Chượng 6: Hoàng Tuyền
Nhưng đằng sau sự tĩnh lặng đó, chìm dưới dòng nước là một sự sống đang tắt dần. Tắt dần trong cơn đau đớn xé nát linh hồn.
Ngô Bào chìm dần xuống. Thị giác đang mất dần, thứ ánh sáng vàng mờ nhạt đang tắt dần trong tầm mắt Ngô Bào cho cậu biết cậu đang chìm dần.
Ngô Bào kiếp trước thành tích bơi ở trường luôn đứng đầu, thậm chí cậu còn từng tham gia giải bơi lội cấp Tỉnh, tất nhiên cũng đoạt hạng nhất. Ngay cả kiếp này, sinh ra ở một ngôi làng ven biển, bơi lội là chuyện bắt buộc.
Nhưng giờ đây Ngô Bào chỉ cảm thấy thân thể nặng như đeo chì, cử động dù chỉ là một ngón tay cũng khó khăn. Ngay cả tinh thần cũng uể oải, nặng nhọc. Mí mắt cứ vậy nhắm dần.
Thính giác, xúc giác cũng dần dần mất đi. Ngô Bào cảm thấy "không gì cả". Như trôi nổi giữa không gian vũ trụ rộng lớn trống vắng.
Không biết lâu hay chóng, một giờ, cũng có thể là một ngày hoặc một năm, Ngô Bào dần cảm nhận lại được.
Nhưng thứ cậu cảm nhận được là sự đau đớn. Một cơn đau trước giờ chưa từng có. Như hàng vạn lưỡi dao cứa vào da thịt. Như bị nghiền nát dưới đáy đại dương, lại như vỡ tan ra hàng ngàn mảnh.
Ngô Bào muốn hét lên, nhưng âm thanh vừa ra tới cổ họng thì như bị thứ gì đó chặn lại.
Đau đớn. Chịu đựng. Rồi đau đớn hơn nữa. Cơn đau giờ đây thấm vào tận xương tủy, như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn xé từ bên trong. Chúng chạm tới từng tế bào, từng tế bào như nổ tung, thậm chí Ngô Bào còn "nghe" thấy từng tiếng "lốp đốp" vang vọng bên tai. Chúng xé vụn tâm trí rồi nghiền nát chúng, như những tờ giấy mỏng manh.
Tâm trí Ngô Bào đang rối loạn đến cực điểm.
Trong cậu giờ đây hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ còn sót lại sự đau đớn trước nay chưa từng trải qua.
Máu trong người đang sôi sục theo sự đau đớn.
Âm thanh, ánh sáng, vật chất là những thứ gì đó quá xa xỉ đối với Ngô Bào ngay lúc này.
Ngô Bào vẫn chỉ cảm thấy mình đang trôi nổi giữa khoảng không vũ trụ, vẫn không có bất cứ thứ gì bên cạnh. Nhưng chính "không thứ gì" là thứ đã và đang nuốt chửng Ngô Bào. Nó như một loài sinh vật đói khát của hư không đang cuốn lấy con mồi duy nhất, không có bất cứ sự khoan nhượng nào.
Mặt Hoàng Tuyền vẫn tĩnh lặng như xưa nay nó từng có, ngay cả dưới lòng sông cũng yên tĩnh, không có sự khuấy động nào cả. Hoặc sự chìm xuống của một cậu nhóc không đáng để tạo nên một gợn sóng.
Không biết qua bao lâu, Ngô Bào chìm tới đáy Hoàng Tuyền.