Chương 4: Trận Chiến Của Cường Giả

Chí Tôn Long Thần

Chương 4: Trận Chiến Của Cường Giả

Con sông này cũng không bình thường. Con sông rộng không thấy bờ, hay nói đúng hơn là do màn sương xanh nên nhìn không thấy bờ. Màn sương này như bao phủ toàn bộ khu vực này. Con sông này quỷ dị không phải do có màn sương xanh trên mặt sông, mà do con sông này phát ra một thứ ánh sáng vàng kim, chiếu từ dưới đáy sông lên. Ánh sáng này rất mạnh, xuyên qua dòng nước sâu không biết bao nhiêu, rồi xuyên qua màn sương xanh trên mặt, trong phạm vi mười mét nhìn được, ánh sáng từ dưới sông không hề suy yếu đi bao nhiêu.

Bóng xanh phía trước không quay lại, từ từ nói: "Hoàng Tuyền, nơi không có sự sống".

- Hoàng Tuyền?

Ngô Bào kinh ngạc hỏi lại. Theo kiếp trước thì Hoàng Tuyền là một con đường dài, con đường dẫn đến Địa phủ. Kiếp này Ngô Bào cũng có nghe cha mẹ kể về Hoàng Tuyền, rằng linh hồn sau khi chết đi sẽ tới Hoàng Tuyền. Tại đây những linh hồn trải qua thống khổ mà vẫn còn giữ được ý thức thì sẽ chuyển thế làm người, nếu không sẽ tan thành mây khói.

Ngô Bào vẫn nhìn xuống Hoàng Tuyền, bóng xanh vẫn lặng im phía trước, con thuyền nhỏ vẫn lờ lững trôi qua Hoàng Tuyền. Bỗng một bóng đen to lớn, so với bóng xanh kia còn lớn hơn vài phần, xuất hiện giữa Hoàng Tuyền.

"Con người. Khặc Khặc. Bao lâu rồi ta chưa thấy con người nhỉ?". Âm thanh khàn đặc khó nghe y như bóng xanh kia. Đôi mắt đỏ lòm như máu nhìn về phía Ngô Bào, từng tràng cười nghe rợn người nổi lên.

Bóng xanh hừ lạnh một tiếng: "Cút sang một bên". Đồng thời vung chưởng đánh về phía bóng đen kia. Tràng cười ghê tởm kia dừng lại, bóng đen lập tức vung chưởng lên đỡ. Cuồng phong nổi lên, bóng đen lui lại ba bước, hừ lạnh một tiếng: "Món ngon như vậy ta nhất định không bỏ qua đâu". Nói rồi bóng đen kia phát ra ba đạo kiếm khí hướng về phía bóng xanh công kích. Bóng xanh không nhanh không chậm ném ra ba viên đá. Ngay khi tiếp xúc với kiếm khí, ba viên đá cùng nổ mạnh, chặn đứng hoàn toàn ba đạo kiếm khí.

Tiếp đó bóng đen liên tiếp xuất thủ, hàng chục đốm đen bay tới. Bóng xanh bay tới, lơ lửng trên không, hai tay kết ấn, quanh thân xuất hiện một tầng mỏng màu xanh, chặn toàn bộ đốm đen bay tới. Rồi ngay lập tức kết ấn, sau lưng bóng xanh xuất hiện hai bóng xanh khác. Hai bóng xanh mới xuất hiện lao tới bóng đen như hai mũi tên, chớp mắt đã tới trước mặt bóng đen. Bóng đen nhanh chóng kết ấn, hai màn sương lớn, chừng hai mét xuất hiện, bao lấy hai bóng xanh kia.

Hai bóng xanh bị màn sương đen bao phủ, liên tiếp phát ra công kích từ bên trong. Bóng đen nổi lên một tràng cười ghê tởm: "Ngươi vốn dĩ không thể thắng được ta. Mau đem thằng nhóc kia trao cho ta, ta sẽ để ngươi đi".

Bóng xanh vẫn lơ lửng trên không, hừ một tiếng: "Ngươi còn phí lời làm gì?". Nói rồi hai tay nhanh chóng kết ấn, hai màn sương đen trên không bỗng rách một đường, hai bóng xanh nhanh chóng trở ra, bay về đứng sau lưng bóng xanh kia.

"Được lắm. Muốn chết, ta cho chết". Đôi mắt đỏ lòm của hắn bỗng sáng mạnh, miệng lầm rầm niệm chú, tay kết ấn. Bóng xanh cũng không chậm trễ, nhanh chóng kết ấn, miệng niệm chú.

Cả hai cùng phát ra công kích. Bóng đen xuất ra một màn sương đen mỏng, cạnh dài khoảng hơn bốn mét, chắn giữa hai người, trên màn sương có hình đôi mắt trắng và một đường ziczac cong lên như cái miệng đầy răng, thêm nữa là tiếng quỷ tru ma khóc nghe rợn người. Còn bóng xanh thì xuất ra một linh hồn trong suốt lớn chừng bốn mét, quanh linh hồn toát ra một màn sương khí nhè nhẹ.

