào đánh hắn tàn phế tại chỗ, bí mật của Hoan Hoan tuyệt đối không được để ai biết.

- Ta xin cáo từ gia chủ, chúc Hoan nhi sớm bình phục.
Chắp tay cáo từ xong, Lão Mặc Âm cước bộ thật nhanh đi mất, hắn trong lòng đầy giận dữ cùng nghi hoặc.

Thấ bóng lưng Lão Mặc Âm đã đi, Lão Thiên Thành cùng Lão Bổ Nan thu lại khí thế, cả hai lập tức trở về vị trí cũ để thủ hộ Hoan Hoan. Lúc này bỗng dưng xuất hiện 9 đám mây xếp thành hàng dọc, hướng từ trên xuống dưới, mỗi đám mây đều có bảy màu sắc, tất cả bao phủ tiểu viện Hoan Hoan, hiện tượng này gây ra mọi người trong tộc chú ý, Lão Mặc Âm đang đi nửa đường quay đầu lại, trong đầu không biết nghĩ gì, hắn đứng nhìn một lúc.

- Chẳng nhẽ có bảo vật xuất thế!? Không đúng, bảo vật xuất thế chắc chắn sẽ gây ra hiện tượng thông thiên động địa…Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra, xem ra không phải bảo vật thì cũng là một tiểu bảo vật! Chỉ có như vậy mới khiến cho 2 tên đáng chết kia hùng hổ như vậy.

Lão Mặc Âm giậm chân tức giận, hắn chần chờ suy nghĩ một chút, lập tức quay lại tiểu viện Hoan Hoan, nhưng mà lần này cẩn thận hơn, hắn chọn đi đường vòng.

Hắn đi được chưa bao lâu, lập tức đối mặt với Lão Biên, đang định lách người qua, thì hắn lập tức bị Lão Biên theo sau. Đi được vài bước hắn phát hiện Lão Biên hình như là đang cố ý theo sau hắn.

- Biên tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn gì? Hà tất cứ phải đi theo sau ta, mau mau đi tu luyện đi.

Lão Mặc Âm chất vấn, sau đó bước tiếp mặc kệ Lão Biên rồi bước đi tiếp.

Ánh mắt Lão Mặc Âm nhìn thấy chín đám mây kì lạ kia sắp sửa biến mất, trong lòng sót ruột, vôi vàng tăng nhịp bước đi, bất quá Lão Biên lại cứ đi theo sau lão. Điều này làm cho lão ta tức giận, muốn băm sống Lão Biên, bị theo sau như vậy chả khác nào nhất cử nhất động đều bị người khác biết, không những thế Lão Biên còn là một kẻ danh bất chính, ngôn bất thuận, xuất thân của Lão Biên từ đâu không ai biết.

- Biên Tiểu Tử!! Ngươi không nghe ta nói gì sao! Ngươi theo dõi ta nãy giờ, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao? Ta Đại Trưởng Lão ra lệnh cho ngươi mau dừng lại ở đây, tuyệt không được bước thêm 1 bước.

Lão Mặc Âm lạnh lùng ra lệnh.

- Ồ, Lão Mặc Âm Đại Trưởng Lão. Tộc trưởng ra lệnh rằng cách xa tiểu viện Hoan Hoan một trăm trượng, bất quá tại sao ta thấy Đại Trưởng Lão hướng đường vòng tới tiểu viện Hoan Hoan đây? Hơn nữa ta đâu có đi theo ngài, ta chỉ là đang đi dạo thôi, trong gia tộc làm gì có lệnh cấm không đi dạo? Từ khi nào mà Đại Trưởng Lão lợi dụng quyền hành để bắt nạt tộc nhân như ta vậy? Cái này ta nên báo cho gia chủ nha ~.

Không chịu thua kém, Lão Biên híp mắt lại cãi, lời nói của hắn nói trúng tim đen của Lão Mặc Âm khiến lão già này mặt âm trầm, tay nắm đấm lại.

Lấy lại sự bình tĩnh, Lão Mặc Âm suy nghĩ rất có thể Lão Biên là một con bài mà Lão Thiên Thành bố trí ở đây bởi vì quan hệ của Lão Biên với Lão Thiên Thành có thể nói rất tốt. Tỉnh ngộ, lập tức Lão Mặc Âm khôi phục lại vẻ mặt hài hoa, ân cần giống như cha mẹ dành cho con cái mình vậy.

- Biên nhi, không nên nói vậy, thực ra ta đây đang bị đau đầu, không ngờ ta lại bị quáng gà đi tới nơi này.
Lão Mặc Âm hiện tại không còn nghĩ gì tới chuyện của Hoan Hoan nữa, mà nghĩ cách rút lui. Lão cho rằng mấy đám mây bảy màu trên trời kia, tất cả chỉ là một trò tiểu sảo mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lão Mặc Âm giật mình, nhìn thật kĩ Lão Biên cùng sâu chuỗi tất cả sự việc lại! Trong lòng không tự chủ run lên, lão cho rằng mình thật may mắn… Lão trong lòng thầm mắng Lão Thiên Thành quả là một tên nham hiểm, thật lợi hại.

Lão Mặc Âm cho rằng kế hoạch của Lão Thiên Thành là tạo lên một hiện tượng lạ chính là những đám mây kia, sau đó lợi dụng Hoan Hoan làm những việc lạ lùng gây lên sự chú ý của mình. Vì tranh chấp vị trí gia chủ, Lão Mặc Âm và Lão Thiên Thành đám người có xảy ra mâu thuẫn, cách tạo hình những đám mây cùng mầu sắc kia xét theo vị trí, cùng không gian quả phù hợp với 1 trận tập kích, còn có Lão Biên đứng ở đây theo sau giống như tùy thời xuất thủ sau lưng, kết hợp với đám người Lão Thiên Thành…Suy diễn càng nhiều, càng suy tính khiến Lão Mặc Âm càng nổi da gà, lão không ngờ mình lần này đã nằm trong lòng bàn tay đám người Lão Thiên Thành mà không biết gì.

Không đợi Lão Biên nói gì, lập tức lão đi qua người Lão Biên rút lui khẩn cấp, bây giờ lão không muốn ở đây thêm một chút nào. Nhận thấy Lão Biên không đi thoe mình nữa, khiến cho Lão Mặc Âm cười đắc ý, nội tâm cho rằng Lão Thiên Thành xây dựng kế hoạch lấy mạng lão thất bại rồi.

Đi được một đoạn, Lão quay đầu lại, thấy cửu đám mây ở trên bầu trời tiểu viện Hoan Hoan biến mất, lão càng vui sướng cười ha hả một mình. Lão Biên thì duy trì khoảng cách 100 trượng cách tiểu viện Hoan Hoan, hắn cứ đứng nhìn cửu đám mây có bảy màu sặc sỡ kia biến mất, lòng hắn tràn đầy nghi hoặc cùng lo lắng.