Màn sương đen kia nhanh chóng hóa lớn, bay tới định bao lấy linh hồn kia. Linh hồn phản ứng cũng không chậm, ngay lập tức lùi lại. Màn sương đen kia không chịu bỏ cuộc, liên tiếp truy đuổi. Linh hồn kia thì liên tục thoái lui, bóng xanh đứng ở xa miệng liên tục niệm chú. Một màn truy đuổi trên không diễn ra.

Được một hồi, bóng xanh niệm chú xong thì linh hồn chợt dừng lại, quanh thân phát ra ánh sáng xanh lá nhàn nhạt, lan tỏa ra xung quanh phạm vi mười mét. Màn sương đen đang định bao linh hồn lại thì bị thứ ánh sáng kìa đẩy lùi.

Lúc này bóng đen cũng vừa niệm chú xong, hừ một tiếng, hai tay vung liên tục trên không. Màn sương đen kia liền lùi lại một đoạn, từ giữa màn sương nơi có hình khuôn mặt quỷ bỗng nhô ra, tiếng quỷ tru ma khóc cũng to dần kèm theo tiếng xương khua lách cách, rồi từ từ thành hình một con quỷ cao tám mét.

Bóng xanh cũng không để yên, miệng niệm chú, tay bắt ấn, liên tục xuất hiện thêm sáu linh hồn nữa, rồi cả bảy linh hồn tụ tập lại một chỗ với nhau, tan ra rồi hợp lại với nhau, thành một con quỷ khác cao tương đương quỷ đen.

Con thuyền mà Ngô Bào đang ngồi đã lùi lại hơn năm mươi mét. Màn sương xanh trên mặt Hoàng Tuyền cũng đã bị trận đánh vừa rồi tản đi, Ngô Bào cách đó năm mươi mét vẫn có thể quan sát được trận chiến.

Nhìn một màn vừa rồi, Ngô Bào cả kinh. Trận chiến của hai cường giả cấp bậc này thật ngoài sức tưởng tượng của cậu. Từ lúc bắt đầu đến giờ chưa quá hai phút, Ngô Bào miễn cưỡng mới nhìn ra chút tàn ảnh, hơn nữa dù đã cách xa hơn năm mươi mét nhưng Ngô Bào vẫn cảm thấy áp lực, chấn động từ trận chiến khiến máu Ngô Bào sôi trào, thiếu chút nữa chịu không nổi mà ngất đi.

Bóng xanh phất tay, linh hồn khổng lồ kia lao tới, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt hắc quỷ, vung trảo nhắm phần đầu mà công kích.

Hắc quỷ phản ứng cũng không chậm, liền thoái lui năm bước tránh một trảo kia, rồi phun ra một màn sương đen lớn chừng hai mét. Bóng xanh liền kết ấn, linh hồn được bảo vệ bởi một tầng kết giới mỏng. Thủ ấn của bóng xanh liền đổi, kết giới kia ngay lập tức khuếch tán đẩy lùi màn sương đen.

Sương đen vừa tan, hắc quỷ đã lao đến, vung chưởng hướng thẳng vào giữa thân của linh hồn khổng lồ kia. Linh hồn phản ứng không kịp hứng trọn một chưởng của hắc quỷ. Bóng xanh thay đổi thủ ấn, rồi vung tay lên, linh hồn xanh liền tách ra làm bảy phần. Bảy phần này chia thành bảy hướng khác nhau vây công hắc quỷ. Hắc quỷ lấy một địch bảy nhưng vẫn không rơi vào thế hạ phong, thậm chí đẩy lùi được cả bảy linh hồn kia.

Hắc quỷ vung chưởng ra đánh trúng một linh hồn, liền đó bóng xanh chao đảo thoái lui ba bước mới đứng vững. Bóng xanh vừa trụ vững đã thấy bóng đen đã lao người về phía Ngô Bào, liền bay tới chặn trước người Ngô Bào, vung chưởng đón đỡ. Hai chưởng giao nhau, kình phòng lấy nơi đối chưởng làm trung tâm, khuếch tán ra xung quanh phạm vi hơn trăm mét. Ngô Bào vốn không tu luyện, chỉ thấy chớp một cái, liền hứng trọn đợt kình phong do hai cường giả giao đấu, chiếc thuyền chở Ngô Bào chỉ cách đó hơn năm mươi mét, lẽ tất nhiên là bị thổi bay.

Chiếc thuyền lẫn Ngô Bào văng ra hơn hai mươi mét mới rơi xuống Hoàng Tuyền. Hai người kia vừa đối chưởng xong liền phát hiện, nhưng lại không ai nhảy xuống vớt Ngô Bào, dường như cố kỵ điều gì đó.

"Hừ, ta mất hứng rồi, không đánh nữa". Âm thành khàn đặc từ bóng đen phát ra, vô cùng kiêu ngạo. Bóng xanh cũng không liếc hắn lấy một cái, vẫn nhìn về chỗ Ngô Bào rơi xuống. Bóng đen hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

"Số ngươi tận rồi, nhóc". Nói rồi bóng xanh cũng từ từ tiêu thất.

Những gợn sóng cuối cùng yếu dần, rồi mặt sông Hoàng Tuyền cũng trở lại vẻ tĩnh lặng như ban đầu. Mọi thứ nơi đây tràn ngập sự yên tĩnh, tựa như chưa hề có trận đánh kinh thiên động địa kia.